Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 55: Ta liền hỏi ngươi ta tốt nhìn không (length: 11772)

◎ canh một ◎
"Vậy ngươi nói nhường ta giả dạng làm nữ nhân xinh đẹp trốn ở trong phòng, ta ở trong phòng làm gì?" Tống Phương Viễn lại hỏi.
Cao Kính nghĩ nghĩ, "Chải tóc? Tắm rửa? Thay quần áo? Tóm lại hái hoa tặc muốn nhìn cái gì ngươi liền làm cái đó."
Nghe xong phải làm cái này, Tống Phương Viễn càng thêm do dự, vẻ mặt đau khổ nói nhỏ, "Đây đều là việc nữ nhân mới làm, ta một đại nam nhân… Lại nói, cái tên hái hoa tặc đó nhanh như vậy, nhỡ hắn thật sự làm gì ta thì sao? Trong sạch của ta..."
Thanh âm hắn nhỏ như tiếng muỗi kêu, lảm nhảm ục ục, nói tới nói lui chỉ sợ mất cái trong sạch của mình.
"Đã ngươi lo lắng trong sạch của ngươi như vậy, vậy chuyện này ta coi như xong đi." Cao Kính liếc hắn một cái, trực tiếp đứng dậy muốn đi, "Ngươi bắt ngươi, ta bắt ta, chúng ta không cần hợp tác, biện pháp ta chỉ có vậy, đã ngươi không chịu hi sinh cũng không còn cách nào."
"Phải biết trong kế hoạch này, trả giá lớn nhất chính là người giả trang thành nữ, đến lúc đó công lao khẳng định cũng thuộc về người đó. Nhưng đã ngươi không muốn làm, ta đi tìm người khác vậy, ngươi tự chơi đi."
Chiêu này gọi lấy lui làm tiến.
Tống Phương Viễn đã sớm biết mình không có bản lĩnh bắt hái hoa tặc, thấy Cao Kính muốn đi, liền vội vàng đứng lên đuổi theo, liên thanh nói, "Ngươi đừng vội a, ta có nói không muốn làm đâu. Được được được, ta đồng ý, ta giả nữ nhân được rồi, ta đồng ý!"
"Được, một lời đã định."
Kế hoạch bắt hái hoa tặc của hai anh em Cao Kính và Tống Phương Viễn, cứ như vậy âm thầm bắt đầu.
Muốn dụ hái hoa tặc đến, đương nhiên không thể nghênh ngang ngoài sân hô hái hoa tặc đến, như vậy có chờ cả trăm năm cũng không ai tới.
Cao Kính đầu tiên là để Tống Phương Viễn tìm cách tung tin đồn trong ngõ, rằng nhà Tống Phương Viễn có một cô em họ cực kỳ xinh đẹp, thân thế rất thảm, vừa mới cưới chồng không lâu thì chồng chết, thành góa phụ trẻ, đến nhà em họ điều dưỡng tâm tình.
Bình thường Tiêu Phán Nhi hay ở trong ngõ tán dóc chuyện phiếm với mấy bà, tin tức này là từ bà ta mà ra.
Chỉ một buổi chiều, tin này đã lan ra mấy ngõ xung quanh.
Để tăng độ chân thực, Tống Phương Viễn còn mặc quần áo phụ nữ, trùm khăn che mặt, lượn vài vòng trong ngõ, lộ mặt trước mọi người, sau đó liền cố thủ trong nhà không ra ngoài, nói với bên ngoài là em họ thương tâm quá độ, không muốn ra ngoài.
Cứ như vậy thả tin tức, sau đó có thể ở nhà chờ đồ lót đạo tặc tới cửa.
Nhưng đợi vài ngày, đừng nói đồ lót đạo tặc, trong ngõ hẻm đến cái bóng người lạ cũng không thấy.
Chờ mãi Tống Phương Viễn bắt đầu sốt ruột, hắn tranh thủ mấy ngày nghỉ của xưởng thép để ở nhà bắt trộm, chứ đến khi băng tan nhà máy đi làm lại, thì còn thời gian đâu bắt trộm.
Vì vậy hôm nay Tống Phương Viễn vội vàng chạy tới cửa nhà Tiêu Bảo Trân, gõ cửa, vừa thấy Cao Kính liền sốt sắng hỏi ngay, "Tiểu Cao, cậu xem mấy ngày rồi, hái hoa tặc đến cái bóng còn không thấy, gần đây cũng không nghe tin nó đi gây án, kế hoạch của cậu có khi không được không?"
"Sẽ không." Cao Kính nói chắc chắn.
Tống Phương Viễn giơ tay ra vẻ gấp gáp, "Vậy tại sao mãi không thấy đến, có khi nó nghe tin ta có cô em họ xinh đẹp, nhưng lại không muốn đến?"
Tuy ba người hợp tác, nhưng người nóng ruột nhất bây giờ lại là Tống Phương Viễn, bây giờ để bắt được hái hoa tặc, hắn có thể trả giá tất cả.
Vì sau khi hái hoa tặc lấy hết đồ lót cả ngõ, hắn Tống Phương Viễn từ anh hùng trong ngõ thành kẻ chẳng ai thèm ngó, mấy bà còn lườm nguýt mỗi khi gặp, khiến Tống Phương Viễn tức muốn chết!
Lần này hai anh em Cao gia đồng thanh khẳng định, "Không thể nào, hắn nhất định sẽ đến, ngươi đừng gấp gáp, càng nóng vội càng dễ lộ sơ hở, vào nhà ta phân tích cho ngươi tâm lý hái hoa tặc."
Vào nhà, Cao Kính gõ bàn nói, "Hắn nhiều lần gây án đều bị ngươi cản trở, không ăn được, sau đó để trả thù ngươi hắn lấy sạch đồ lót trong ngõ chúng ta, cho thấy hắn rất thù dai, tìm được cơ hội là muốn trả thù ngươi, giờ nghe tin ngươi có em họ xinh đẹp, lại là góa phụ trẻ, chắc chắn hắn sẽ đến trộm đồ, hoặc làm gì đó, cho ngươi tức, cho nên giờ ngươi cứ hạ quyết tâm, ở nhà mà chờ."
"Ta hiện tại chính là mất quyết tâm rồi, thôi, ta ở nhà không ra ngoài nữa, tránh bị người nhìn ra gì." Tống Phương Viễn lòng nóng như lửa đốt.
Về nhà tiếp tục chờ đợi, lại qua vài ngày nữa.
Đảo mắt đến trung tuần tháng mười một, mấy ngày liền tuyết rơi, đường thì tuyết đóng băng, không đi đâu được, hôm nay trời hửng, băng tan.
Nhà máy thép thông báo, công nhân đi làm, có người còn phải tăng ca bù lại tiến độ bị chậm những ngày qua.
Tống Phương Viễn vốn cũng muốn tăng ca, nhưng đã xin nghỉ phép trước rồi, nên tan làm sớm về nhà.
Đúng đêm hôm đó, trước cửa nhà Tống gia có tiếng bước chân...
Người đến không ai khác, chính là tên trộm đồ lót mà Tống Phương Viễn mong mỏi bấy lâu.
Đúng như Cao Kính nói, đồ lót đạo tặc đến tìm Tống Phương Viễn trả thù, hắn ôm hận Tống Phương Viễn nhiều lần phá đám mình, chẳng phải sao, nghe nói nhà Tống Phương Viễn có một cô góa phụ trẻ xinh đẹp, hắn lập tức động lòng.
Có điều hắn quan sát xung quanh một hồi lâu, không tìm được thời cơ thích hợp, mãi đến hôm nay! Cơ hội đã đến.
Rất nhiều đàn ông trong ngõ bị giữ lại nhà máy thép tăng ca, đêm tối gió lớn, chính là lúc thích hợp để làm càn trộm đồ lót!
Tên trộm chỉ cần nghĩ đến cảnh mình lấy đồ lót của em họ Tống Phương Viễn, rồi nghĩ đến cảnh Tống Phương Viễn tức điên, đã thấy vui trong bụng.
Hắn vội thu mình, đến gần cửa nhà Tống Phương Viễn, hé mắt nhìn qua khe gỗ cửa sổ, gian phòng thứ nhất toàn con nít ngủ, ba đứa trẻ ngã nghiêng ngã ngả.
Thấy ba đứa trẻ, lại nghĩ mình tuổi này mà một đứa con cũng không có, Tống Phương Viễn mà có một hơi ba đứa, tên trộm càng khó chịu.
Tiếp tục đi lên phía trước, lần này hắn thấy trong phòng có một người phụ nữ nằm trên giường, chăn còn vén lên, đoán là phòng hai vợ chồng Tống Phương Viễn, tặc lưỡi rồi lại đi tiếp.
Đến phòng thứ ba, vừa hé mắt vào xem, tên trộm thấy ngay một cái tủ lớn kê sát tường, bên cạnh tủ là một cái giường, làm hắn phấn khích nhất là giữa phòng có một thùng tắm đang bốc hơi.
Nhìn sang bên cạnh, kê ở tường là một chiếc bàn, trên bàn có chiếc gương nhựa, một người phụ nữ đang ngồi quay lưng về phía cửa sổ, soi gương.
Đây chính là em họ của Tống Phương Viễn!
Tên trộm nhìn tiếp, thấy dáng người người phụ nữ này hơi gầy, nhưng mà dáng cao gầy, tóc dài xõa trên vai, đầu quấn khăn. Dù dáng người nhìn hơi phẳng, nhưng toàn thân tỏa ra khí chất đặc biệt! Khiến người ta không rời mắt được.
Người phụ nữ xinh đẹp có khí chất phi phàm đó đang cầm lược, từ tốn chải mái tóc dài, động tác nhẹ nhàng mà quyến rũ, khiến đàn ông nhìn vào liền thấy rung động.
Nếu mà nàng trực tiếp cởi hết cũng không hút mắt bằng vậy, đằng này nàng từ từ chải tóc trước gương, lại mang chút gì đó mông lung gợi cảm, lập tức khiến tên trộm không sao dời chân được.
Hắn nuốt nước bọt, cứ đứng như trời trồng, dán mắt vào khe cửa sổ.
Nhìn một lát, hắn thấy người phụ nữ trong phòng bắt đầu cởi đồ, xem chừng là chuẩn bị tắm!
Người phụ nữ chậm rãi cởi áo khoác, nhẹ nhàng ném lên giường, rồi lại cởi quần, từ từ cởi xuống, lộ ra hai chân không mấy mảnh mai nhưng trắng nõn, động tác đặc biệt chậm, như cố tình chờ đợi gì đó.
Hái hoa đạo tặc mắt mở trừng trừng, không dám chớp mắt. Hắn trơ mắt nhìn người phụ nữ cởi áo và quần, đến khi sắp cởi đến đồ trong thì bỗng giật mình tỉnh lại, lùi về sau hai bước, không dám nhìn nữa.
Cô này đúng là không vừa mắt à! Cái thằng Tống Phương Viễn thích lo chuyện bao đồng đó sao lại có cô em họ xinh đẹp vậy?
Nghe nói lại là góa phụ? Ôi, thật đáng thương, một mình đi ngủ cô đơn thế.
Nhưng lòng lại hưng phấn, tên trộm cũng không dám nhìn tiếp nữa, sợ mình đứng đây lâu thì bị người ta bắt được, lúc đó lại thành tội bắt cóc lưu manh, hơn hết là hắn thật sự sợ mình nhìn tiếp lại không cầm lòng được, bây giờ trong lòng hắn đã thấy ngứa ngáy, như mèo con cào qua vậy.
"Mình phải đi nhanh thôi, hôm nay chậm trễ thời gian đủ rồi, nhỡ bị người thấy sẽ không hay. Thôi, lại nhìn thêm chút nữa đi, lần cuối."
Tên đạo chích đồ lót nói một câu cuối cùng, thực tế lại tiến tới nhìn thêm mấy lần, rốt cuộc vạn phần không nỡ chuẩn bị rời đi.
Ngay khi hắn bước về phía trước hai bước, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng vang lên giọng của nữ nhân.
"Nhìn lén lâu như vậy, giờ chuẩn bị đi?" Nữ nhân cười nhẹ nói.
Thanh âm này suýt chút nữa làm tên đạo chích đồ lót sợ chết khiếp, hai cái đùi đều run rẩy, hắn cho là mình bị người phát hiện, gắt gao cắn chặt răng không dám nói lời nào, cũng không dám lên tiếng, đi cũng không dám đi, chỉ sợ phát ra tiếng bước chân làm kinh động người khác.
Hắn tính toán đợi một lát nữa liền "lòng bàn chân bôi dầu"!
Ai ngờ trong phòng nữ nhân yêu kiều cười hai tiếng, lại lười biếng nói ra: "Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không hô to gọi nhỏ gọi người tới, dù sao vừa rồi quần áo chính là cố ý cởi cho ngươi xem. Ta chỉ hỏi ngươi, ta đẹp không? Vóc người đẹp không?"
Bởi vì nữ nhân kia giọng đặc biệt xinh đẹp, giọng nói cũng rất bình tĩnh, nỗi lòng lo lắng của tên đạo chích đồ lót cũng giảm bớt một chút, hắn nuốt nước miếng một cái nói, "Đẹp, quá mẹ nó đẹp."
[📢 tác giả có lời muốn nói ] Nữ nhân xinh đẹp mắt cá chết: Cám ơn, ta chính là cái kẻ xen vào chuyện của người khác chó má Tống Phương Viễn.
—— —— Đầu tiên xin lỗi mọi người, vì mấy ngày nay bị ra máu nên ta phải nằm trên giường dưỡng thai, việc cập nhật sẽ không được ổn định, nếu trạng thái tốt hơn chút ta sẽ dậy viết, thật sự có lỗi, bất quá đợi cục cưng ổn định ta vẫn sẽ tiếp tục ngày sáu chương nha! Quyển sách này sẽ không vì thế mà kết thúc lãng xẹt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận