Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 84: Bảo Trân công việc (length: 11807)

◎ Canh một ◎ Cái gì? ?
Nhà ăn tạp công?
Nhà ăn? Tạp công?
Nụ cười trên mặt Tiêu Phán Nhi cứng đờ, nhất thời nàng còn tưởng tai mình có vấn đề, nghe nhầm.
Tiêu Phán Nhi: "Ngươi nhìn nhầm rồi à?"
Người giúp nàng tìm tên lại nhanh chóng xem giấy đỏ, cẩn thận xác nhận, sau đó rất khẳng định nói: "Không nhìn nhầm, chính là ngươi đó, Tiêu Phán Nhi, nhà ăn tạp công! Lần này nhà ăn chỉ tuyển ba người, ngươi gặp may rồi đó!"
Người nói chuyện có chút ngưỡng mộ nhìn Tiêu Phán Nhi, còn nàng thì không có may mắn như vậy, đến tạp công còn không có phần, không được tuyển.
Nhưng mà Tiêu Phán Nhi lúc này đã sắp ngất đi, nàng không hiểu sao công việc phòng y tế ngon lành lại biến thành tạp công nhà ăn.
Nàng ở trong ngõ hẻm đã tung tin sẽ vào phòng y tế, lúc này đi làm mất mặt quá!
Đầu óc Tiêu Phán Nhi lúc này rối bời, một câu cũng không thốt nên lời, trong lòng nàng còn đang lưỡng lự có nên đi tìm Tống Phương Viễn hay không, bọn họ tốn những ba trăm đồng lận, lại chỉ được công việc tạp công nhà ăn, đây là cái kiểu gì vậy!
Ngay lúc đó, người bên cạnh cũng nói tới, "Cái cô vợ trẻ này có phải choáng váng rồi không, tôi thấy cô ấy lúc nãy cũng rất nhanh trí mà, tạp công nhà ăn chẳng phải cũng rất tốt sao, sao cô ấy lại có vẻ mặt này?"
Có người không biết tạp công nhà ăn cụ thể làm gì, liền hỏi: "Tạp công nhà ăn là làm những gì?"
Một người khác trả lời, "Chính là làm việc vặt trong nhà ăn, đủ thứ việc lặt vặt."
"Cụ thể hơn một chút đi?"
"Chính là rửa chén, rửa bát đũa thôi, nếu may mắn có thể được phân đi thái rau."
Có người "ồ" một tiếng, giọng điệu rất ngưỡng mộ nói: "Thái rau à? Việc này ngon đó, có thể luyện được dao pháp, sau này nếu muốn thăng tiến lên, cùng đầu bếp học nghề thì cái này cũng có tác dụng, xem như có kiến thức cơ bản."
"Thái rau còn có chỗ tốt, giống như lúc chúng ta mua khoai tây, cải trắng các loại, luôn có một hai cái không được đẹp mắt, loại này nhà ăn sẽ không lấy ra cho công nhân ăn, người thái rau có thể tự lấy về nhà thêm món ăn, nhà mình ăn thì không cần quan tâm có đẹp hay không, dù gì cũng tiết kiệm được ít tiền đó."
"Anh nói đúng đấy, công việc này coi như không tệ, cái này coi như không tệ, hơn nữa làm ở nhà ăn kiểu gì cũng có chút dầu mỡ."
Mọi người vừa nói, ngầm hiểu nhau về chuyện kiếm chút chác, công việc ở nhà ăn chính là có chỗ tốt này, có thể kiếm chút chác!
Đây không phải là tham ô nha, thường thì nhà mình nấu cơm, nếu không tính kỹ cũng sẽ dư lại một ít đồ ăn, mà không có ai động đến, chỗ đồ ăn thừa đó coi như là ngầm chấp nhận cho nhân viên nhà ăn chia nhau.
Xưởng thép là một nhà máy lớn, làm ăn tốt, nhà ăn nhà máy tất nhiên đồ ăn cũng không tệ, thường xuyên có đồ ăn thịt dư, cái đó cũng là nhân viên nhà ăn chia nhau.
Nhân viên nhà ăn của họ ai nấy cũng cao to lực lưỡng, đều là nhờ ăn ngon mà được vậy.
Mọi người càng nói đến đây, càng ngưỡng mộ nhìn Tiêu Phán Nhi.
Nhưng mà Tiêu Phán Nhi lại chẳng vui chút nào, tâm trạng nàng bây giờ tệ đến mức không còn gì để nói.
Nếu như ngay từ đầu đã biết mình làm tạp công nhà ăn thì bây giờ chắc chắn nàng mừng muốn điên rồi, nhưng ngay từ đầu đâu có phải vậy!
Ngay từ đầu nàng là được vào phòng y tế, công việc phòng y tế nghe thôi đã thấy dễ chịu, hơn nữa công việc cũng không nặng nhọc, chỉ cần giúp lấy thuốc là được, cái này không phải thoải mái hơn làm ở nhà ăn vất vả bắt dầu bắt mỡ sao?
Điều làm Tiêu Phán Nhi không vui hơn nữa là, nàng vừa hiểu ra, không thể kéo Tống Phương Viễn đi gây sự, cũng không thể tìm người ta đòi lại tiền.
Thứ nhất, nàng bỏ ba trăm đồng ra mua công việc cộng tác viên của xưởng thép, cũng không có chuyện gì chắc chắn rằng nhất định sẽ được vào phòng y tế, hiện giờ danh sách có tên nàng thì coi như giao dịch đã thành, có náo lên thì cũng chẳng nói được gì.
Thứ hai, nàng dùng tiền mua công việc đấy! Bây giờ mặc dù không truy cứu chuyện này, nhưng mà cũng chẳng phải quang minh chính đại gì, nhỡ đâu lại náo lên, đến công việc tạp công nhà ăn cũng không còn thì đúng là hết chỗ khóc luôn.
Càng nghĩ, Tiêu Phán Nhi càng thấy mình chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, tự mình chịu đựng thôi.
Nàng nghĩ đến lúc nãy mình mạnh miệng nói là người của phòng y tế Tiêu Phán Nhi, trong lòng nhất thời co rúm lại, nghe những người bên cạnh nói chuyện cũng cảm thấy như đang châm chọc mình, thấy người bên cạnh nhìn mình, nàng cũng cảm thấy mọi người đang cười nhạo, chế giễu mình thành con rửa chén.
Nhất thời cảm thấy khó chịu muốn chết, hận không thể quay ngược thời gian, cho chính mình hai cái tát vào mặt.
Tiêu Phán Nhi nghĩ lại hành động vừa rồi của mình, lập tức cảm thấy mông lung, nàng không chịu đựng được nữa, nàng không cần phải đứng đây nhận ánh mắt chế giễu của người khác, nàng muốn về nhà!
"Tránh ra! Tránh hết ra!" Tiêu Phán Nhi đẩy những người cản đường sang một bên, lảo đảo bước ra khỏi đám đông, chuẩn bị tranh thủ thời gian về khu nhà lớn trốn bão.
Sau khi ra khỏi đám đông, nàng lại đụng phải Tiêu Bảo Trân, Tiêu Bảo Trân vẫn còn đang chen chúc ở bên ngoài, chưa thể đến được chỗ có giấy đỏ.
Vừa thấy Tiêu Bảo Trân, Tiêu Phán Nhi cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác ưu việt.
Tuy nàng không được thuận lợi vào làm phòng y tế, nhưng mà nàng được vào nhà ăn! Bây giờ nàng cũng có việc làm rồi, dù sao cũng hơn Tiêu Bảo Trân không có việc làm.
Nghĩ vậy, Tiêu Phán Nhi miễn cưỡng nở nụ cười, "Bảo Trân, chị thi đậu rồi, được làm ở nhà ăn."
"Thật sao? Chúc mừng chị." Tiêu Bảo Trân nói.
"Sao thái độ của em lạnh nhạt vậy, có phải em đang cười nhạo chị trong lòng không? Cười chị không vào được phòng y tế?" Lúc này Tiêu Phán Nhi đặc biệt mẫn cảm, mẫn cảm đến mức một ánh mắt cũng có thể khiến nàng không thoải mái.
Tiêu Bảo Trân kinh ngạc nhìn nàng, "Chị nghĩ nhiều rồi."
Nhưng mà Tiêu Phán Nhi căn bản không nghe lọt tai, nàng miễn cưỡng cười cười, "Em đừng tưởng tạp công nhà ăn là thấp kém nhé, tạp công nhà ăn cũng là công việc tốt đó, còn có thể mang được chút chất béo về nhà nữa, phòng y tế cũng có gì hay đâu, cả ngày ngồi trong phòng làm việc, không bằng nhà ăn náo nhiệt, chị không thèm phòng y tế đâu, chỉ thích nhà ăn thôi."
Tiêu Bảo Trân nghe xong trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Ai hỏi chị chứ?
Bây giờ nàng còn đang bận chen vào xem kết quả, không có rảnh nói chuyện phiếm với Tiêu Phán Nhi, đành phải bất đắc dĩ nói: "Được rồi, em biết rồi, công việc không có gì là cao thấp quý tiện, đều là làm cống hiến cho nhà máy cả thôi."
Tiêu Phán Nhi nghe câu này thì thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, cảm giác ưu việt lại trỗi dậy, nàng liếc nhìn Tiêu Bảo Trân, trong lòng tự nhủ chắc chắn cô em này ghen tị với mình, cô em nói thế, là ghen tị đó!
Trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Tiêu Phán Nhi mặt mang theo chút ngạo khí nói: "Hơn nữa lần này cũng tại vận mình không tốt, vốn là đã chắc chắn vào phòng y tế rồi, không biết từ xó xỉnh nào chui ra một người mà lại đá chị xuống, em xem có đáng ghét không, người kia cũng họ Tiêu đấy, chắc chắn là người quen đấy!"
"Ừ ừ đáng ghét." Tiêu Bảo Trân theo bản năng nói một câu, nói xong mới phản ứng lại, "Chờ chút, chị nói người kia họ gì?"
"Họ Tiêu đó, sao vậy..." Tiêu Phán Nhi nói được một nửa thì nghẹn lời, cả người nàng giống như con gà trống bị bóp cổ, không thốt ra lời, mặt phút chốc đỏ lên.
Tiêu Phán Nhi không dám tin nhìn Tiêu Bảo Trân, há hốc miệng, không thể thốt ra tiếng nào.
Cuối cùng nàng cũng ý thức được có gì đó không ổn, cả huyện này có được mấy người họ Tiêu? Trong mấy người đó có mấy người vừa đúng tham gia phỏng vấn làm cộng tác viên xưởng thép? Lại vừa đúng thi vào vị trí phòng y tế? Trên đời có nhiều chuyện trùng hợp vậy sao?
Nhiều trùng hợp như vậy mà dồn lại một chỗ thì kết quả chỉ có một, người được nhận vào làm phòng y tế, chính là Tiêu Bảo Trân đấy.
Tiêu Bảo Trân cũng ý thức được điểm này, mặc kệ Tiêu Phán Nhi, trực tiếp chen vào đám người.
Nàng không có sức mạnh như trâu của Tiêu Phán Nhi, không thể chen vào ngay được, trong lòng lại sốt ruột, chỉ có thể lớn tiếng: "Người phía trước có thể giúp tôi xem xem, người được vào phòng y tế tên gì vậy?"
Người phía trước quả nhiên trả lời, "Tên là Tiêu Bảo Trân!"
Tiêu Bảo Trân ngẩn ra một lúc, sau đó chỉ nghe thấy trong lòng mình tảng đá lớn rơi bịch xuống đất, trong lòng nàng cuối cùng cũng yên ổn, thì ra lời Giang bác sĩ nói là thật, nàng nói muốn can thiệp vào việc tuyển người của phòng y tế, người ta thật sự đã can thiệp.
Mà nàng, gặp may mắn chó ngáp phải ruồi, thật sự đã vào được làm ở phòng y tế!
Tiêu Bảo Trân từ trong đám đông đi ra, sau đó mới cười toe toét, tâm trạng nàng thật sự như sắp bay lên, vui sướng, phấn khích quá, thật muốn đi tìm Cao Kính ngay, để chia sẻ tin vui này với anh.
Từ hôm nay trở đi nàng cũng có việc làm rồi, mặc dù là cộng tác viên, nhưng mỗi tháng đều có lương, trong nhà cũng sẽ dư dả hơn không ít.
Tiêu Bảo Trân càng nghĩ càng vui, nhất thời thật sự không biết nên nói gì cho phải, mím môi cười, bước chân nhẹ nhàng.
Nàng chuẩn bị tranh thủ lúc trời còn sớm, nhanh đến cửa hàng thực phẩm phụ xem có thịt heo tươi không, mua về nhà hầm chung với cá muối, ăn cho đã cái món cá muối kho thịt mà bà hay khen, cũng xem như chúc mừng bản thân được nhận vào làm cộng tác viên.
Vừa bước ra được vài bước, bỗng nghe phía sau lưng vang lên một tràng tiếng hét xé tim gan.
"A a a a a! ! !"
Tiếng hét này nghe quen tai quá, Tiêu Bảo Trân quay đầu lại nhìn thì thấy Tiêu Phán Nhi đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, đang hét a a a a lên.
Những người xung quanh đều bị một màn này của nàng dọa sợ, còn tưởng rằng người này phát điên rồi, vội vàng lùi lại phía sau.
Tuy nói là lùi lại phía sau, nhưng tất cả mọi người đều không đi, muốn ở lại đây xem náo nhiệt.
Tiêu Phán Nhi là một chút cũng không để ý tới, ôm đầu ở đó gào khóc thảm thiết, tâm tình nàng uất ức, nàng muốn phát tiết, cơn tức này nếu không phát tiết ra, hôm nay nàng sẽ nghẹn mà chết mất!
Đang yên đang lành, nàng từ chỗ làm việc ở phòng thuốc vụ biến thành tạp vụ nhà ăn, cái này coi như xong đi, bây giờ lại nghe người ta nói, Tiêu Bảo Trân vào phòng y tế!
Tiêu Bảo Trân ép nàng ra, lại được vào phòng y tế.
Chính mình thất bại vốn đã khiến người khổ sở, nhưng Tiêu Bảo Trân thành công càng khiến người ta phát điên hơn! !
Tiêu Phán Nhi muốn phát điên rồi, nghĩ lại chính mình còn đắc ý trước mặt Tiêu Bảo Trân, bây giờ những lời đó đều biến thành cái tát vả ngược lại vào mặt nàng!
Thấy Tiêu Bảo Trân muốn đi, nàng a a a hét lên một trận phát tiết, sau đó đứng dậy, tăng nhanh bước chân đuổi theo Tiêu Bảo Trân.
Nàng chỉ vào Tiêu Bảo Trân, không màng gì cả kéo lấy cánh tay Tiêu Bảo Trân, lớn tiếng hét: "Ngươi đi cửa sau! Ngươi là kẻ có liên quan! Như vậy không công bằng!"
Lời nói này của nàng vừa thốt ra, bên chỗ bảng thông báo đã có thể hưng phấn.
Chuyện đi cửa sau mọi người đều biết, nhưng mà chuyện này mờ ám, ai sẽ đem ra bên ngoài nói.
Hiện tại nàng xé toạc ra như vậy, là chuẩn bị làm ầm lên sao?
Vậy thì nàng đúng là ông lão thắt cổ, chán sống rồi.
Nụ cười trên mặt Tiêu Bảo Trân chậm rãi biến mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận