Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 60: Vi phạm tổ tông quyết định (1) (length: 7512)

◎ Hai hợp một ◎
Tống Phương Viễn ngất đi liền mất ý thức, mặt đỏ bừng như lửa đốt, dọa cho đám công nhân xưởng thép xung quanh một phen hốt hoảng.
Bọn họ vốn định đưa Tống Phương Viễn đến phòng y tế.
Nhưng Tống Phương Viễn trước khi ngất đã kiên quyết đòi về nhà, với lại ai trong xưởng cũng biết đám người ở phòng y vụ đều có “quan hệ”, đưa đến cũng chẳng ích gì, nghĩ đi nghĩ lại liền quyết định đưa Tống Phương Viễn về nhà.
Hai thanh niên nhiệt tình đứng ra, cũng bị tinh thần ý chí kiên cường của Tống Phương Viễn cảm động, thay phiên nhau cõng Tống Phương Viễn đưa về hẻm Bạch Quả.
Đến khi Tống Phương Viễn mở mắt ra lần nữa, đã thấy mình nằm ở nhà, trên trán đắp khăn lạnh.
Hắn khẽ nhấc mi mắt, há miệng định gọi người, liền nghe bên cạnh có tiếng Tiêu Bảo Trân, chắc là do Tiêu Phán Nhi gọi đến khám bệnh cho hắn.
Nếu là Tiêu Bảo Trân đến khám bệnh, vậy tức là hắn không bị đưa đến phòng y tế, thanh danh xem như tạm thời giữ được.
Tống Phương Viễn trong lòng như trút được tảng đá, đang chuẩn bị đứng dậy đi vệ sinh, thì bỗng hình ảnh trước khi ngất lại ùa về.
Đến giờ hắn vẫn không quên được, cảnh tượng đám đồng nghiệp xúm xít xung quanh hắn, miệng không ngừng gọi hắn là “đơn độc trứng hiệp”.
Trời ơi, "đơn độc trứng hiệp"!
Tống Phương Viễn cứ nghĩ đến chuyện này là thấy buồn nôn, bực bội, cảm giác như “dời đá ghè chân mình”, quá thất bại.
Người trong xưởng đều biết, vậy người trong hẻm có biết không? Láng giềng trong hẻm mà biết ngoại hiệu của hắn là "đơn độc trứng hiệp" thì sẽ nhìn hắn như thế nào?
Càng nghĩ đến chuyện này, Tống Phương Viễn càng phiền muộn tức tối, liền chui tọt vào chăn, chỉ hận không thể ngủ một giấc chết đi cho rồi.
Bây giờ điều duy nhất có thể làm hắn dễ chịu hơn, chính là thái độ của nhà máy với chuyện này. Nếu nhà máy công nhận hắn đã làm người tốt việc tốt, khen ngợi một chút, Tống Phương Viễn cảm thấy mình còn có thể vực dậy tinh thần mà đi làm!
Trong khi Tống Phương Viễn đang suy nghĩ lung tung, bỗng nghe tiếng người khác vang lên trong phòng.
Đó là giọng một người đàn ông trung niên, khàn khàn, nghe hơi quen.
Hắn cẩn thận lắng nghe, mới biết người đó là ai.
Chẳng phải là chủ nhiệm phân xưởng số hai Vu Quốc Lương sao? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Tống Phương Viễn xoay mình trong chăn, quay mặt về hướng có tiếng, vểnh tai nghe ngóng.
“Đồng chí Tiêu, tôi muốn hỏi thăm tình hình của Tiểu Tống, vừa đến thấy mặt nó đỏ lựng, rốt cuộc là sao vậy?” Chủ nhiệm Vu Quốc Lương khách khí nói.
Lúc hai thanh niên nhiệt tình kia đưa người về, trong viện vừa có người, thấy Tống Phương Viễn sáng còn đứng thẳng ra đường, giờ lại nằm ngang được người ta mang về, đương nhiên là hoảng hốt, người trong viện xúm lại giúp đỡ chăm sóc.
Các bà dì trong viện vốn rất nhiệt tình, một mặt chăm sóc một mặt hỏi han tình hình của Tống Phương Viễn từ hai thanh niên kia, người này một câu người kia một câu, rất nhanh chuyện "đơn độc trứng hiệp" truyền khắp hẻm.
Tiêu Bảo Trân có mặt tại đó, vừa vặn nghe trọn vẹn đầu đuôi câu chuyện, lại nhìn phản ứng của Tống Phương Viễn, trong lòng đã rõ chuyện gì xảy ra.
Tiêu Bảo Trân bình tĩnh nói, "Hẳn là đêm qua ra ngoài bắt trộm bị cảm lạnh, sau đó lại bị thương nên cơ thể suy yếu, rồi vào xưởng cảm xúc lại thay đổi quá nhanh, không trụ nổi liền ngất đi, nhưng không có gì nghiêm trọng, vừa rồi tôi bảo người yêu hắn ra ngoài mua thuốc hạ sốt rồi, đợi uống thuốc ngủ một giấc, đắp chăn cho ra mồ hôi là sẽ ổn thôi."
Tuy giọng điệu rất bình thản, nhưng trong lòng Tiêu Bảo Trân đã nhịn cười.
Người khác không hiểu, chứ nàng thì đã đọc qua nguyên tác, đối với tính cách Tống Phương Viễn khá là hiểu rõ. Tống Phương Viễn làm nam chính, ngoài việc nhỏ tuổi mất cha, lại tang vợ, thì thật không gặp phải trắc trở gì.
Bởi vì được lãnh đạo trong xưởng chăm sóc, Tống mẫu thì cả ngày nâng niu, hắn khá là ngạo khí.
Lần này vốn nghĩ là có thể gây tiếng vang trong xưởng, lần này tiếng tăm thì có, nhưng mà cái danh "đơn độc trứng hiệp" cũng gắn chặt trên người hắn, trong lòng không biết uất ức thế nào.
Đại hỉ đại bi thế này, trực tiếp kích thích ngất đi.
Ai có thể ngờ được, nam chính trong tiểu thuyết niên đại lại có cái ngoại hiệu là “đơn độc trứng hiệp”, kịch bản gốc thật là mẹ cũng không nhận ra.
Tiêu Bảo Trân vừa giải thích bệnh tình cho chủ nhiệm, vừa âm thầm cảm thán trong lòng như thế.
Thực ra, chủ nhiệm Vu Quốc Lương trong lòng cũng cảm khái không ít, vẻ mặt cảm động nói, "Cô nói vậy là tôi hiểu rồi, nói trắng ra là vẫn vì chuyện của xưởng, vì chuyện bắt trộm mà ngã bệnh, cái này thật là...Cái cậu Tiểu Tống này, tôi cũng không biết nói gì cho phải."
Vu Quốc Lương nói đến chỗ cảm động, bắt đầu lục lọi túi quần tìm thuốc lá, ngậm vào miệng một điếu, thở dài, "Bây giờ cũng hô hào xem nhà máy như nhà mình, nhưng dù sao cũng phải nghĩ cho bản thân chút chứ. Những người khác thì thôi, tôi nghe nói cậu ấy lúc kết hôn gặp chuyện bất ngờ, bị thương, cậu nói cậu ấy đã bị thương rồi còn liều mạng làm gì?"
Tiêu Bảo Trân không tham gia vào chủ đề này, thấy chủ nhiệm chỉ là muốn tìm người than thở vài câu, nàng chỉ cười nghe chứ không đáp lời.
Chủ nhiệm Vu Quốc Lương tiếp tục, "Haizz, tôi nghe nói chỗ bị thương là chỗ kia đúng không? Cậu ấy cũng thật là, còn trẻ như vậy mà bị thương không chịu nghỉ ngơi cho tốt, lại còn ra ngoài bắt trộm, nếu mà lại bị thương thì hỏng bét."
“Ai mà chẳng vậy.” Tiêu Bảo Trân hờ hững nói một câu.
Nàng nhìn chủ nhiệm, nghe ông ta lặp đi lặp lại câu này, giống như có chuyện gì muốn hỏi.
Quả nhiên như nàng đoán, vòng vo một hồi, chủ nhiệm rốt cuộc không nhịn được, ghé sát lại hỏi nhỏ, "Cô bác sĩ, tôi cũng chỉ tò mò hỏi một chút thôi, cái "trứng" kia của nó thật sự không chữa được sao? Thanh niên bị thương như thế, thì...sau này có còn làm đàn ông được không?"
Tiêu Bảo Trân kinh ngạc nhìn sang, không ngờ chủ nhiệm lại muốn hỏi chuyện này.
Nhưng nghĩ lại cũng dễ hiểu, chuyện này không người đàn ông nào là không quan tâm cả, ngay cả Cao Kính cái tính không thích xem náo nhiệt, còn lén nói với nàng, nghe thấy chuyện này cảm thấy sống lưng lạnh toát đâu.
Chủ nhiệm nói nhỏ, "Cái đó còn có thể chữa được không?"
Ông ta cho rằng nói nhỏ, nhưng ba người trong phòng đều nghe thấy hết, lại còn nghe rất rõ ràng.
Vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên tiếng ho khan kinh thiên động địa của Tống Phương Viễn, tiếng ho hắng hắng như muốn ho hết cả phổi ra ngoài.
Trời ơi, sao hắn phải chịu sự dày vò như thế này?
Bị gọi là "đơn độc trứng" thì thôi, còn phải nghe lãnh đạo, trước mặt vị hôn thê, bàn luận xem mình còn làm đàn ông được hay không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận