Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 241: Biến mất những cái kia tin (1) (length: 7424)

Tiêu Bảo Trân đứng ở cửa nhà Tề Yến, không vội bước vào, mà tìm con gái trước đã.
Nàng nhìn quanh, cuối cùng lại thấy con gái ở nhà lão Tống.
Tiêu Bảo Trân qua xem, thấy con gái mình và Thiết Thành đang ngồi chung trong một cái thùng, bên trong thùng lót nệm, không đến nỗi bị lạnh.
Hai đứa trẻ cười khanh khách, Tiểu Nha đứng cạnh thùng, cầm dây thừng của mình muốn cột tóc cho hai đứa trẻ, chúng chơi đùa rất vui.
Mợ cả Tống thấy Tiêu Bảo Trân đứng ở cửa liền không được tự nhiên, ánh mắt đảo ngang dọc, "Cái thùng kia là cái thùng mà ba đứa con nhà ta ngồi khi còn nhỏ, nệm cũng là của chúng nó hồi nhỏ, ta không có ý đồ gì đâu."
Biết Tiêu Bảo Trân và mợ cả Tống không hợp, mợ cả Hứa cũng vội nói: "Bảo Trân à, là các con muốn chơi chung, ta thấy Thiết Thành với Ngôi Sao cũng chán, nên bế qua cho chơi với Tiểu Nha, con xem kìa, các con vui như thế."
"Ta thấy rồi, chơi một lát cũng không sao, đừng để chúng chạy loạn ra ngoài, vừa rồi quậy một trận chắc chắn là đổ mồ hôi rồi, ra ngoài hóng gió lại lạnh." Tiêu Bảo Trân nói, đưa tay sờ sau lưng Ngôi Sao, quả nhiên ướt mồ hôi.
Mợ cả Hứa cười ha hả, "Được, ta biết rồi, để các con chơi ở đây một lát cho ráo mồ hôi rồi ra. Bảo Trân à, nhà bên cạnh đang náo nhiệt lắm, con qua chơi đi."
"Bảo Trân đến rồi à? Mau mau qua đây, còn đang thiếu mỗi con, vừa rồi mọi người còn nói sao hôm nay không thấy Bảo Trân đâu." Tề Yến nhà bên cạnh nghe thấy tiếng Tiêu Bảo Trân liền lớn tiếng gọi.
Tiêu Bảo Trân liếc nhìn con gái lần nữa, thấy nó cười đến chảy cả nước miếng liền cười lắc đầu, "Được, ta qua đó."
Quay người bước vào nhà Tề Yến, Tiêu Bảo Trân cũng không khách sáo, nàng đến nhà Tề Yến xem như quen rồi.
Tiêu Bảo Trân rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tề Yến, vừa ngồi xuống liền thấy Tề Yến đưa cho một vật.
Tiêu Bảo Trân theo bản năng nhận lấy, nhìn kỹ thì là một quả quýt vàng óng.
Tề Yến nói: "Đừng khách sáo, ăn đi, ta cố tình đi mua đấy."
Tiêu Bảo Trân cũng không khách sáo, bóc quả quýt nhét vào miệng, vị chua làm mặt mày nhăn nhó hết cả.
Một lát sau, vị chua mới tan hết, Tiêu Bảo Trân nhe răng nói: "Sao quả quýt này chua vậy?"
Tề Yến cười ngã ra giường, "Ha ha ha, Bảo Trân cũng bị lừa rồi, lần này ta mua quả quýt bị nhầm, nhìn nó vàng óng cứ tưởng ngọt, ai dè ăn vào chua chết đi được, chua ê cả răng, trong nhà ai cũng không chịu ăn, hôm nay vừa vặn mọi người đều ở đây, đến giúp ta ăn bớt quả chua này đi, nhà ta chẳng ai muốn ăn."
Tiêu Bảo Trân nhìn qua, thấy một đống quýt to.
Nàng nghĩ rồi nói: "Quýt chua, cô có thể làm mứt quýt mà."
"Mứt quýt làm như thế nào?" Tề Yến theo bản năng hỏi.
Tiêu Bảo Trân gãi đầu, "Ta không biết làm thế nào, chỉ nghe Tiểu Cao nhà ta nói qua, mứt quýt có thể dùng quýt ngọt cũng có thể dùng quýt chua, quả quýt của cô chẳng phải rất hợp sao?"
Nhắc đến cách làm mứt quýt, Tiêu Bảo Trân thì không biết, nhưng mọi người thì biết.
Có người nghĩ cách cho Tề Yến, "Cô cứ cho chúng tôi chỗ quýt này đi, mỗi người ăn một quả thì hết ngay thôi, làm thành mứt quýt còn cho con nít ăn được nữa."
"Cô làm thế này này, trước tiên bóc vỏ quýt, sau đó bóc hết phần tơ trắng, cuối cùng cho vào nồi nấu. Thế này đi, cô cứ bóc hết quýt rồi đưa đây, lát nữa tôi nấu mứt quýt cho cô." Một cô bạn nhiệt tình nói.
Tề Yến đang lo không biết xử lý chỗ quýt chua này thế nào, thấy thế liền gật đầu ngay, "Được, cô giúp tôi nấu mứt quýt, lát nữa tôi cho cô một lọ."
Mọi người lại cười ồ lên, tiếp tục tán gẫu chuyện vừa nãy.
Tiêu Bảo Trân ngồi giữa đám đông, nghe bọn họ ríu rít nói chuyện, tay còn đang gặm hạt dưa.
Trong đám người, người than vãn lớn tiếng nhất là Kim Tú Nhi.
Kim Tú Nhi than thở nói, "Lúc trước không có việc làm, làm nội trợ ở nhà, tôi cứ ghen tị với những người có công việc như Bảo Trân, thấy các cô mỗi ngày sáng đi làm, ôi chao, đỏ mắt không để đâu cho hết."
"Bây giờ tự đi làm mới biết phiền phức như thế nào, còn mệt hơn cả lúc tôi ở nhà trông con."
"Đâu đến mức thế? Làm việc ở khu phố thì mệt đến đâu?"
Kim Tú Nhi vội nói, "Cô không biết đó thôi, mỗi ngày sáng sớm đến báo cáo, từ lúc báo cáo xong ra đường đi làm thì chẳng còn lúc nào mà ngủ, toàn bộ mâu thuẫn trong khu phố đều phải đến mình giải quyết, vừa hòa giải xong vụ nhà này đánh nhau, quay sang nhà kia mẹ chồng nàng dâu lại cãi nhau, cũng vì bận bịu việc này mà con cái nhà tôi đã lâu rồi không được ăn cơm do tôi nấu."
"Hay là hai ta đổi chỗ cho nhau, cô ở nhà trông con, còn tôi đi làm việc của cô, tôi ra đường hòa giải hộ cô nhé?" Một chị em trêu ghẹo.
Kim Tú Nhi đâu có ngốc, vội vàng nói: "Tôi chỉ than vài câu thôi, có công việc thì vẫn là tốt nhất rồi."
Tiêu Bảo Trân nghe Kim Tú Nhi nói câu này liền phì cười.
Nàng chưa kịp nói gì thì Tề Yến đã kéo nàng ra.
Tề Yến lén la lén lút ghé lại, hạ giọng nói, "Bảo Trân này, ta thấy gần đây nhà lão Tống có gì đó lạ lắm."
"Lạ thế nào?" Tiêu Bảo Trân giật mình.
Tề Yến nhỏ giọng hơn nữa, "Không phải Tiêu Phán Nhi hay mợ cả Tống gây chuyện đâu, mà là Tống Phương Viễn nhà họ. Cô có thấy dạo gần đây Tống Phương Viễn cứ lén la lén lút, ngày nào hắn cũng không có ở nhà không?"
"Cái này ta biết, không phải nói Tống Phương Viễn công việc bận nhiều, phải tăng ca ở xưởng sao?" Tiêu Bảo Trân nói.
Tề Yến cười lạnh một tiếng, "Tăng ca cái con khỉ, phân xưởng của hắn ngay sát vách phân xưởng của chúng ta, hắn có tăng ca hay không ta còn không biết sao? Phân xưởng của bọn họ có bận đến thế đâu, không đến mức ngày nào cũng không có ở nhà."
"Hơn nữa tôi nghe đồng nghiệp cùng Tống Phương Viễn kể, cứ đến giờ tan tầm là hắn chuồn đầu tiên, mọi người còn tưởng hắn vội về nhà, nhưng trong đại viện mình ai cũng biết, dạo này Tống Phương Viễn toàn không có nhà, cô bảo xem, có phải hắn ở bên ngoài thông đồng với ai không?"
Câu cuối cùng Tề Yến nói rất nhỏ, dù sao chuyện này cũng không có bằng chứng rõ ràng, chỉ bọn họ bí mật nói chuyện với nhau, nếu truyền ra ngoài thì không hay.
Tiêu Bảo Trân cũng hạ giọng, "Chắc là không đâu nhỉ? Tống Phương Viễn với Tiêu Phán Nhi tình cảm chẳng phải rất tốt sao?"
Tề Yến lắc đầu, "Trước thì tốt, nhưng gần đây hai người họ cứ cãi nhau suốt, có khi nửa đêm tôi thức cho con bú còn nghe tiếng họ cãi nhau ở nhà bên, tiếng thì nhỏ thôi nhưng tôi nghe rõ lắm, hai người chắc chắn có mâu thuẫn gì rồi, với cả cô không thấy dạo này Tiêu Phán Nhi hay về nhà mẹ đẻ sao, có khi còn ở lại nhà mẹ một đêm, cũng là vì cãi nhau với Tống Phương Viễn mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận