Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 183: Tống đại mụ thanh xuân chuyện cũ (1) (length: 7439)

Hai người trên mặt đều lộ vẻ tiếc nuối.
Tiêu Phán Nhi thở dài nói: "Đáng tiếc thật đấy, nếu không phải thằng vương bát đản Tiền Hưng Hoa lừa người, thì có lẽ chiều nay đã xong chuyện rồi, nếu hắn thật sự là con trai lãnh đạo thì có khi Tiểu Kiều đã bằng lòng, bây giờ thì hay rồi, 10 đồng kia không kiếm được, sau này chắc chắn cô ta không nhờ ta giới thiệu nữa đâu. Ôi, mười đồng bạc đấy. Tiếc quá!"
"Theo ta thì con bé Tiểu Kiều kia cũng hẹp hòi quá rồi, ta đòi cho cô ta 5 đồng tiền bồi thường, xin 1 đồng cũng không cho. Nếu không phải ta ở đó đập bàn gào thét với Tiền Hưng Hoa, có khi 5 đồng này cũng chẳng lấy được ấy chứ. Con bé Tiểu Kiều này vô ơn quá, đúng là đồ vong ơn, sau này tao cũng không giới thiệu cho nó nữa." Tống đại mụ hậm hực nói, "Ta thấy tính nó như thế, điều kiện thế kia, chắc là chẳng tìm được con trai lãnh đạo nào đâu, 10 đồng của mày vốn không kiếm được, đừng có tức giận quá."
Sao có thể không tức giận cho được? Tiêu Phán Nhi sắp tức chết đến nơi rồi.
"Vì buổi xem mắt này, ta còn mua bao nhiêu đồ ấy chứ, mày nhìn xem đống hạt dưa với kẹo kia có phải cũng tốn không ít tiền không. Còn nữa, chiều nay tao còn xin nghỉ mấy tiếng để đi lo việc, cái này cũng phải tính chứ, chiều nay coi như lỗ to rồi, lỗ to!" Tiêu Phán Nhi không ngừng lẩm bẩm, cứ nghĩ tới chuyện này là thấy đau lòng không chịu nổi.
Toàn là tiền trong cái 'quỹ đen' của mình, tiêu vào thì đau xót có được không?
Trong lúc Tiêu Phán Nhi lải nhải, Tống đại mụ đột nhiên nói một câu: "Thật ra thì chiều nay cũng không tính là lỗ đâu, chúng ta còn có lời đấy chứ."
"Mẹ, mẹ không bị hâm đấy chứ? Chúng ta hôm nay lỗ nhiều đồ thế mà bảo không lỗ à? Lỗ sặc máu luôn ấy!" Tiêu Phán Nhi không thể tin được mà nói.
Vừa dứt lời, cô ta đột nhiên trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào bà mẹ chồng.
Không phải vì gì khác, mà vì Tiêu Phán Nhi tận mắt thấy mẹ chồng mình lén la lén lút móc ra một vật từ trong ngực.
"Thắt lưng à? Lại còn bằng da bò nữa? Cái thắt lưng này ngon đấy, bà lấy đâu ra vậy? Nhặt được à?" Tiêu Phán Nhi nhận lấy chiếc thắt lưng, đầu tiên là cắn thử một cái, sau đó lại cẩn thận ngửi ngửi, xem đi xem lại kỹ càng, lúc này mới gật đầu, "Đây đúng là da bò thật, một cái thắt lưng da bò cũng đáng giá đấy, lấy ở đâu ra vậy?"
Tống đại mụ nói, "Là ta thó được từ trên quần thằng Tiền Hưng Hoa đó."
"Cái gì?" Tiêu Phán Nhi há hốc mồm, vội vàng nhổ phì phì hai tiếng, suýt chút nữa là nôn ra.
"Làm gì mà kinh thế, chỉ là lấy từ trên người nó xuống thôi, có sao đâu." Tống đại mụ giật lại chiếc thắt lưng da bò, không cho Tiêu Phán Nhi nhổ nước bọt vào.
Tiêu Phán Nhi uống hai ngụm nước súc miệng, chờ cơn buồn nôn dịu đi, lúc này mới chạy tới hỏi mẹ chồng, "Bà lấy cái thắt lưng đó thế nào vậy?"
Tống đại mụ nhìn quanh, "Hôm nay không phải cầm gậy tre đuổi đánh nó à, nó chạy tới chạy lui làm tuột thắt lưng, xong ta thừa cơ co tay lại, làm bộ ném xuống đất, đợi mọi người không chú ý thì chạy về nhặt lên giấu trong ngực, giờ mới dám lấy ra đấy."
Tống đại mụ dương dương tự đắc nói: "Thế nào? Cái thắt lưng da bò này đủ bù lại chỗ lỗ hôm nay của chúng ta chứ."
"Đủ thì đủ đấy, nhưng mà cái thắt lưng thó được của đàn ông khác tao không đeo đâu, buồn nôn lắm, huống hồ còn là của thằng Tiền Hưng Hoa nữa chứ, tao cứ nhìn cái thắt lưng này là nhớ tới cái mặt nó, gớm ghiếc!" Tiêu Phán Nhi tỏ vẻ chê bai.
Tống đại mụ lạ lùng nhìn cô ta, "Mày cũng quá tự luyến rồi, tao có lấy cho mày đâu, là tao lấy cho thằng con trai tao đấy chứ, dù sao đều là hai thằng đàn ông cả, nó đeo cũng thế thôi."
Tiêu Phán Nhi bĩu môi, tức giận lườm mẹ chồng một cái, nhưng cũng không cãi lại, dù sao thì cái thắt lưng này cuối cùng cũng là vào tay nhà mình, Phương Viễn ca đeo cũng như nàng đeo, hai vợ chồng cũng là một thể mà.
Nghĩ tới hôm nay tự dưng vớ được cái thắt lưng da bò, cơn tức của Tiêu Phán Nhi cũng tiêu tan phần nào.
Thấy trời sắp tối, hai mẹ con vội vàng bắt đầu nấu cơm.
Tống đại mụ vừa nấu cơm vừa lẩm bẩm, "Hôm nay hai mẹ con mình không có ở nhà, cái con bé Đình Đình kia chẳng biết chạy đi đâu, cả ngày không thấy mặt, cũng chẳng biết nấu cơm cho chúng ta ăn, làm hại đến giờ mới phải nhóm lửa."
Tiêu Phán Nhi thì lại thấy vui vì chuyện đó, "Gần đây ngày nào nó cũng chạy ra bưu điện, chỉ vì gọi điện cho cái đối tượng của nó thôi, tốn bao nhiêu là tiền điện thoại."
"Bớt ở đấy nói vớ vẩn đi, cái đầu óc của mày còn định xúi lão bà tao cơ." Tống đại mụ không mắc bẫy Tiêu Phán Nhi, "Tiền nó xài là do người yêu nó gửi cho, không liên quan đến mày, mày đừng có tự rước họa vào thân!"
Tống đại mụ mồm mép lúc nào cũng rất giỏi, nói trúng tim đen, Tiêu Phán Nhi lập tức im thin thít, không hé răng lời nào ở đó thái thịt.
Một lát sau, Tiêu Phán Nhi không chịu nổi cô đơn, lại nói, "Đúng rồi mẹ, còn một chuyện con nghĩ mãi không ra."
Tống đại mụ: "Có rắm thì mau thả."
Nếu là trước đây, thấy thái độ của mẹ chồng tệ như vậy, Tiêu Phán Nhi chắc chắn sẽ vùng vằng bỏ đi rồi.
Nhưng không biết từ khi nào, ngày nào cô cũng cãi nhau với mẹ chồng, cãi qua cãi lại riết rồi quen.
Tiêu Phán Nhi trong lòng cũng đã suy nghĩ thấu đáo, mẹ chồng cô thật ra chỉ là miệng lưỡi độc địa, chứ trên thực tế vẫn làm việc nhà không ít.
Bình thường cô đi làm, việc nhà bên ngoài, giặt quần áo nấu cơm đều là mẹ chồng cùng Tống Đình Đình lo, cứ như trâu cày, trong nhà lúc nào cũng sạch sẽ, ba đứa con cũng đều là bà trông, cô ta gần như thành bà chủ rảnh rang.
Còn nữa, thái độ của mẹ chồng cũng rất rõ ràng, mặc dù bà rất bênh Tống Đình Đình, nhưng tiền trong nhà Tống Đình Đình không được chia nửa xu nào, sau này tất cả đều thuộc về Phương Viễn ca.
Nói như vậy thì mẹ chồng không khác nào đang làm thuê cho hai vợ chồng cô, Tiêu Phán Nhi cứ nghĩ đến mấy điều này thì lại thấy cái miệng thối của mẹ chồng cũng không có gì không thể chịu đựng được.
Tiêu Phán Nhi hít sâu một hơi, lúc này mới tiếp tục nói: "Con chỉ thấy khó hiểu thôi, hôm nay sao mẹ lại đánh thằng Tiền Hưng Hoa ghê thế, có phải trước đây mẹ có hiềm khích gì với nó không?"
Tống đại mụ: "Tao có thể có hiềm khích gì với nó?"
Tiêu Phán Nhi: "Vậy sao hôm nay mẹ lại đánh nó dữ vậy? Mấy người trong viện còn tưởng mẹ phát điên rồi đó." Tiêu Phán Nhi bĩu môi.
Tống đại mụ im lặng một hồi lâu, đột nhiên thở dài một tiếng, ánh mắt bà ta trở nên trống rỗng, hình như vừa nhớ ra điều gì đó.
Tiêu Phán Nhi chờ một lúc, đưa tay quơ quơ trước mặt bà ta.
"Mẹ, mẹ ngớ ngẩn rồi à, sao tự nhiên lại ngẩn người ra thế? Có phải trước đây mẹ cũng từng gặp chuyện như thế rồi không? Hay là nhà thằng Tiền Hưng Hoa có ai ức hiếp mẹ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận