Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 90: Ngày đầu tiên báo cáo (length: 11507)

◎ Canh hai ◎
Xưởng thép làm việc rất nhanh, sau khi cấp trên thông báo, chưa đầy hai ngày đã dán danh sách trúng tuyển, ngay ngày thứ hai, những người trúng tuyển cộng tác viên phải đến xưởng thép báo danh nhận việc.
Tiêu Bảo Trân đang rất hào hứng với việc đi làm, còn về Tiêu Phán Nhi, nàng hoàn toàn không có ý định phản ứng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cao Kính đã vội vàng đi làm, Tiêu Bảo Trân đi xem thông báo của xưởng thép, họ thông báo các cộng tác viên sẽ tập trung đến báo danh vào lúc chín giờ trưa, nàng vẫn còn hơn một giờ để nghỉ ngơi.
Nói là cộng tác viên, nhưng hôm phỏng vấn cũng không nói rõ cộng tác viên rốt cuộc sẽ làm gì, nhất là cộng tác viên phòng y tế, chỉ nói một cách mơ hồ.
Tiêu Bảo Trân cũng không biết khi mình đến đó, rốt cuộc sẽ phụ trách công việc gì, cho nên cái gì cũng chuẩn bị đầy đủ, ngay cả kim châm cứu cũng sắp xếp lại một lượt.
Tuy nhiên, nàng không mang theo những thứ này, ngày đầu báo danh, nàng chỉ đơn giản thu dọn chút đồ, đến khoảng tám giờ rưỡi thì đứng dậy ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi sân nhỏ không bao lâu, phía sau liền có tiếng "Ối chao ai" vang lên.
Tiêu Bảo Trân nghe ra giọng nói đó là của ai, không để ý chút nào, tiếp tục bước đi.
Âm thanh phía sau ngày càng gần, cuối cùng thì đuổi kịp nàng.
"Bảo Trân, ta gọi ngươi ở phía sau, sao ngươi không dừng lại chút vậy?" Tiêu Phán Nhi giả bộ như không có chuyện gì, tiến lên chào hỏi.
Đợi nàng ta đi đến gần, Tiêu Bảo Trân mới hờ hững liếc qua, "Tiêu Phán Nhi, hôm qua ta đã nói với ngươi rất rõ ràng rồi, phân rõ giới hạn, đoạn tuyệt quan hệ, ngươi cho rằng ta nói đùa chắc?"
Tiêu Phán Nhi vừa cười vừa đuổi theo, nghe thấy những lời này, nụ cười trên mặt có chút cứng lại.
Nhưng nàng ta vẫn cố chịu, vẫn cười gượng, "Chẳng lẽ ngươi không phải đùa sao? Chúng ta là người thân thích, cha ngươi và cha ta còn là anh em ruột, quan hệ này sao có thể cắt đứt."
Lần này Tiêu Bảo Trân không nói gì, chỉ liếc nhìn nàng ta một cách chế giễu, sau đó nhanh chân bước đi, không thèm để ý Tiêu Phán Nhi.
Nếu đã quyết định phân rõ giới hạn, vậy thì không cần nói nhiều, tin hay không là việc của nàng ta, Tiêu Bảo Trân không muốn lãng phí thời gian vào việc này.
Tiêu Phán Nhi đang cố cười tươi, nhưng nhận lại là một sự lạnh nhạt, mặt cười như cứng đờ, nàng ta cũng ý thức được Tiêu Bảo Trân rất lạnh nhạt, nên có chút hoảng loạn.
"Không phải chứ Bảo Trân, ngươi không phải nói thật đấy chứ? Ngươi có cần thiết không vậy? Ta chỉ đùa một chút thôi mà, cũng là do nhất thời xúc động, khi tức giận mới nói lung tung thôi."
"Ta xin lỗi ngươi là được rồi, thật xin lỗi nhé, ta không nên nói ngươi dùng tiền đi cửa sau, ta nói hươu nói vượn, miệng ta không có ý gì cả, ngươi bỏ qua đi có được không?"
"Ôi Bảo Trân, ngươi nói một câu đi mà, đừng đi mà."
Tiêu Phán Nhi liên tục xin lỗi, chào hỏi, nịnh nọt một hồi, nhưng phát hiện Tiêu Bảo Trân căn bản không để ý đến mình, ngoài câu đầu tiên, thì không nói với mình câu nào nữa.
Sau câu cuối cùng, Tiêu Bảo Trân liền nhanh chân bỏ đi.
Tiêu Phán Nhi đi đến cuối ngõ, nhìn bóng lưng Tiêu Bảo Trân, càng nghĩ càng tức giận, đến mức sắp phát điên lên!
Nàng ta cảm thấy Tiêu Bảo Trân thật là quá đáng, trong lòng nàng ta cũng thấy không thoải mái, còn thấy tủi thân ấy chứ!
Vốn đã nói rõ công việc ở phòng y tế, chớp mắt liền biến thành tạp vụ ở nhà ăn, mà công việc tốt lại bị Tiêu Bảo Trân cướp mất, trong lòng nàng ta ghen tị khó chịu, chỉ vì nhất thời xúc động mà nói vài lời dối trá, chuyện này có đáng để tuyệt giao không chứ?
Đằng nào thì nó cũng không gây ra ảnh hưởng gì cho Tiêu Bảo Trân, vậy mà nàng ta lại làm quá lên như thế làm gì?
Tiêu Phán Nhi nghĩ rằng, nàng ta giờ đã biết sai, cũng đã thành khẩn xin lỗi Tiêu Bảo Trân rồi, mà nàng ta vẫn lạnh lùng như vậy, lỗi là tại Tiêu Bảo Trân, do Tiêu Bảo Trân không độ lượng.
Nghĩ vậy, Tiêu Phán Nhi tức giận dậm chân, ánh mắt căm hận nói: "Chỉ là một cái công việc ở phòng y tế thôi, chỉ biết khám bệnh cho người ta, có gì ghê gớm đâu chứ? Không có ngươi thì ta chết chắc sao?"
Nghĩ một chút vẫn thấy khó chịu, nàng ta còn nói: "Vốn dĩ không phải chuyện lớn gì, mà lại cứ làm ầm lên, đã muốn tuyệt giao thì cứ tuyệt giao đi, sau này chúng ta chẳng còn là chị em gì hết!"
Tiêu Phán Nhi đứng tại chỗ nghĩ ngợi một hồi, tóm lại vẫn còn tức giận trong lòng, nhưng nghĩ lại thấy Tiêu Bảo Trân sau này cũng không chữa bệnh cho mình, đối với mình cũng chẳng có tác dụng gì, đã muốn tuyệt giao thì cứ tuyệt giao đi!
Nàng muốn sống tốt hơn Tiêu Bảo Trân để Tiêu Bảo Trân phải ghen tị, tức chết mới thôi!
Nàng muốn trở thành cô gái sống tốt nhất trong thôn!

Còn Tiêu Bảo Trân, về sự quyết tâm cao cả của Tiêu Phán Nhi, nàng hoàn toàn không biết gì, sau khi đã bỏ lại Tiêu Phán Nhi, chậm rãi đi đến cổng lớn xưởng thép, nói chuyện vài câu với bác bảo vệ, rồi đi thẳng đến phòng nhân sự.
Đến phòng nhân sự thì thấy bên trong có khá nhiều người, xem ra người đến báo danh đã nhiều, nhân sự khoa bận không xuể, phải theo quy tắc đến trước làm trước, bảo những người đến sau ra cửa chờ một lát, ưu tiên làm thủ tục cho người phía trước.
Tiêu Bảo Trân vừa hay đứng thứ tư, ngồi ở cửa chờ một hồi, cuối cùng cũng nghe thấy bên trong gọi tên mình.
Nàng đi vào, liền thấy nữ đồng chí hôm phỏng vấn mình đang ngồi ở bàn làm việc, thấy nàng thì trong ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, "Đồng chí Tiêu Bảo Trân đúng không, mời cô ngồi, tôi làm thủ tục cho cô trước, cô ký tên vào đây."
Công việc cộng tác viên không bằng công nhân chính thức, thủ tục không phức tạp như vậy, chỉ cần ký vài chữ, coi như chính thức báo danh.
Nữ đồng chí còn nói về vấn đề đãi ngộ, "Tiền lương đãi ngộ trước mắt chúng tôi bố trí như sau, cộng tác viên sẽ không có phụ cấp và quà tặng vào các ngày lễ tết, chỉ nhận lương thôi. Cộng tác viên phân xưởng một tháng mười tám đồng, cộng tác viên phòng y tế và nhà ăn một tháng mười sáu đồng, năm thứ hai mỗi tháng sẽ tăng thêm hai đồng, thường chủ nhật sẽ được nghỉ một ngày, cô còn thắc mắc gì không?"
"Vậy vấn đề ăn ở của chúng tôi thì sao?" Tiêu Bảo Trân hỏi, "Tôi phải mang cơm từ nhà đến à?"
Nữ đồng chí cười nói, "Không đến mức đó đâu, tuy là cộng tác viên, nhưng xưởng thép cũng lo cho mọi người ăn no, mỗi tháng sẽ phát phiếu ăn, các cô cầm phiếu ra nhà ăn mua cơm, ba bữa một ngày xưởng thép sẽ bao."
"Còn gì thắc mắc nữa không? Nếu không thì đây, cô ký vào đây, vậy là xong, lát nữa sẽ có người đưa cô đi phòng y tế báo danh."
Tiêu Bảo Trân nhìn qua, "Không có vấn đề gì."
Nàng cầm bút, viết tên mình vào vị trí cuối cùng của trang giấy.
Nữ đồng chí cầm lấy xem, sau đó quay lại, "Tiểu Từ, cậu đưa đồng chí Tiêu Bảo Trân này đến phòng y tế báo danh."
"Chị Trần ơi, em bận quá, hai phân xưởng kia vẫn chưa được đưa qua mà." Tiểu Từ vừa lau mồ hôi trên trán vừa khổ sở nói.
"Vậy Tiểu Lý đâu? Bảo nó đưa đi."
Tiểu Từ mặt mày đầy bất đắc dĩ, "Cậu ấy vừa mới đưa người đi rồi, chị quên à?"
"Đấy, trí nhớ của tôi này, vậy phải làm sao bây giờ, hôm nay người đến báo danh đông quá, phòng nhân sự của mình bận không xuể luôn." Nữ đồng chí vẻ mặt khó xử, rồi chuyển sang nói với Tiêu Bảo Trân, "Nếu không cô ở đây đợi một chút, khi nào có người quay về thì sẽ đưa cô đi."
Tiêu Bảo Trân đang định đồng ý thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phía sau mở ra, có người đi vào.
Người chưa thấy đâu, nhưng tiếng nói đã vang lên, giọng nói đầy vui vẻ.
"Tiểu Trần, cô bé này là người thân thích của tôi, để tôi đưa cô bé đi."
Tiêu Bảo Trân quay đầu nhìn, lập tức mỉm cười, là Giang sư mẫu.
Nữ đồng chí đương nhiên cũng cười, "Được thôi, chị Giang chịu khó đưa đi thì tốt quá, vậy cô Tiêu này tôi không cần phải sắp xếp người nữa."
Giang sư mẫu cười nói chuyện với nữ đồng chí vài câu, rồi chào hỏi, sau đó mới kéo Tiêu Bảo Trân ra ngoài, muốn đưa cô đi báo danh ở phòng y tế.
Phòng nhân sự của xưởng thép cách phòng y tế không quá xa, phòng nhân sự nằm trong một tòa nhà hai tầng, còn phòng y tế thì nằm trong hai căn nhà trệt phía sau tòa nhà, giữa có một hàng cây to, trông rất cổ thụ, cây cối cao vút, mùa hè chắc hẳn rất mát mẻ.
Thật ra đi từ phòng nhân sự đến phòng y tế, cũng không mất đến ba phút, Tiêu Bảo Trân đi theo sau Giang sư mẫu lại đi rất chậm, cô đoán chắc là sư mẫu có chuyện muốn nói với mình.
Quả nhiên, ngay khi ra khỏi tòa nhà hai tầng, đến hàng cây kia, Giang sư mẫu đã lên tiếng.
"Bảo Trân, mặc dù ta không phải người thân thích, nhưng cũng có chút quen biết, ta nói cho con nghe tình hình phòng y tế."
Tiêu Bảo Trân nói: "Vậy thì tốt quá, con cảm ơn trước ạ."
Giang sư mẫu khoát tay, "Thật ra cơ cấu phòng y tế không phức tạp, tổng cộng chỉ có năm người, hai người là bác sĩ, một nam một nữ, ba người còn lại đều là y tá, đều là nữ cả, con cũng là nữ, sau này đến đó chỉ cần không quá nổi bật, chắc sẽ dễ làm quen."
Nói cách khác, phòng y tế có bốn nữ một nam, so với quy mô công nhân của xưởng thép, quả thật rất đơn giản.
Tiêu Bảo Trân không nhịn được hỏi: "Vậy người của họ thế nào? Có dễ chung sống không ạ?"
Nghe câu này, Giang sư mẫu liền lộ ra vẻ mặt khó xử, nàng ta há hốc miệng, tựa hồ muốn nói gì, cuối cùng lại không nói ra.
Nàng ta lắc đầu, "Cái này khó nói lắm, tự con vào rồi tự cảm nhận thì sẽ biết."
"Bọn họ cùng ngươi tuổi tác không chênh lệch nhiều, các ngươi là người cùng lứa, hẳn là sẽ không khó ở chung."
Tiêu Bảo Trân liền càng thêm tò mò.
Vừa nói chuyện vừa chạy tới hai gian nhà trệt nhỏ ở cửa, đây là hai gian phòng liền nhau, phía đông một gian mở một cánh cửa, cánh cửa gỗ nhỏ được sơn màu nâu đỏ lúc này đang đóng.
Ngày làm việc, lại là ban ngày, cửa phòng y tế vậy mà đóng.
Tiêu Bảo Trân ngược lại từng nghe qua tin đồn phòng y tế là nơi riêng tư, nhưng chuyện này cũng quá bất hợp lý.
Nhỡ công nhân bị thương chạy tới khám bệnh, thấy cửa đóng, đây là vào hay không vào?
Giang sư mẫu nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, sắc mặt cũng khó coi, nàng đứng ở cửa ra tiếng một phen, làm bộ ho khan, đang nhắc nhở đám người bên trong.
Nhưng bên trong hiện tại đang náo nhiệt, căn bản không nghe thấy động tĩnh ở cửa.
Tiêu Bảo Trân đi về phía trước, chỉ nghe thấy tiếng từ khe cửa truyền ra, bên trong bây giờ ồn ào như chợ bán thức ăn thời sau này, lại giống như cảnh tượng mấy bà thím đầu hẻm tán gẫu.
Kèm theo một trận tiếng răng rắc răng rắc, những lời nói chuyện phiếm bên trong truyền tới rõ ràng.
Tiêu Bảo Trân nghe xong liền cười, vừa khéo, đám người này đang buôn chuyện về mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận