Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 194: Náo động phòng rồi (1) (length: 7378)

Nếu nói là vì trộm đồ, tích cực như vậy ngược lại cũng có khả năng, hơn nữa bị cự tuyệt xong tức giận như thế, cũng dễ hiểu, đúng là thẹn quá hóa giận.
Tiêu Bảo Trân trong lòng nghĩ đến chuyện này, càng nghĩ càng thấy đúng.
Đừng nhìn cái tủ cái bình các thứ đều bám đầy bụi bẩn, nhưng mà lau sạch sẽ cũng ra dáng lắm.
Mấy cái bình này khoảng chừng mười mấy chiếc, lau sạch sẽ xong, đem về nhà đựng dưa muối cũng không tệ.
Mấy loại đồ như thế này mà làm lọ dưa muối, tám trăm năm cũng không ai sờ đến, nàng có trộm về cũng chẳng ai phát hiện.
Tiêu Bảo Trân cảm thấy, mình chắc chắn đã đoán trúng ý đồ của Vương đại mụ rồi.
Nàng nghĩ ngợi một chút, nhân tiện lúc đi lấy phích nước nóng đun nước, đi đến bên cạnh Vu nãi nãi, ghé vào tai Vu nãi nãi, Tiêu Bảo Trân nhỏ giọng nói: "Vu nãi nãi, ta thấy hôm nay Vương đại mụ không bình thường chút nào, Trương Tiếu bình thường mỗi ngày ở nhà mắng bà ấy lười biếng, hôm nay lại tích cực chạy tới như vậy, đòi giúp mọi người làm việc, có khi nào, bà ta thấy mấy cái bình và cái tủ của bà, muốn trộm đồ của bà không?"
"Không thể nào Bảo Trân, mấy cái bình với cái tủ này để lâu rồi, cũ rích, trộm mấy thứ đó làm gì?" Vu nãi nãi ban đầu còn không tin, cảm thấy ai mà lại chỉ vì đi trộm mấy đồ này, mà gắng sức cái thân thể ốm đau mười năm tới giúp việc, bà thấy không thể có chuyện đó.
Vu nãi nãi còn nói, "Hơn nữa, mấy cái bình này đều nặng như thế, một mình Vương đại mụ sao mà mang đi được? Còn mấy cái tủ kia nữa, đừng nhìn ngoài thì còn tốt, nói không chừng bên trong mối mọt hết rồi, vừa nãy ta còn nói ở ngoài sân đó, nếu mà trộm về nhà, không phải tự rước họa vào thân sao? Mối khó diệt lắm."
Tiêu Bảo Trân suy nghĩ một hồi, lúc này mới nói: "Chuyện mối mọt kia, bà nói ở ngoài sân, lúc đó Vương đại mụ còn chưa ra, có khi nào bà ta không nghe thấy lời đó không, với lại ta thấy bà ta hôm nay rất lạ."
"Ta nói cho bà nghe, lúc nãy bà ta đột nhiên tới nói muốn giúp, mọi người không ai chịu để bà ta làm, kết quả bà ta cứ khăng khăng, cứ nhất quyết đòi đến. Sau khi Trương Tiếu đưa bà ta về rồi, bà có biết bà ta nhìn Trương Tiếu bằng ánh mắt đáng sợ thế nào không? Giống như muốn nhìn xuyên sau lưng Trương Tiếu luôn ấy, ta chưa từng thấy ai làm bà nội mà lại nhìn con dâu mình như vậy cả, Tống đại mụ với Tiêu Phán Nhi còn đánh nhau một trận kia kìa, hai người cũng đánh sống đánh chết, hở chút lại khóc lóc hai ba lượt muốn tự tử, nhưng mà Tống đại mụ chưa bao giờ nhìn Tiêu Phán Nhi như vậy cả, ta thấy lạ nên đến nói cho bà nghe một tiếng, nếu bà thấy có lý thì cứ phòng bị trước cho chắc."
"Còn có chuyện này sao?" Vu nãi nãi ban đầu không để lời Tiêu Bảo Trân nói vào đầu, nhưng mà nghe đoạn sau, bà dần tỉnh táo lại, trong lòng nghĩ về lời Tiêu Bảo Trân.
Quả thật có lý, đang yên đang lành, Vương đại mụ sao lại sốt sắng, muốn bà dọn đồ như thế làm gì?
Mà lại, mấy cái bình đó bà ta mang nổi sao?
Hay là, Vương đại mụ biết trong mấy cái tủ với cái bình kia của bà có bí mật?
Vu nãi nãi lo lắng nghĩ ngợi, cảm thấy chuyện này đúng là như Tiêu Bảo Trân nói, có gì đó không ổn, xem ra không thể để mấy cái bình này ở ngoài sân nữa, phải giải quyết nhanh thôi.
"Bảo Trân con nói đúng, ta phải cám ơn con nhắc nhở ta, con nói quá đúng, vốn là ta còn định để mấy thứ này ở ngoài sân một đêm, mai mới đem ra bãi phế liệu, xem ra không được rồi, lát nữa đợi bọn họ chuyển đồ hết ra ngoài, ta sẽ chạy đi tìm người thu mua, chỉ phiền con Bảo Trân, lát nữa ta ra ngoài, con giúp ta trông chừng ngoài cửa một chút được không?"
Vu nãi nãi nhờ Tiêu Bảo Trân giúp, "Trong sân này, ta chỉ tin được con với Hứa đại mụ thôi, có điều cô ấy bây giờ cũng đang bận, mà dù sao thì cô ấy tuổi cũng lớn rồi, mắt không bằng mấy người trẻ tuổi tụi con."
Tiêu Bảo Trân thấy, Vu nãi nãi nghe lọt lời mình nói, gật đầu, "Được, bà yên tâm đi, con trông cho cẩn thận, đảm bảo không mất một món nào."
Vu nãi nãi cười, sờ soạng trong túi, lấy ra một cái bánh đậu xanh gói trong giấy dầu.
Bà ta cũng giống như làm chuyện gì lén lút, nhét vào tay Tiêu Bảo Trân, sau đó dặn dò nhỏ, "Đừng nói ai nha, cái bánh đậu xanh này là ta mua lúc trước, nhưng mà mua không nhiều, ta ăn còn có mấy cái, không tiện chia cho mọi người, con cầm ăn đi, đừng cho ai biết, nếu cảm thấy tụt huyết áp chóng mặt, thì ăn một chút, biết chưa?"
Thực tình mà nói, phụ nữ mang thai đúng là đói nhanh, dễ tụt huyết áp, rõ ràng lúc sáng Tiêu Bảo Trân còn ăn chút gì rồi, mà bây giờ bận đến trưa, bụng đã đói meo rồi, nàng cũng sợ mình bị tụt huyết áp xỉu đi, liền nhận bánh đậu xanh.
Nói xong chuyện chính, Vu nãi nãi rót nước nóng trong phích vào bình cho Tiêu Bảo Trân, rót xong, bà đột nhiên thở dài một tiếng, nửa trào phúng nửa cảm thán nói, "Không ngờ nha, cái đống đồ phế thải của ta thế mà cũng bị người ta để ý tới, còn là người ở cùng sân, thật là không ngờ."
"Bà đừng quá buồn, Vương đại mụ vốn là người như vậy mà, bà nhìn bà ta trước kia một chút là nhéo Ngọc Nương, đánh mắng con bé, người như thế sao mà tốt được? Giờ mình biết bà ta muốn làm gì thì cứ đề phòng là được rồi, vốn cũng không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào bà ta." Tiêu Bảo Trân an ủi.
Vu nãi nãi thấy lời này cũng có lý, tự nghĩ ngợi lại cũng tỉnh táo lại, quyết đoán đứng lên nói với Tiêu Bảo Trân, "Bảo Trân, ta thấy bọn họ bên ngoài đều chuyển gần hết rồi, ta nhân lúc này liền nhanh liên lạc với người bãi phế liệu, bảo họ tìm xe ba gác đến chở, nhờ con giúp ta trông ở ngoài cửa một chút, ta đi trước đây."
"Đi đi, đi đường cẩn thận nhé." Tiêu Bảo Trân nhìn Vu nãi nãi ra khỏi đại viện, quay lại trông chừng cho bà.
Trong sân, những người đang làm việc vẫn còn chẳng biết gì về cuộc trò chuyện của Tiêu Bảo Trân và Vu nãi nãi cả.
Mọi người đều làm hăng say, các nam đồng chí mang mấy cái bình với tủ từ trong nhà ra, nóng đến đầu đầy mồ hôi, liên tục lấy khăn bông nhỏ mình mang theo lau mồ hôi.
Các nữ đồng chí làm việc cũng rất nhiệt tình, họ ngồi xổm trên đất, liên tục lau chùi mấy cái bình, lau hết bụi bặm bám bên ngoài.
Còn đồ ở trong bình thì, mọi người thấy, Vu nãi nãi không biết đựng cái gì, loảng xoảng cồm cộp, hình như là mấy cái thìa sứ, mọi người cũng không lấy ra, đằng nào thì kéo đến bãi phế liệu thì có thể cùng thu về một lượt.
Một phần nữ đồng chí ngồi xổm ở trong sân lau đồ, một phần khác nữ đồng chí, thì ở trong phòng quét dọn.
Hai gian phòng nhỏ này, đầy mạng nhện với bụi bặm, trên đất thì càng bẩn không chịu được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận