Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 146: Hẻm nhàn thoại (1) (length: 7369)

Vương đại mụ là người khôn khéo, rất nhanh trong lòng đã tính toán xong.
Hiện tại chuyện Ngọc Nương ly hôn với con trai bà đã là ván đã đóng thuyền, nhìn dáng vẻ Ngọc Nương cũng không có ý định quay đầu lại.
Nếu đã như vậy, chút giá trị cuối cùng còn phải vắt cho khô mới được.
Ánh mắt bà ta lóe lên, "Nhà ta không tùy tiện cho người ngoài ở, nhưng nếu con thực sự không có chỗ nào đi, tạm thời cho con ở cũng được, ta còn có thể cho con bao một bữa cơm. Bất quá yêu cầu của ta là, trong thời gian con ở đây, con phải dọn dẹp nhà vệ sinh, bình thường con có thể ra ngoài tìm việc làm, đợi khi nào tìm được việc làm rồi thì mua đồ đến đổi với ta."
Vương đại mụ nhếch miệng, "Con bây giờ cứng cáp rồi, ta cũng không dám thu tiền thuê của con, nếu không con vừa quay đầu liền tố cáo ta."
"Vương đại mụ đúng là hết cả thuốc chữa rồi, Ngọc Nương lại phải dọn dẹp nhà vệ sinh cho nhà bà ta, còn phải ra ngoài tìm việc làm, một ngày một bữa cơm thì người không chết đói mới lạ."
"Đúng thế, Vương đại mụ luôn miệng nói bà ta nuôi Ngọc Nương lớn, coi Ngọc Nương là con gái ruột. Đây chính là thái độ đối với con gái ruột sao? Còn không bằng đối với con chó nữa."
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Ngọc Nương cũng khó xử, nếu nàng không đồng ý thì chẳng có chỗ nào để đi, dọn dẹp vệ sinh cho Bạch gia dù sao cũng tốt hơn ngủ gầm cầu, ngủ gầm cầu nói không chừng còn bị bọn lưu manh dòm ngó tới."
Tiếng xì xào bàn tán của mọi người truyền đến, Trương Tiếu cũng cảm thấy da mặt nóng ran.
Bình thường nàng ta vốn đã keo kiệt, lúc này cũng không thể nào nói phản bác, huống chi tuy rằng cùng Ngọc Nương là chị em dâu, nhưng hai người chẳng thân thiết gì, Trương Tiếu nhếch miệng không hé răng.
Vẻ mặt Vương đại mụ lại dần dần bình tĩnh lại, ngược lại bản tính của bà ta mọi người cũng biết cả rồi, còn làm ra vẻ gì nữa? Chuyện đã đến nước này, vơ vét được chút lợi ích mới là điều quan trọng nhất.
Mấy người này từng người nói chuyện dễ nghe như vậy, có giỏi thì họ mang Ngọc Nương về nhà mà ở đi, chỉ biết nói lời hay, Vương đại mụ liếc mắt.
Bất kể nói thế nào, chuyện ly hôn cứ như vậy quyết định, tạm thời ly hôn nhưng không rời khỏi nhà, đợi khi Ngọc Nương tìm được việc làm rồi, sẽ quy ra các chi phí trong thời gian này thành vật phẩm trả lại cho Vương đại mụ.
Mọi việc đều giải quyết xong rồi, nên đuổi Ngọc Nương ra ngoài thôi.
Vương đại mụ nhìn xung quanh phòng một lượt, chỉ vào hướng bên phải nói, "Đã con không phải là người nhà ta nữa, cũng không cần thiết phải ở phòng lớn, bên phải có một cái kho hàng nhỏ, lúc đó là nhà máy phân cho nhà mình, ta để mấy thứ đồ tạp nham ở trong đó, con cứ ở đấy đi. Con tự mình dọn dẹp mấy thứ đồ tạp nham kia ra, không được vứt đi đâu, để nó ở dưới mái hiên, chờ con chuyển đi thì lại mang nó đi."
"Bình thường ta sẽ cho ăn cơm vào buổi trưa, đúng bữa con tự đến phòng bếp lấy, qua giờ đó nhà ta không phần cho con cơm đâu, ta nói vậy con có đồng ý không?"
Ngọc Nương gật đầu nhẹ, "Ta sẽ thu dọn đồ đạc chuyển sang đó ngay."
Kỳ thật nói là thu dọn đồ đạc, mấy năm nay Ngọc Nương ở Bạch gia cũng không giữ lại được thứ gì, bất quá chỉ có một ít quần áo cũ và hai đôi giày, ngoài ra chính là một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Một cái ca men và một cái bàn chải đánh răng đã xơ xác.
Ngọc Nương cầm mấy thứ này lên, đi đến cửa kho nhỏ, cái gọi là kho hàng ngay cạnh phòng lớn, so với phòng của chủ nhà trong khu nhà tập thể còn nhỏ hơn một nửa, bên trong đặc biệt âm u.
Cửa vừa mở ra, bụi bặm bay vào mặt, Ngọc Nương sặc ho liên tục.
Mọi người từ phòng lớn của Bạch gia đi đến trước cửa phòng nhỏ của Ngọc Nương, nhìn thấy một mình cô cô độc xách một gói quần áo nhỏ, trong lòng đều có chút không đành lòng.
Tiêu Bảo Trân chủ động đi lên phía trước, "Cậu cứ để những thứ này ở cửa đi, tôi cùng cậu dọn phòng."
"Đúng đấy, căn nhà này vốn dĩ cũng không lớn, mỗi người phụ một tay, một lát là xong thôi."
"Tôi thấy mấy thứ lộn xộn này cứ chất tạm xuống dưới mái hiên đi, dù sao mái hiên nhà tôi cũng khá lớn, không bị gió mưa, đợi mang đồ ra hết rồi, tôi sẽ lấy chổi và ki hốt rác ở nhà cho cậu, cậu cứ quét qua phòng, quét sạch cả mạng nhện trên xà nhà, thông gió một lúc là có thể ở được. Tuy rằng không có cửa sổ, nhưng cậu mở cửa ra vẫn có không khí."
Tề Yến cũng nói, "Nhà tôi có một cái giường gỗ nhỏ, là giường của Thiết Đầu nhà tôi, hai ngày này tôi sẽ cho thằng bé ngủ cùng vợ chồng tôi trước, để Chu Quốc Bình chuyển cái giường nhỏ sang cho cậu mượn, chờ khi nào cậu tìm được việc làm rồi trả lại cho nhà tôi, yên tâm, không cần tiền đâu."
Cao Sân giơ tay, "Ngọc Nương tỷ, nhà em vẫn có một cái bàn gỗ nhỏ hay để trên giường. Bình thường em vẫn hay dùng để làm bài tập, tí nữa em sẽ mang nó sang cho tỷ, cứ để tỷ dùng, khi nào ổn định thì trả lại cho em, vừa hay chỗ tỷ không có bàn, mang cái bàn nhỏ kia qua có thể trực tiếp ăn cơm trên giường luôn."
Tiêu Bảo Trân xoa đầu em trai, "Tiểu Sân nói đúng, lát nữa tôi sẽ bảo Cao Kính mang bàn gỗ sang cho cậu."
Hứa Đại Phương lão nương Hứa đại mụ cũng rất nhiệt tình, "Nhà tôi còn thừa chậu với xô, vốn định để dành muối dưa, giờ còn chưa đến mùa muối dưa đâu, cho con mượn dùng tạm, nếu không đến nước cũng không tiện."
"Nếu vậy thì hai ngày này Ngọc Nương cứ đến nhà tôi ăn cơm đi, dù sao bà già này cũng chỉ có một mình ăn cơm cũng buồn, nếu con không ngại thì cứ đến nhà tôi ăn." Ngay cả bà cụ cũng lên tiếng giúp.
Tình làng nghĩa xóm trong khu nhà tập thể này thật tốt, người phụ một tay, người phụ một chân, rất nhanh căn phòng nhỏ của Ngọc Nương đã tươm tất hơn hẳn.
Nàng hướng Tiêu Bảo Trân ánh mắt cảm kích, rồi lại đưa mắt nhìn những người khác trong khu nhà, hốc mắt đều có chút ươn ướt, liên tục nói, "Cảm ơn, cảm ơn mọi người, tôi cũng không biết phải làm sao để cảm ơn mọi người, là mọi người đã cứu tôi, thật đấy, nếu không có mọi người tôi cũng không sống nổi nữa."
Trước kia ở Bạch gia, vì quá nhiều kìm kẹp, Ngọc Nương đã thực sự muốn chết đi cho xong.
Nhưng bởi vì mọi người cùng nhau đứng trước cửa, góp ý cho nàng, lên kế hoạch cho tương lai, Ngọc Nương cảm thấy cuộc sống này hình như lại có hy vọng.
Nàng nhìn căn phòng mình ở, nói thật, chỗ này quá nhỏ, so với nhà bếp người ta còn nhỏ hơn, chỉ đủ kê một cái giường, bước xuống giường hai bước là đến cửa, cửa cũng không chắc chắn, cũng may vẫn che được mưa chắn được gió.
Nơi ở của Ngọc Nương ở Bạch gia tốt hơn nơi này nhiều, ít nhất là rộng rãi hơn, lúc ở đó nàng chỉ thấy ngột ngạt. Không biết cuộc sống còn có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ ở trong căn phòng nhỏ ngay cả xoay người cũng khó khăn, nàng lại thấy vô cùng ấm áp.
Ngọc Nương cong cong khóe miệng, "Thật sự cảm ơn mọi người, tôi sẽ mau chóng tìm được việc làm, trả lại đồ cho mọi người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận