Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 232: Thăm viếng (length: 13545)

Bà Vu cười ha hả nói, "Không có gì to tát. Ta vừa rồi ở đây nghe nửa ngày, cũng nghe rõ rồi, Tô Phúc Quý tìm cho Tô Tiểu Vũ một công việc, là ở đội bốc dỡ hàng của nhà máy, Tô Tiểu Vũ ngại khổ ngại mệt, không chịu làm, Tô Phúc Quý liền cuống lên, đuổi theo con trai đánh."
"Công việc ở đội bốc dỡ hàng của nhà máy, cái này không tệ mà." Tiêu Bảo Trân nói.
Bà Vu gật đầu, "Cũng không phải không tệ, Tô Tiểu Vũ đến đó không phải là nhân viên hợp đồng, mà là công nhân chính thức, nghe nói là cha hắn mặc cả với trong xưởng, nếu trong xưởng đồng ý cho con trai ông ấy một chân công việc chính thức, ông ấy mới chịu đến đây làm bác sĩ."
"Bác sĩ có bản lĩnh thế này, quả thật có năng lực mặc cả." Tiêu Bảo Trân cảm thán một câu, chào bà Vu rồi chuẩn bị dắt xe đạp về nhà. Khi dắt xe đạp sắp vào sân trong thì bố con nhà lão Tô lại cãi nhau ầm ĩ lên, Tô Tiểu Vũ không biết lúc nào đã thoát khỏi tay Tô Phúc Quý, lại chạy loạn trong sân.
Hắn kêu ăng ẳng, chạy một mạch, suýt chút nữa đâm vào xe đạp của Tiêu Bảo Trân.
Cũng may Ngọc Nương kịp thời phát hiện, đẩy một cái, Ngọc Nương sốt ruột nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Coi như bị đánh cũng không thể đụng bừa vào người chứ, ngươi vừa rồi suýt nữa làm tỷ ta ngã rồi."
Tô Tiểu Vũ quay đầu, thật thà xin lỗi, "Xin lỗi, vừa rồi ta không nhìn đường, ba ta lại đuổi tới rồi! ! Xin lỗi, ta chạy trước đây!"
Hắn tiếp tục chạy trốn, Tô Phúc Quý ở phía sau đuổi theo, hai ba bước đã đuổi kịp.
Công việc chính thức người khác ghen tị không được, Tô Tiểu Vũ còn chướng mắt đây, hắn kêu ăng ẳng lên, "Không tôn trọng ta, ngươi căn bản không tôn trọng ta! Trước kia đã nói với ngươi rồi, ta không muốn đi làm ở đội bốc dỡ hàng, ngươi xem thân hình nhỏ bé này của ta, giống người có thể khiêng bao lớn không? Đến lúc nữa cho ta mệt chết thì ngươi lại tốn tiền chữa bệnh cho ta."
"Mệt cái gì mà mệt, ta đã nói với người ta rồi, ban đầu con chỉ cần chuyển một ít đồ thôi, đến đó, họ sẽ sắp xếp cho con làm việc nhẹ nhàng trước, đợi khi con thích ứng được rồi thì làm giống người khác, thế vẫn chưa đủ sao? Người ta đã chưa đủ chiếu cố con sao?" Tô Phúc Quý tức đến phát điên, chống nạnh mắng.
Tô Tiểu Vũ bĩu môi, giỏi cãi lý, "Vậy không phải là phải khiêng đồ nặng sao? Con mặc kệ, con không muốn khiêng đồ nặng đâu."
"Không muốn khiêng đồ nặng thì con muốn làm gì? Cái thằng ranh này, còn nói ta không tôn trọng con, nếu con mà có thể như chị con, thi đỗ hồng chuyên, tốt nghiệp được phân công việc thì ta cần gì phải sầu lo như vậy? Cái thằng ranh con không biết điều này, con không biết là công việc này ngoài kia bao nhiêu người thèm muốn, người ta cố đấm ăn xôi muốn vào đây làm mà còn không được, con thì hay đấy, còn kén cá chọn canh. Ta hỏi con, con rốt cuộc muốn làm gì?"
"Bây giờ con vẫn chưa nghĩ ra, tóm lại con không muốn khiêng đồ nặng. Ba, hôm nay con nói thật với ba, đội bốc dỡ hàng này con sẽ không đi, có giỏi thì ba đánh chết con đi." Tô Tiểu Vũ dừng lại, hai tay chống nạnh, hùng hổ cãi lại ba mình.
"Cái thằng ranh con này, còn dám thách thức ta!" Tô Phúc Quý nổi giận, đối mặt với con trai kêu gào ăng ẳng, đột nhiên cảm thấy tay mình lại ngứa ngáy.
Ông ta theo bản năng muốn cởi giày đánh con, cúi đầu nhìn thì mới phát hiện hai chân mình đang đi đất, giày đã cởi rồi.
Ông ta nhìn xung quanh một chút, thấy trên mái hiên phơi một đôi giày, trực tiếp cầm lấy ném về phía Tô Tiểu Vũ.
Bà Vu đứng lên, "Ơ, đó là giày của tôi đấy."
"Xin lỗi bà nhé, lát nữa tôi sẽ kiếm lại cho bà." Tô Phúc Quý vội nói.
Bên này, Tô Tiểu Vũ thấy giày bay tới, hắn muốn tránh nhưng cả thể lực lẫn đầu óc đều không kịp.
Bộp một tiếng, giày nện trúng đầu, trên đầu lập tức nổi một cục u lớn.
Đây là giày vải mùa đông, đế giày rất dày, nện vào đầu cũng không nhẹ.
Tô Tiểu Vũ xoa cục u trên đầu, chỉ thấy trước mắt trời đất quay cuồng, hắn suýt chút nữa ngã xuống.
Tô Phúc Quý nhanh chóng tiến lên phía trước, túm lấy cổ áo con trai, hùng hổ nói, "Có đi không, bây giờ con nói cho ta có đi không! Nếu còn không muốn đi, ta lại cho con thêm mấy cái."
Đừng nhìn Tô Tiểu Vũ ngoài miệng nói toạc móng heo, thật ra thể lực còn không bằng cha hắn Tô Phúc Quý.
Tô Tiểu Vũ ôm đầu, "Con đi, con đi là được chứ gì? Có ai lại đánh con như ông không chứ."
"Hừ, thế này còn tạm được! Cái thằng con non này mày không biết, để kiếm cho mày công việc, lão tử tốn bao nhiêu công sức, còn dám nói không đi, còn dám nói không đi, ta gọi chị mày về đánh mày."
Tô Tiểu Vũ nghe thấy lời này, mặt càng tái mét, hắn run rẩy gật đầu, miệng lẩm bẩm, phỏng chừng vẫn còn oán hận việc ba hắn tìm cho hắn công việc nặng nhọc như vậy, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói nhiều, ngoan ngoãn bị Tô Phúc Quý kéo về nhà.
Tiêu Bảo Trân đứng bên cạnh xem nãy giờ, coi như đã thấy rõ, đứa con trai nhà Tô Phúc Quý này, ngoài miệng thì lợi hại, chứ thực tế sức chiến đấu không bằng cha hắn Tô Phúc Quý.
Tiêu Bảo Trân dở khóc dở cười, lắc đầu, dắt xe đạp về nhà.
Bên ngoài bố con nhà lão Tô làm ầm ĩ một hồi rồi cũng dần yên tĩnh lại, trong sân lớn lại trở về yên bình, khói bếp lượn lờ bốc lên, nhà nào cũng đang ăn cơm.
Hôm nay là thứ Bảy, ngày kia là Chủ Nhật, ngày nghỉ của mọi người, nhà nào cũng như đang đánh trận, có người muốn dắt con đi nhà tắm công cộng tắm, có người lại muốn cả nhà cùng đi hiệu cắt tóc.
Nhiều người hơn thì lại đang dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị nhân lúc hôm nay được nghỉ, đi đến các cửa hàng lớn xếp hàng, mua đồ Tết dự trữ.
Không giống với những người khác, nhà Tiêu Bảo Trân hôm nay không cắt tóc, cũng không tắm, cô dời những việc lặt vặt này đến buổi tối ngày thường để làm, hôm nay cả nhà Tiêu Bảo Trân chỉ có một việc duy nhất, đó là về nhà ngoại.
Chớp mắt, ngôi Sao đã được nửa tuổi, bà ngoại ông ngoại và cậu cũng chỉ gặp mặt một lần hồi trong tháng, sau này vào vụ mùa, với lại Tiêu Bảo Trân cũng bận công việc, nên luôn không có thời gian đưa con về thăm.
Bố mẹ cô đã sớm nhờ người từ dưới quê mang tin lên, bảo cô đưa cháu về cho hai ông bà xem, hai ông bà nhớ cháu lắm.
Vừa hay hôm nay được nghỉ, Tiêu Bảo Trân liền tính, cả nhà cùng về quê ăn Tết, vừa hay mang đồ Tết về luôn.
Vì thế, sáng sớm, Tiêu Bảo Trân ôm con, Cao Kính và Cao Sâm hai anh em thì tay xách nách mang đồ Tết, cả nhà chuẩn bị ra ngoài.
Khi vừa ra đến cửa thì gặp bà Vu.
Bà Vu đang ngồi ở cửa nhà húp cháo, thấy nhà Tiêu Bảo Trân xách cả đống đồ, liền chào hỏi, "Bảo Trân đi ra ngoài đấy à."
"Dạ đúng bà Vu, nhà cháu bé Sao đã nửa tuổi rồi, bố mẹ cháu muốn gặp cháu, hôm nay vừa hay về quê đưa đồ Tết, cũng mang bé về cho hai cụ nhìn." Tiêu Bảo Trân bế bé Sao đặt lên vai.
Không biết có phải vì sữa mẹ của Tiêu Bảo Trân rất bổ dưỡng hay không mà bé Sao lớn nhanh hơn mấy bé sáu tháng tuổi khác một chút, hai chân mập mạp vẫn không ngừng đạp.
Bà Vu tiến lại gần trêu bé một lúc, rồi nói: "Hai người xách cả đống đồ thế này, lại không đi xe đạp, định về quê đấy à?"
Bà Vu nhíu mày, "Từ trong thành mình xuống tận quê, nếu mà cứ đi bộ về, thì người lớn thì còn chịu được, chứ trẻ con thì sao chịu nổi, cứ xóc lên xóc xuống như vậy, nó lại khóc cho xem."
Tiêu Bảo Trân giải thích: "Vốn dĩ cũng định đi xe đạp, nhưng giờ nhà cháu bốn người, con cháu lại không tiện ngồi, đồ đạc cũng không để đâu được, nên chúng cháu định ra bến xe bắt xe buýt về ạ."
"Đi xe buýt thì tốt, chỉ có hơi tốn tiền xe một chút, nhưng mà trẻ con nó đỡ khổ, các người lớn cũng thoải mái hơn." Bà Vu gật đầu, tò mò hỏi, "Xe buýt có chạy thẳng từ trong thành đến tận làng mình không?"
Tiêu Bảo Trân nói, "Không đến được ạ, làng cháu nằm hơi sâu, xe buýt chỉ chạy đến rìa làng, xuống xe rồi lại đi bộ một đoạn nữa là về đến nhà, cũng không xa lắm đâu ạ, đi chắc nửa tiếng là đến."
"Nửa tiếng thì cũng được, cũng không xa xôi lắm, thôi đi nhanh đi, chú ý an toàn nhé." Bà Vu dặn dò một câu, rồi nhìn theo nhà Tiêu Bảo Trân đi ra ngoài.
Tiêu Bảo Trân và Cao Kính dẫn hai đứa bé đi ra bến xe, một đường gian nan về quê.
Trên đường đi, Tiêu Bảo Trân không dám lơ là một chút, trong lòng luôn hồi hộp, sợ xe buýt phanh gấp, cô sợ ôm không chắc con, một hồi lại cả người cả con cùng ngã ra.
Xe buýt lắc lư đi một đoạn, Tiêu Bảo Trân thấy không ổn, cô quay đầu ra sau gọi, "Tiểu Cao, Tiểu Cao, em qua đây một chút."
"Sao thế chị Bảo Trân." Cao Kính tay xách nách mang từ phía sau đi tới.
Tiêu Bảo Trân nói: "Như thế này không được, xe buýt cứ lắc lư với phanh gấp hoài, chị sợ chị không giữ được con, hay là thế này, em lấy đồ ra khỏi cái giỏ trúc đi, rồi cầm tay xách, phía dưới không còn một tấm vải à? Trải tấm vải xuống giỏ, rồi đặt con vào đó, lại đặt giỏ ở giữa chỗ ngồi, như thế không sợ phanh gấp nữa."
Đừng nghĩ rằng lúc này xe buýt sẽ không phanh gấp, thời buổi này, trên đường mặc dù không có nhiều ô tô và xe máy, nhưng lại có xe lừa, lại có rất nhiều người đi đường, đường sá còn phức tạp hơn cả đường trong thành phố bây giờ, Tiêu Bảo Trân nhìn thấy mà cũng giật mình thon thót.
Cao Kính nhìn đứa bé đang bế trên tay. cũng cảm thấy không ổn nếu cứ để như vậy, anh nghe theo lời của Tiêu Bảo Trân.
Đặt đứa trẻ vào trong giỏ trúc, lại kẹp chặt giỏ trúc giữa hai ghế ngồi, sau đó bản thân đứng sang một bên che chở giỏ trúc.
Tiêu Bảo Trân thấy giỏ trúc đã được kẹp chặt, lúc này mới yên tâm, "Được rồi, ngươi cứ đứng như vậy đi, đồ khác để ta cầm."
Cao Sân từ phía sau chen lên, "Ta cũng cầm được mà, đồ trên tay ta hiện tại không nặng."
Xe buýt dừng ở gần thôn, Tiêu Bảo Trân cùng cả nhà đi thêm hơn nửa giờ nữa mới về đến nhà.
Đến cổng nhà, Tiêu Bảo Trân không nhịn được khẽ thở phào, lại lau mồ hôi, dọc đường đi thật sự không ít vất vả.
Đáng tiếc hiện tại không thể mua xe con riêng, ngay cả xe máy cũng không mua được, chỉ có thể mua xe đạp.
Xe đạp còn tốt hơn nhiều so với ngồi xe buýt. Tiêu Bảo Trân lau mồ hôi xong cho mình, lại xoa cho Cao Sân, không kìm được nói ra: "Sớm biết mang con nhỏ đi xe buýt khổ sở thế này, chi bằng sáng nay tìm tỷ Tề Yến, bảo tỷ ấy cho chúng ta mượn xe đạp, mỗi người một chiếc, đã không phải chen chúc như vậy."
Cao Kính rất tán thành, gật đầu, "Đi xe đạp vẫn tiện hơn."
Hai vợ chồng vừa nói chuyện ở cửa, tiếng động đã vọng vào trong nhà.
Cửa phòng bỗng mở ra, mắt Lý Tú Cầm sáng rực, giọng nói không giấu được sự kích động, "Bảo Trân các con về rồi à."
Tiêu Bảo Trân lập tức thu lại vẻ mệt mỏi, cười gật đầu, "Về rồi ạ, hôm nay đã nói là về nhà biếu quà năm thứ mà."
Nàng vừa định đưa đồ lên, Lý Tú Cầm đã nhào tới, Tiêu Bảo Trân còn chưa kịp buông tay, Lý Tú Cầm đã vượt qua nàng, ôm lấy đứa bé từ tay Cao Kính.
Tiêu Bảo Trân: "..."
Cao Kính: "..."
Lý Tú Cầm đã mấy tháng không gặp cháu, nhớ nhung lắm, ôm lấy liền không buông tay.
Bà ôm đứa trẻ vào nhà, quay lại chào Tiêu Bảo Trân, "Còn ngẩn người ở ngoài cửa làm gì, vào đi chứ."
Ở nhà mẹ đẻ, Tiêu Bảo Trân không hề được bế con, mẹ nàng ôm xong thì đến cha ôm, cha ôm xong lại đến nhị ca giành bế.
Tiểu tinh tinh lớn ngần này lần đầu gặp những người này, thế mà chẳng hề rụt rè sợ người, cứ toe toét miệng cười.
Tiêu Bảo Trân ăn cơm ở nhà mẹ đẻ, giữa ánh mắt quyến luyến không rời của cả nhà ôm con về thành phố.
Lúc đáp xe buýt thì trời đã nhá nhem, Tiêu Bảo Trân nói, "Chúng ta đi nhanh lên, trời tối nhiệt độ xuống thấp, đường càng khó đi, dễ bị đóng băng."
Cao Kính gật đầu, một tay cầm hết đồ đạc của Cao Sân, vỗ vai em trai một cái, "Em không cần cầm gì cả, đi sau lưng ta với chị dâu, chúng ta mau về nhà."
Cả nhà vội vàng, gắng sức đi nhanh, cuối cùng cũng về đến con hẻm trước khi trời tối hẳn.
Về đến hẻm, nhà nào nhà nấy đều đã lên đèn, trong phòng hắt ra ánh sáng yếu ớt.
Tiêu Bảo Trân vừa vào hẻm, đã thấy trong sân lớn có người vội vã đi ra.
Người đi trước không ai khác, chính là Trương Tiếu, sau lưng nàng còn có Hứa đại mụ cùng Vu nãi nãi, ngay cả Chu Lan Phương bụng mang dạ chửa cũng đi theo sau.
Tiêu Bảo Trân giật mình, "Các người đây là làm gì vậy, sao lại ra hết cả thế này?"
Trương Tiếu kéo tay Tiêu Bảo Trân, nói ngay một câu, "Bảo Trân, cùng bọn ta đi xem đi, nhà Tú Nhi đánh nhau!"
"Cái gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận