Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 165: Hầm đầu heo hương đầy viện (1) (length: 8081)

"Mẹ, ngươi tìm ta có việc gì vậy?" Tiêu Phán Nhi đi vào bếp, mắt liền dán vào cái sọt trên đất. Nàng thấy trong sọt có một miếng thịt nạc, còn có một miếng mỡ nhỏ.
Đúng nhất là miếng mỡ này, có thể rán lấy mỡ, còn có thể rán ra tóp mỡ nữa. Tóp mỡ trộn cùng rau cải trắng thì ngon hết sảy.
Chỉ là nhìn mấy miếng thịt trong sọt, Tiêu Phán Nhi trong miệng đã chảy nước miếng òng ọc.
Trước đây Tiêu Phán Nhi có thể thỉnh thoảng mang chút dầu mỡ thừa từ nhà ăn về, nhưng giờ thì đến cái ăn no cũng chẳng có.
Tống đại mụ thấy Tiêu Phán Nhi vừa vào đã dán mắt vào thịt thì bĩu môi, trong lòng không vui.
Nàng lên giọng bề trên với Tiêu Phán Nhi, "Phán Nhi à, không phải ta nói con đâu. Giờ việc quan trọng nhất của con là phải sinh con nối dõi cho nhà họ Tống chúng ta, sớm sinh một thằng cu mập mạp ra, có thế thì hôn nhân của con với Phương Viễn mới vững chắc được. Chứ không phải ngày nào cũng cãi nhau với ta. Mà con nói xem, vừa nãy có phải con đã xúi giục Phương Viễn rồi không?"
Vì câu vừa rồi của Tống Phương Viễn, Tiêu Phán Nhi có chút kiêng kị. Dù sao Tống Phương Viễn mới bảo nàng phải sống hòa thuận với mẹ chồng, mà nàng lại cãi nhau ầm ĩ với bà thì hóa ra lại như đang cố tình chống đối anh ta.
Tiêu Phán Nhi cúi mắt, mấp máy môi, "Mẹ, con biết rồi. Con cũng muốn có thai sớm, nhưng có phải lúc nào cũng có kết quả đâu. Mà con vừa nãy có xúi giục Phương Viễn đâu, anh ấy chỉ thương con thôi."
"Thôi đi, bớt ở đó mà giả bộ. Con định lừa ai ba tuổi chắc? Nếu không phải con nói vào nói ra trước mặt nó, thì nó tuyệt đối không dám quát mẹ. Phương Viễn nhà ta là đứa con hiếu thảo nhất cả cái viện này." Tống đại mụ bực mình nói, "Thôi đi, ta cũng không chấp con chuyện này nữa. Sau này con nhớ kỹ cho ta, cái nhà này vẫn do ta làm chủ. Đừng có mà tưởng con có việc làm thì hay nhé. Cái việc làm đó chẳng phải là do nhà ta bỏ tiền mua cho con đấy à? Con còn mà cãi ta nữa, thì ta chạy đến nhà máy thép, học theo bà Vương ngoài kia, tìm lãnh đạo mà tố cáo. Xem đến lúc đó còn có lãnh đạo nào dám để con làm ở nhà máy không."
Nhân viên hợp tác và nhân viên chính thức khác nhau, nhân viên chính thức dù phạm lỗi cũng chỉ bị chuyển đi chỗ khác thôi, trừ phi phạm pháp chứ không bị đuổi việc.
Còn nhân viên hợp tác thì khác, lãnh đạo chỉ cần nói một tiếng là có thể đuổi cô ta ngay.
Tiêu Phán Nhi siết chặt tay, nén giận xuống, "Vâng, con biết rồi. Sau này con nhớ."
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tống, hoặc là gió đông lấn gió tây, hoặc là gió tây lấn gió đông. Trận chiến này Tống đại mụ thắng thế, một lần nữa giành lại quyền làm chủ gia đình.
Tống đại mụ hăng hái ngút trời, cảm thấy mình thật oai phong.
"Thế mới ngoan. Nhà này vẫn là phải có ta dẫn dắt, lũ trẻ các con thì làm ăn được gì. Nhìn đây này, tháng trước mới mua gạo trắng giờ đã còn có chút xíu thế này, con phải ăn lẫn cả gạo thô vào, cứ như con ăn thế này thì ba hộ công nhân ăn cũng không đủ." Tống đại mụ bắt bẻ vài câu, làm ra dáng bề trên.
Thật ra nếu bà ta không chịu im mồm thì Tiêu Phán Nhi sắp không nhịn được nữa rồi.
Tiêu Phán Nhi giận sôi máu.
Cũng may Tống đại mụ dừng lại đúng lúc. Bà ta hòa nhã hơn đôi chút rồi gọi Tiêu Phán Nhi, "À phải rồi, ta còn có chuyện muốn nói với con. Lại đây, mình nói nhỏ thôi."
"Chuyện gì?" Tiêu Phán Nhi đành miễn cưỡng đến gần.
"Con xem con kìa, đúng là không biết điều. Ta sắp nói với con chuyện tốt đây, đặc biệt tốt cho con đấy. Ta đi ra ngoài mà lòng cứ lo cho các con. Con thì hay rồi, vừa về nhà đã đi xúi con ta rồi."
"Nhanh lên." Tống đại mụ sốt ruột nói.
Hai mẹ con cuối cùng cũng tạm ngưng chiến, ngồi xuống nói chuyện, Tống đại mụ nhỏ giọng, "Lúc nãy ta đi sang nhà Tiêu Bảo Trân đổi thịt, nghe được một tin. Chẳng phải Tiêu Bảo Trân sắp vào biên chế rồi sao? Chỗ làm ở phòng y vụ của cô ta đang trống đó. Nhà máy sắp tuyển người hợp tác ở chỗ đấy."
"Cái gì? Thật hay giả vậy?" Tiêu Phán Nhi vô cùng kích động, suýt chút nữa đứng dậy, nàng liên tục hỏi.
Tống đại mụ lườm nàng, "Ta mang chuyện này ra đùa con làm gì? Có gì mà buồn cười chứ? Tin chuẩn 100% đấy. Chính miệng ta nghe Tiêu Bảo Trân nói mà. Có điều cô ta cũng nói là nhà máy có thể điều người ở chỗ khác đến. Nhưng cũng có thể sẽ tuyển thêm người. Con nghĩ mà xem, con là nhân viên nhà ăn, nếu mà cần người, con cũng có thể cố mà xem."
"Đúng đúng, mẹ nói đúng. Lần này mẹ làm tốt lắm." Tiêu Phán Nhi kích động đứng dậy đi qua đi lại trong bếp, miệng thì lẩm bẩm suy nghĩ, "Nếu nhà máy trực tiếp tuyển người ngoài thì con không sợ đâu, dù gì con cũng là người trong nhà máy. Nếu con mà đi tranh thủ thì lãnh đạo nhất định sẽ ưu tiên cho con."
Tống đại mụ liếc nàng, "Thế nào? Con muốn cạnh tranh cái chỗ đó không?"
"Muốn chứ? Đương nhiên muốn rồi." Tiêu Phán Nhi không cần nghĩ ngợi gật đầu.
"Ta biết ngay mà, con chỉ thích cái dễ thôi. Cái việc ở nhà ăn vừa dính dầu mỡ vừa vất vả, con chán nó rồi. Chỉ mong sao mà nhảy qua phòng y tế làm ngay." Tống đại mụ lại bắt đầu soi mói khi thấy Tiêu Phán Nhi ngứa mắt.
Tiêu Phán Nhi hận không thể đá bà ta một phát, nhưng giờ không được.
Nàng cố gắng nhẫn nại, "Mẹ nói thế là không đúng rồi. Việc ở nhà ăn cũng rất tốt. Nhưng mẹ nghĩ xem, con mà chuyển qua phòng y tế thì có nhiều cái lợi lắm. Thứ nhất con có thể học hỏi chút nghề ngỗng của các bác sĩ kia, biết đâu sau này còn có thể cứu người, không chừng con còn vào biên chế được như Tiêu Bảo Trân đấy. Mà việc ở phòng y tế cũng nhàn hơn, con cũng dễ có con hơn, biết đâu chẳng mấy chốc con lại có tin vui cho nhà mình."
"Con nói cũng phải. Nghĩ kỹ thì công việc đó cũng được đấy chứ. Mà con có biết gì đâu, cũng không biết khám chữa bệnh cho ai cả thì lãnh đạo dựa vào đâu mà chuyển con sang đó chứ?" Tống đại mụ nhăn mặt suy tư, "Lúc nãy ở bên kia, ta nghe Tiêu Bảo Trân nói cái công việc đó đòi hỏi phải trí nhớ tốt với phải cẩn thận. Mà con xem con có được cái nào đâu. Ta có muốn giúp con cũng chịu."
Tiêu Phán Nhi: "..."
Nhẫn, nhất định phải nhẫn.
Nàng hít sâu một hơi, cười giả lả, "Mẹ, nếu nói trí nhớ với cẩn thận thì con còn hơn mẹ nhiều."
"Nhìn đấy! Bảo con là không có tiền đồ thì còn cãi, lại còn so đo với một bà già như ta. Ta có muốn tranh cái chân ở nhà máy thép của con đâu mà cần gì phải cẩn thận với nhớ tốt. Ta phải thế làm gì?" Tống đại mụ nghe xong thì mất hứng, bực bội nói, "Đúng là đen đủi mà, không hiểu sao cái nhà họ Tống này lại rước phải con dâu như con về, đầu óc không ra gì cả. Mà con xem lại con xem, lại còn dám so với ta cơ đấy, con có biết con nên so với ai không? Con Kim Tú Nhi đó, lúc ở nhà Tiêu Bảo Trân nó nói là muốn tranh chỗ đấy đấy. Con mà muốn thì phải đấu với nó đấy. Mà Kim Tú Nhi thường ngày ở nhà quét tước sạch sẽ, lại còn chăm con nhỏ được. Thế là người ta rất cẩn thận đấy, còn con thì"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận