Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 198: Nổi giận sư tử cái (1) (length: 7288)

Sau khi suy đoán này lóe lên trong đầu, tất cả mọi người đều không dám nói gì nữa.
Bọn buôn người ấy mà, mấy năm trước bọn chúng hung hăng ngang ngược lắm, ngoài đường lớn cũng dám bắt cóc trẻ con, mà những đứa trẻ bị chúng bắt đi hầu như không bao giờ tìm lại được nữa.
Nhà bên cạnh có một gia đình, hai đứa con, một trai một gái đều bị bọn buôn người bắt cóc.
Ngay sau Tết, bọn buôn người thừa lúc đông người đã ôm trẻ con đi mất.
Từ đó hai vợ chồng đó cứ như người điên, xin nghỉ ở xưởng, hễ có thời gian rảnh là chạy đi tìm con, mấy năm rồi mà vẫn bặt vô âm tín.
Gần đây gặp lại gia đình kia, thấy hai vợ chồng đều có vẻ dại dại, tinh thần không bình thường.
Mọi người đều nghĩ đến việc có khả năng trẻ con đã bị bắt cóc, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh cả sống lưng.
"Cái này... nếu thật bị bọn buôn người bắt cóc thì sao đây? Chúng ta tìm ở đâu bây giờ? Ô ô ô, con trai Tiểu Xuân của ta, hôm nay nếu không tìm được con về, ta cũng không sống nữa, ta đập đầu chết mất!" Trương Tiếu đột nhiên suy sụp tinh thần, ngồi phịch xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
Tiêu Bảo Trân trong lòng niệm thầm hai chữ "bọn buôn người", bỗng dưng đầu óc lóe lên, nghĩ ra một ý.
Nhưng ý tưởng này không thể nói thẳng ra được, Tiêu Bảo Trân suy nghĩ một lát rồi đột ngột hỏi một câu:
"Hôm nay mọi người có ai thấy người lạ mặt nào đi vào ngõ không? Tức là những người mà trước giờ chưa từng thấy ấy?"
"Hôm nay trong ngõ có chuyện vui mà, người lạ mặt thì nhiều lắm, ví như người nhà của cô dâu chú rể, cả người đến xem náo nhiệt nữa, chẳng phải đều là người sống cả sao?"
"Không, ý ta không phải vậy, ý ta là có ai thấy người nói giọng ở nơi khác không, rõ ràng là người ở nơi khác tới, mọi người có ấn tượng không? Hôm nay trong ngõ có người như vậy xuất hiện không?"
Nghe Tiêu Bảo Trân nhắc nhở, mọi người dù không hiểu tại sao nàng lại hỏi vậy, nhưng vẫn cúi đầu, ra sức suy nghĩ, vắt óc nhớ lại.
Vài giây sau, bỗng có người ngẩng đầu lên.
"Chờ đã, hôm nay ta có thấy, hôm nay trong ngõ quả thật có người lạ tới, họ nói giọng ở nơi khác, với cả nhìn dáng vẻ của họ, rõ ràng không phải người ở vùng mình."
Người vừa nói là một bà mẹ bồng con, nàng vội vàng cung cấp manh mối cho mọi người.
Kim Tú Nhi hỏi: "Sao cô biết những người kia là người ở nơi khác, không phải người ở vùng mình?"
"Ta đương nhiên biết rồi, hôm nay mọi người đều chạy hết đi xem náo nhiệt, còn ta thì không thích, nên cứ ôm con đứng ở đầu ngõ phơi nắng thôi, lúc ấy có hai người tới, nói là nghe thấy bên này có chuyện ồn ào nên tới xem náo nhiệt, nhưng họ không đi vào trong sân, mà lại đứng ở ngoài cửa nói chuyện với ta, hỏi con ta năm nay mấy tuổi, tên gì các thứ, hàn huyên một lúc."
"Sau đó thấy đến giờ ăn cơm, hai người đó vẫn cứ quấn lấy ta nói, thế là ta vội ôm con về nhà nấu cơm tối." Người phụ nữ vừa hồi tưởng vừa nói: "Đúng rồi, hai người nói chuyện với ta có làn da rất đen, rõ ràng là do thường xuyên phơi nắng, người mình ở đây bình thường đâu có bị phơi đến vậy, hơn nữa lại vừa qua mùa đông, mặt trời mùa đông vốn không gay gắt, làm sao mà phơi đen thế được chứ? Nên ta có thể khẳng định, hai người kia chắc chắn là người ở nơi khác đến."
Tiêu Bảo Trân hỏi thêm: "Lúc cô thấy họ thì khoảng mấy giờ? Hoặc là lúc đó trong sân nhà chúng tôi thế nào?"
Người phụ nữ vội vàng hồi tưởng lại: "Khi họ nói chuyện với ta thì ta nghe thấy trong sân các cô vừa khóc vừa la, giống như có ai cãi nhau ấy, ngoài ngõ cũng có nhiều người chen nhau đi xem."
"Cô chắc chắn, là nghe thấy cãi nhau lúc đó thật chứ?"
Người phụ nữ cẩn thận hồi tưởng một hồi, sau đó kiên định gật đầu: "Ta chắc chắn, vì lúc đó ta nghe thấy có người đi ra từ trong sân các cô nói, bên trong đang đánh nhau, hình như có thằng bé nào đó bị đánh."
Tiêu Bảo Trân không hỏi thêm gì nữa, nàng gật gù sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Nói cách khác, đúng vào lúc thằng bé con kia với mẹ nó đang ầm ĩ om sòm trong sân thì ngoài ngõ có người lạ tới.
Điều này càng khẳng định ý tưởng của Tiêu Bảo Trân trước đó.
Tiêu Bảo Trân vừa định mở miệng nói thì Cao Kính đột nhiên từ phía sau đi lên, che chắn vợ ở sau lưng.
Cao Kính nắm tay Tiêu Bảo Trân, ra hiệu cho nàng đừng nói, rồi mình cất lời: "Mọi người chắc đều biết, hôm nay nhà chúng ta có đám cưới, nhưng hôn lễ lại bị người ta quấy rối, kẻ gây chuyện chính là hai mẹ con kia, nhất là thằng bé con ấy, như thể cố tình gây sự vậy, cứ liên tục chọc giận mọi người."
"Bây giờ ta suy đoán, hai mẹ con kia rất có thể là đồng bọn của bọn buôn người, hai người đó cố tình gây chuyện ở trong sân để thu hút mọi người xem náo nhiệt, nhân lúc ngoài ngõ hỗn loạn, đồng bọn của họ sẽ xuất hiện bắt cóc con nít. Nếu ta không đoán sai thì là thế đấy, giờ chúng ta có thể đi tìm hai mẹ con kia."
Lập tức có người hỏi: "Nếu các anh chị đã sớm thấy họ đáng ngờ, cứ chọc tức mọi người, sao không ngăn họ lại? Hai mẹ con kia giờ đi đâu rồi?"
Cao Kính nhíu mày, lòng trùng xuống, vừa rồi hắn không để Bảo Trân mở miệng nói chính là không muốn người ta lấy chuyện này ra trách móc vợ mình.
Cao Kính nói: "Hai mẹ con kia nói muốn báo cảnh sát, rồi giả vờ đau bụng chạy vào nhà vệ sinh, chúng tôi cũng đã cho người đi theo, nhưng mà hai mẹ con kia chắc đã xem xét kỹ đường xá rồi, vừa ra khỏi nhà vệ sinh công cộng đã không thấy bóng dáng đâu."
"Đúng đấy, Tiểu Cao cũng đã nói với tôi chuyện này, tôi cũng cho người đi theo, nhưng mấy thằng nhóc kia cũng không ngờ bọn họ lại chạy nhanh đến vậy, với lại còn quen đường xá ở đây nên đã chạy mất dạng nhanh như chớp." Hứa Đại Phương cũng gấp gáp nói.
Trẻ con bị mất, may mà giờ đã có manh mối, biết chuyện này liên quan đến hai mẹ con đến gây sự hôm nay, theo lý thuyết thì nên vui mừng, nhưng mọi người ở hiện trường đều không cười nổi, bầu không khí trở nên quỷ dị và im lặng.
Bởi vì ai cũng biết, việc này chứng tỏ bọn người kia đến đây có chuẩn bị, là một băng buôn người, con trẻ bị bọn chúng bắt đi, đã hơn một tiếng đồng hồ, liệu có tìm lại được không?
Sau vài phút im lặng, bỗng nhiên một người mẹ vừa mất con đã suy sụp tinh thần.
Nàng ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa gào, chỉ vào Cao Kính nói: "Đã các người sớm thấy hai mẹ con kia không bình thường rồi, sao không mau chóng ngăn họ lại mà còn để họ đi! Con của tôi, đều tại các người mà con tôi bị mất, các người đền con cho tôi đây, các người đền con cho tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận