Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 35: ◎ mới kiếm tiền phương thức (canh một)◎ (length: 11933)

Lúc chưa nghe thấy tiếng tiền, bước chân của gã đàn ông kia uể oải, vừa nghe thấy tiếng tiền đã thấy gã một giây sau có mặt, mở cửa.
Tiêu Bảo Trân nghe tiếng mở cửa liền tăng tốc bước chân đi đến cửa nhà này, đang đánh giá gã đàn ông sau cánh cửa. Gã này cao lớn tráng kiện, da không đen như nhị ca, chỉ là trên người có mùi phân gà nhàn nhạt, chứng tỏ trong nhà gã chắc chắn có rất nhiều gà.
Trong lúc Tiêu Bảo Trân dò xét gã, gã đàn ông cũng đang đánh giá nàng.
Hơn nữa ánh mắt ấy rất khiếm nhã, cứ đảo lên đảo xuống, khiến Tiêu Bảo Trân cảm thấy khó chịu. Nàng cũng không phải kẻ dễ nén giận, liền trực tiếp nhìn thẳng vào mắt gã, hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"
Nàng tưởng gã sẽ giật mình, sẽ kinh ngạc, ai ngờ gã lại cười hắc hắc hai tiếng, xoa xoa tay rồi kéo tay Tiêu Kiến Viễn, thấp giọng hỏi: "Nhị ca, cô nương này là ai vậy, có gia đình chưa?"
Vậy tức là gã vừa rồi đang để mắt đến Tiêu Bảo Trân?
Nhìn cái ánh mắt của gã thì Tiêu Bảo Trân cũng biết vì sao gã luôn cô độc, đáng đời!
Ý của gã này, hiển nhiên không chỉ mình Tiêu Bảo Trân nghe hiểu, Tiêu Kiến Viễn cũng ngay lập tức hiểu ra.
Hắn giật giật khóe miệng, "Đại Dũng, ngươi muốn biết?"
"Muốn chứ, nói mau nàng có gia đình chưa?" Gã tên Đại Dũng cười hề hề, lại hạ giọng nói: "Nếu chưa gả, anh giúp tôi hỏi nàng một chút, sáu đồng tiền sính lễ nàng có chịu gả cho tôi không, về nhà tôi chỉ cần giặt quần áo nấu cơm, cho gà ăn quét dọn, ngoài ra không phải làm gì, nhị ca, anh xem tôi lớn tuổi rồi mà chưa có vợ cũng đáng thương, anh giúp tôi nói một tiếng."
"Được, ta giúp ngươi nói." Tiêu Kiến Viễn hòa nhã cười, rồi đột ngột đấm một cú vào bụng Đại Dũng, "Ta nói con mẹ nó ngươi mù mắt à, đến cả em gái lão tử mà cũng không nhận ra, ngươi là ai mà dám bảo em gái ta về làm người hầu?"
"Hả? Vậy là Bảo Trân hả?" Đại Dũng đương nhiên biết Tiêu Kiến Viễn có em gái tên là Tiêu Bảo Trân, có điều nhà gã cách nhà Tiêu Bảo Trân khá xa, với cả không phải con nít cùng tuổi nên bình thường không hay chơi với nhau.
Lần cuối gã thấy Tiêu Bảo Trân còn là một nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, giờ đã là một cô nương yêu kiều duyên dáng rồi.
Đại Dũng ôm bụng, bị Tiêu Kiến Viễn đấm cho muốn trào cả nước chua, vẫn còn giải thích: "Tôi không nhận ra mà, nữ đại thập bát biến, đây thật sự là Bảo Trân sao?"
"Không phải Bảo Trân thì là ai! Mở to mắt ra mà nhìn." Tiêu Kiến Viễn thật sự muốn chết quách cho rồi, giọng như gấu té giếng, suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ Đại Dũng.
Đại Dũng cứ gật đầu liên tục, vội vàng nói: "Là Bảo Trân, tôi nhận ra rồi, ngại quá, nhận nhầm."
Gã co rúm lại, không dám nhìn Tiêu Bảo Trân nữa.
Lần này Đại Dũng không chỉ mặt mày ủ rũ, còn có chút ấm ức: "Nhị ca, vậy hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì vậy, không phải là chỉ để đấm tôi một cú thôi đấy chứ."
"Ngươi nghĩ hay nhỉ. Cha ngươi có ở nhà không?" Tiêu Kiến Viễn hỏi.
Đại Dũng: "Không có, anh tìm ông ấy có chuyện?"
"Em gái ta muốn mua gà nhà ngươi, tự ngươi bán được không?"
Đại Dũng cuối cùng cũng hiểu ra, mắt sáng rỡ: "Được chứ, muốn mua gà thì vào trong nói chuyện! Tôi dẫn các người đi xem chuồng gà."
Gã đi trước, Tiêu Kiến Viễn theo sát phía sau, còn Tiêu Bảo Trân thì đi sau cùng, ba người cùng đi vào nhà Đại Dũng.
Căn nhà cấp bốn phía sau có một cái sân nhỏ rào lại, Tiêu Bảo Trân tưởng chuồng gà ở ngay trong sân, ai ngờ đảo mắt nửa ngày vẫn không thấy chuồng gà đâu, đừng nói gà, một cọng lông gà cũng không thấy.
"Chuồng gà không ở đây, đi theo tôi." Đại Dũng rụt rè nói.
Trong sân còn một cái cửa, mở cửa ra là đi thẳng lên núi, đi trên núi ít nhất hai mươi phút mới đến một bãi đất trống, đó mới là ổ gà.
Đại Dũng dừng lại trước ổ gà, quay lại hỏi: "Cô muốn mấy con gà?"
"Hai con, với cả ba cân trứng gà." Tiêu Bảo Trân dứt khoát nói.
Xem ra gà đều tự đi kiếm ăn trên núi, toàn là gà ta, hầm lên chắc là thơm lắm, thứ mỹ vị không thể có ở mạt thế.
Khi Đại Dũng bắt hai con gà đến trước mặt, Tiêu Bảo Trân càng thêm vui sướng.
Đại Dũng vén lông gà lên, bấm một cái vào đùi gà: "Cô nhìn này, đây là hai con gà trống tơ mập nhất nhà, cô muốn không?"
"Muốn! Chúng ta nói chuyện giá cả, ta cũng không chiếm của ngươi, trong thành một con gà bán một đồng tám, nhưng cần phiếu, con này ta trả ngươi hai đồng hai. Trong thành một cân trứng gà tám hào, cũng cần phiếu, trứng gà nhà ngươi ta trả một đồng một cân, nếu ngươi đồng ý, chúng ta bắt gà luôn." Tiêu Bảo Trân nói.
Mức giá này coi như công bằng rồi, nàng tưởng Đại Dũng sẽ đồng ý ngay.
Ai ngờ người này tuy rất khiếm nhã với con gái, nhưng trong chuyện làm ăn lại khá thật thà. Gã liếc nhìn nhị ca rồi nhìn Tiêu Bảo Trân, xoa xoa tay: "Không cần nhiều vậy đâu, gà trống tơ cô cho tôi hai đồng một con là được, còn trứng gà thì cô cứ trả như trong thành, tám hào là được rồi."
"Rẻ vậy sao?" Tiêu Bảo Trân ngớ ra.
Đại Dũng mặt mày ủ rũ: "Không rẻ không được mà, cô xem nhà tôi nuôi nhiều gà như vậy, gà trống tơ thì không ăn thịt được, mà già thì thịt không ngon, nhưng chúng tôi dân quê vào thành phải có giấy giới thiệu, không có lý do chính đáng là không vào được, đành phải có lái buôn đến thu mua, nhưng ép giá thấp lắm. Mà trứng gà cũng vậy, hợp tác xã thu mua thì có sáu hào một cân, bán cho cô tôi vẫn còn có lời."
Gã nói: "Tôi chỉ có một yêu cầu, sau này cô muốn mua gà với trứng gà cứ đến chỗ tôi mua là được, có được không?"
"Được chứ, sao lại không." Tiêu Bảo Trân quả quyết bắt đầu trả tiền: "Chỉ cần ngươi luôn nuôi gà mập như vậy, sau này gà với trứng gà nhà ta đều sẽ mua ở chỗ ngươi."
Hai con gà là bốn đồng, ba cân trứng gà hai đồng tư, tổng cộng là sáu đồng bốn hào, Tiêu Bảo Trân đếm đưa cho Đại Dũng, rồi nhận gà với trứng gà, định đặt vào chiếc giỏ trúc đã mang theo.
Trong giỏ trúc còn có sữa bột và đường mà Tiêu Bảo Trân định mang về, nàng liền lấy ra hết, đang nghĩ nên để trứng gà lên trên hay xuống dưới thì tốt.
"Này." Tiêu Kiến Viễn chìa tay về phía Đại Dũng, trong lòng bàn tay là hai viên kẹo.
Đại Dũng mắt sáng lên, lập tức nhận lấy: "Cám ơn nhị ca."
Tiêu Kiến Viễn gật nhẹ đầu, thấy Đại Dũng vì muốn cưới vợ mà mắt sắp trợn ngược, hắn thở dài.
Tuy nói hắn cũng là lưu manh, nhưng Tiêu Kiến Viễn cảm thấy mình là một lưu manh sớm muộn gì cũng thoát ế, thân làm tiền bối phải khuyên nhủ Đại Dũng đôi câu.
"Hai viên kẹo này ngươi cứ giữ lại, lần sau có người giới thiệu cô nương cho ngươi thì ngươi cứ…" Tiêu Kiến Viễn vốn muốn nói, lúc có người giới thiệu cô nương cho Đại Dũng thì đừng có tệ hại thế, vừa mở miệng đã nói với người ta, em đến nhà tôi làm việc nhà làm người hầu cho tôi.
Bây giờ phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, trong thôn không ít phụ nữ làm đủ công điểm, cô gái nào dại dột mà muốn đến nhà gã làm người hầu chứ.
Hắn muốn Đại Dũng đưa hai viên kẹo này cho người ta, nói mấy lời tử tế.
"Thì tôi làm sao?" Đại Dũng tò mò hỏi, vừa nói vừa toe toét cười, một viên kẹo cứng đang lóe sáng trong miệng hắn.
Gã không nói hai lời mà nuốt kẹo.
Tiêu Kiến Viễn ngừng lại, vỗ vỗ vai huynh đệ: "Ngươi cứ tiếp tục độc thân đi."
Đại Dũng bị Tiêu Kiến Viễn chọc tức, cảm thấy nhị ca đang nguyền rủa mình, nhưng vì không đánh lại Tiêu Kiến Viễn nên gã bực mình quay mặt sang một bên, nhìn Tiêu Bảo Trân bỏ trứng gà vào giỏ.
Vừa nhìn thì Đại Dũng sợ ngây người: "Bảo Trân, sao cô lại có nhiều đường vậy?"
"Ta mua ở hợp tác xã, có sao?" Tiêu Bảo Trân vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để bỏ trứng gà vào, có thể đảm bảo không bị vỡ trên đường về.
Nói xong một giây sau thì đã thấy Đại Dũng ngồi xổm xuống cạnh mình, cái vẻ tươi cười trên mặt gã là một sự nịnh nọt: "Người thành phố mua đường có phải dễ dàng lắm không?"
Tiêu Bảo Trân không hiểu chuyện gì, cẩn thận lui về sau, lúc này mới nói: "Cũng không hẳn, công nhân ở thành phố phiếu đường cũng không phải tháng nào cũng có, tôi vừa hay trên tay có mấy tờ, nên mua hết thôi, sao vậy?"
Bỗng nhiên Đại Dũng hớn hở nói: "Tôi có thể mua một chút của cô không?"
Tiêu Bảo Trân còn chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Kiến Viễn đã đưa một chân to tới, cười nói: "Chẳng lẽ ngươi còn thèm đường như trẻ con vậy hả?"
"Sao có thể chứ, là thế này." Đại Dũng nhìn quanh một chút rồi bỗng hạ giọng: "Là do cha tôi gần đây mắc một chứng bệnh lặt vặt, lúc làm việc thì bỗng nhiên bị chóng mặt, đứng cũng không vững, đi xem thầy chân đất thì ông ấy nói là cái gì gì đó thấp."
"Hạ huyết áp?" Tiêu Bảo Trân cau mày nói.
Đại Dũng: "Đúng đúng, chính là hạ huyết áp, mà cái đồ chơi này phát lên không báo trước được, nên ông ấy vẫn cứ đi làm bình thường, thực ra cha tôi không đi ra ngoài đâu, đang nằm trong phòng đấy, là tôi không cho ông ấy đi, sợ ông ấy đang làm lại ngã xuống. Thầy chân đất bảo là lúc ông ấy chóng mặt thì uống chút nước đường, mà bọn tôi ở quê thì kiếm đâu ra đường trắng để mua, nên tôi mới muốn mua của Bảo Trân một chút, loại kẹo cứng ấy, chóng mặt thì ăn một viên cũng tiện, được không Bảo Trân? Sau này cô cũng là em gái tôi."
Đường này, Tiêu Bảo Trân vốn định để lại trong nhà, người một nhà từ từ ăn, nàng một cân cũng không muốn bán.
Nhưng nghe nói cha Đại Dũng bị tụt huyết áp, nàng liền có chút dao động.
Bệnh tụt huyết áp chỗ nguy hiểm là ở chỗ, ngươi không biết lúc nào nó sẽ phát tác, đột nhiên trong lúc sẽ bắt đầu choáng đầu, đổ mồ hôi lạnh, cả người giống như là hồn lìa khỏi xác, sau đó mới ngã xuống đất.
Rất nhiều người khi té xỉu là ngã thẳng về phía trước, đầu đập xuống đất vỡ đầu chảy máu.
Đây là ở nông thôn, nhỡ lúc làm việc mà ngã sấp xuống, đầu đập vào đá thì rất nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Tiêu Bảo Trân liền nói, "Được, ngươi muốn bao nhiêu?"
Đại Dũng mắt sáng lên, hai tay chắp lại cầu Tiêu Bảo Trân, "Ngươi có mấy cân đường cứng này?"
"Sáu cân."
"Ta muốn bốn cân được không?" Đại Dũng giơ bốn ngón tay ra, thận trọng hỏi.
Khá lắm, khẩu vị của hắn lớn đấy.
Không đợi Tiêu Bảo Trân trả lời, Đại Dũng móc ra sáu đồng vừa nhận được, mặt dày nhét vào tay Tiêu Bảo Trân, "Ta biết đường trong thành không đắt như vậy, cho nên ta mua của ngươi giá cao được không? Bốn cân đường sáu đồng, ta lấy đường đi nhé."
Tiêu Bảo Trân cầm sáu đồng kia, trong chốc lát còn chưa kịp phản ứng.
Đây là nàng phát hiện ra một cách kiếm tiền mới sao?
[📢 tác giả có lời muốn nói ] Ban đầu ta nói một ngày ba chương, nhưng liên tục ba chương nửa tháng sau phát hiện ta không được! ! Đầu óc không đủ dùng, hôm qua viết viết thì hoàn toàn không viết được, cho nên quyết định sau này vẫn là một ngày hai chương, như vậy ta có thể bảo đảm cả số lượng lẫn chất lượng đều tốt, cho nên thật xin lỗi mọi người, sau này vẫn là hai chương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận