Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 207: Nhất phách lưỡng tán (1) (length: 7517)

Sau khi đánh lợn rừng xong, mang theo cả đám người ở khu nhà tập thể lớn trở về nhà mẹ đẻ của Tiêu Bảo Trân, đây là chuyện đã bàn bạc từ trước.
Cũng không có nguyên nhân nào khác, nhiều thịt heo như vậy quá dễ gây chú ý, nếu trực tiếp đường hoàng trở về ngõ hẻm, thì còn không náo loạn cả lên hay sao, dù gì cũng phải tìm cách che giấu đi.
Thế là mọi người chung sức bàn bạc một hồi, kiếm được một bánh xà phòng, cầm bánh xà phòng cùng Lý Tú Cầm xin một nắm lớn rau hẹ dại.
Phía sau núi trong thôn có một đám lớn rau hẹ dại, ăn một gốc, vẫn còn một gốc, cắt thế nào cũng không hết.
Vừa khéo rau hẹ có mùi vị nồng, bỏ vào trong nồi, không thấy mùi thịt đâu, cho nên mọi người mới bàn nhau, đợi đánh được thịt heo xong thì về nhà mẹ đẻ Bảo Trân một chuyến, trước tiên lót một lớp rơm rạ dưới đáy sọt, rồi bên trên lại lót một lớp rau hẹ.
Đám đàn ông thì có nhiệm vụ mang theo một ít gỗ cùng đất vàng về, đến lúc đó đám hàng xóm trong ngõ nhìn thấy cũng dễ có cái mà nói, dù sao hôm nay họ ra ngoài với danh nghĩa là đi sửa hầm.
Lúc này Tiêu Kiến Viễn mang theo cả đám người hùng hổ tiến vào nhà, bọn họ đi vòng đường nhỏ sau núi, hôm nay vốn là giữa hè, bọn họ ở trong núi đi nửa ngày, trên người toàn là mồ hôi, trên đầu càng là lấm tấm những giọt mồ hôi.
Ngoài cửa, mọi người không nói gì, sợ bị người khác thấy, vào nhà rồi mới dám ồn ào.
Tiêu Kiến Viễn vừa vào cửa liền đi thẳng vào bếp.
"Trong chum nước còn nước không? Đi cả quãng đường mệt chết ta."
Lý Tú Cầm vác giỏ, thấy cả đám người hối hả xông vào, còn chưa kịp hoàn hồn, ngơ ngác đáp, "Trong chum nước đầy mà? Sáng nay ngươi vừa soi mói, lại có ai dùng đến đâu."
Tiêu Kiến Viễn xông vào bếp, chộp lấy bầu nước, ừng ực ừng ực uống hai muôi lớn, mồ hôi chảy như mưa, từ trên đầu hắn tuôn xuống.
Hắn đưa tay sờ soạng, vốc nước ném hết lên mặt đất, mới cảm thấy toàn thân nhiệt khí tan biến.
Mọi người nhìn Tiêu Kiến Viễn uống nước, cảm thấy cổ họng mình cũng sắp bốc khói, Hứa đại mụ chủ động tiến lên hỏi Lý Tú Cầm, "Muội tử, chúng ta cũng muốn xin cô chén nước uống, được không a?"
Lý Tú Cầm để giỏ xuống trực tiếp vào bếp, cầm bát lên bắt đầu rót nước, "Được chứ, nhà ta không có gì khác, nước thì có bao nhiêu cũng đủ, tới tới tới, mọi người uống nhiều nước vào, đi cả quãng đường chắc nóng hỏng hết cả rồi?"
Nàng bưng mấy bát nước, Tiêu Bảo Trân cũng vào bếp, giúp bưng thêm mấy bát ra.
Mỗi người một bát, tất cả đều ừng ực ừng ực đổ xuống.
Hứa đại mụ uống xong bát nước do Tiêu Bảo Trân bưng tới, lau miệng, lúc này mới cười tủm tỉm nói: "Đúng là nóng hỏng người, chúng ta cũng không ngờ phải đi một quãng đường xa như vậy."
"Các ngươi đi là cái ngọn núi ở ngoại ô kia hả? Con trai ta có nói với ta rồi, thật ra ngọn núi kia đến nhà ta không xa lắm, nhưng mà các ngươi bình thường sống trong thành phố, chưa từng đi con đường xa như vậy, không chịu nổi cũng là bình thường, tất cả ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nào, ta lấy cho các ngươi cái đệm bện bằng dây leo."
Lý Tú Cầm nhiệt tình, mọi người cũng không khách sáo với bà, thấy Lý Tú Cầm lấy ra đệm dây leo, liền nhao nhao ngồi xuống đất.
Nghỉ ngơi mấy phút, cuối cùng cũng thở ra hơi.
Vu nãi nãi nhìn xung quanh một lượt, rồi nói với Tiêu Bảo Trân, "Bảo Trân, đây là nhà mẹ đẻ của cô đúng không, cách bài trí coi như không tệ, trước sau đều có cái sân nhỏ, mặt sau được vây kín người ngoài liền không thấy được, không giống trong thành phố, chỗ thì nhỏ không xoay sở được chân đã đành, ở nhà làm gì cũng bị hàng xóm nghe thấy, chỗ của các cô thật là tốt, hàng xóm ở quê cũng không gần mà không xa, bình thường có chuyện gì có thể giúp đỡ nhau một tay, lúc không có chuyện thì cũng không đến nỗi nhà nào ồn ào lên chuyện gì cũng nghe được."
Tiêu Bảo Trân gật đầu, cười không nói gì.
Cao Kính kéo Tiêu Bảo Trân lại, "Chị Bảo Trân, sáng nay cảm thấy thế nào? Có đau bụng không?"
Tiêu Bảo Trân lắc đầu, "Yên tâm đi không sao, có gì ta sẽ nói với ngươi."
Trong khi hai vợ chồng đang nói chuyện, Hứa đại mụ cũng lên tiếng.
Hứa đại mụ bắt chuyện với Lý Tú Cầm, đầu tiên là khen Tiêu Kiến Viễn, "Đại muội tử, con trai của cô thật sự là giỏi, hôm nay cô không nhìn thấy thôi, con lợn rừng kia xông đến, tất cả chúng ta đều sợ choáng váng, đứng tại chỗ không dám động đậy, sau đó là con trai của cô hét lên một tiếng, bảo chúng ta mau trèo lên cây, chúng ta mới phản ứng lại, nếu không thì hôm nay nhất định có người bị thương."
Đừng nhìn Lý Tú Cầm ở nhà chê bai con trai, mắng mỏ nhi tử không hề nể nang, nhưng người khác khen con trai, thì bà lại chẳng hề khiêm tốn.
Lý Tú Cầm cười nói, "Con trai tôi không nói những cái khác, cái khoản lên núi thì nó có bản lĩnh, từ bé nó đã thích chui rúc trên núi, lúc mười mấy tuổi nó đã có thể bắt thỏ hoang ở trên núi rồi! Từ lúc con trai tôi trưởng thành, nhà tôi không dám nói không thiếu thịt, nhưng ít nhất cũng dư dả hơn nhà khác một chút, không thiếu ăn thịt."
"Tốt! Thật tốt." Hứa đại mụ liên tục gật đầu, không ngớt lời khen, "Đúng là con nhà có tiền đồ, cũng chỉ tại bây giờ không cho lên núi, nếu cho phép đi săn thì con trai của cô không biết sẽ thành ra thế nào đâu."
"Vậy thì còn gì bằng, chị à, tôi thấy chị quả là người có con mắt tinh tường." Lý Tú Cầm cười tít mắt, "Nào, thêm một bát nước nữa đi."
Hứa đại mụ và Lý Tú Cầm bắt chuyện với nhau, hai người một lời một câu, khiến Lý Tú Cầm cười không khép miệng lại được, không ngừng khen Tiêu Kiến Viễn.
Tiêu Kiến Viễn ở bên cạnh nghe cả buổi, mặt đỏ như gấc, nhịn không được lên tiếng, "Mẹ đừng nói nữa, mẹ khen thế này con đâu còn là con nữa."
"Sao không phải là con? Con trai của mẹ rất giỏi mà."
Tiêu Bảo Trân nhìn anh trai một cái, nhịn không được bật cười.
Lý Tú Cầm say sưa nói chuyện với đám hàng xóm ở khu nhà tập thể lớn, nói chuyện vô cùng thích thú.
Bên cạnh có người uống hết nước, muốn xin thêm, lại không biết xin ở đâu, Tiêu Bảo Trân thấy vậy, chủ động đứng lên rót thêm nước cho người ta.
Đi qua chỗ kia, cô đã thấy Trương Tiếu và Tiêu Phán Nhi hai người, mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, vẫn còn đang nhìn chằm chằm nhau.
Tiêu Bảo Trân liếc Tiêu Phán Nhi một cái, trực tiếp hỏi: "Tiêu Phán Nhi, cô cũng về nhà mẹ đẻ đó à, không về nhìn xem sao?"
Tiêu Phán Nhi liếc nhìn về phía nhà mẹ đẻ, bĩu môi, "Trong lòng bọn họ chỉ có hai đứa anh trai của ta, về nhìn làm gì. Hơn nữa, hôm nay ta mang theo nhiều thịt heo như vậy, nếu như để bọn họ phát hiện thì chỉ có nước bị lột da, ta mới không về. Cái đó...Bảo Trân à, nhà cô có đường trắng không? Ta đi nửa ngày đường núi, cảm thấy hơi chóng mặt, có thể cho ta xin chút nước đường uống được không?"
Tiêu Phán Nhi mặt dày mày dạn, đến xin Tiêu Bảo Trân nước đường uống.
Tiêu Bảo Trân nhìn nàng ta một cái, phát hiện sắc mặt nàng ta đúng là có hơi nhợt nhạt, đang định lên tiếng thì Trương Tiếu ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, "Chóng mặt cái khỉ gì, cô chỉ là thèm ăn muốn chiếm tiện nghi của người khác thôi, Tiêu Phán Nhi, cô từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận