Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 50: Huynh trưởng như cha, ca ca là bố dượng (length: 11071)

◎ canh một ◎ Tiêu Bảo Trân vốn đang định vung gậy đánh, nghe thấy tiếng Cao Kính liền lập tức thu lại lực.
Nàng quẳng cây gậy đốt lửa sang một bên, tìm đến ngọn nến thắp lên, đưa đến trước mặt soi từ trên xuống dưới, xem xét kỹ càng, đúng là trượng phu của nàng đã đi xa nhiều ngày.
Nói không sợ là không đúng, ban nãy nghe thấy tiếng bước chân lén lút ngoài cửa, lòng Tiêu Bảo Trân vẫn khẩn trương, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh về thì về, làm gì lén la lén lút không lên tiếng, dọa em hết hồn." Nàng nói.
Cao Kính xoa cánh tay bị đánh đau, vén tay áo lên xem xét, cánh tay đã đỏ ửng, chỗ bị đánh còn bắt đầu sưng, lập tức dở khóc dở cười nói: "Anh ở nhà ga thấy đã hơn mười giờ, về đến nhà chắc cũng muộn, đoán chừng em ngủ rồi, nên định đi nhẹ thôi, đừng đánh thức em, ai ngờ em vẫn còn thức."
"Em cũng vừa mới lim dim ngủ được một lúc, bị anh làm giật mình ngược lại tỉnh luôn." Tiêu Bảo Trân cũng cười, "Em còn tưởng có người ở cửa chuẩn bị làm chuyện xấu, cầm cái gắp than lên, nếu không phải anh, là người xấu nói, chắc đã bị em đánh cho nằm sấp rồi."
Nàng còn nói: "Muộn thế này rồi, đừng gọi Tiểu Sân dậy, trong bình thủy có nước nóng đấy, anh pha chút nước lạnh mà rửa mặt rồi lên giường ngủ thôi."
"Ừ, em cứ lên giường trước đi, để anh dọn dẹp." Nói xong, Cao Kính liền để hành lý xuống, cầm bình nước nóng ra chậu rót nước, lại pha thêm chút nước lạnh, bắt đầu rửa mặt.
Rửa mặt xong, anh liền ngả người xuống giường, nằm cạnh vợ thở một hơi dài nhẹ nhõm, lúc này mới thấy an tâm.
Sau một hồi, chút hoảng hốt của Tiêu Bảo Trân ban nãy đã tan biến từ lâu, lúc này nàng tỉnh táo hơn nhiều, quay sang nhìn Cao Kính: "Không phải anh nói đi học mười ngày à, mới được một tuần lễ, sao đã về rồi?"
"Lần này đi học là để kiểm tra, anh xin kiểm tra sớm, qua rồi thì về, chứ ở đấy cũng không có gì làm." Cao Kính giải thích.
Ngoài miệng nói có vẻ dễ dàng, kỳ thực mọi chuyện còn khó khăn hơn thế nhiều.
Trong một tuần đi học, ngày nào hắn cũng là người dậy sớm nhất, ngủ muộn nhất, lên lớp thì luôn tập trung cao độ, cho nên mới sớm qua được bài kiểm tra.
Hỏi tại sao phải cố gắng như vậy, Cao Kính cũng không nói rõ được, mỗi đêm sau khi rời nhà, chỉ cần nhắm mắt lại là hắn lại nghĩ đến Tiêu Bảo Trân, đúng là cuồng vợ mà.
Nghĩ về sớm một chút, sớm một chút được gặp nàng.
"À mà Bảo Trân này, sao vừa nãy em phản ứng mạnh thế?" Cao Kính quay người ôm lấy Tiêu Bảo Trân, vừa hôn vừa nói, "Lúc anh vừa vào cảm giác như em bị giật mình ấy, anh về bất ngờ đâu đến mức sợ vậy, chỗ mình an ninh tốt mà."
Tiêu Bảo Trân bị anh chọc cho nhột, đẩy mặt anh ra, đẩy anh sang một bên, "Tại anh không biết đấy thôi, chiều nay trong khu có chuyện lớn đấy."
"Chuyện gì lớn?"
"Trong khu có kẻ trộm quần áo, nó đã cuỗm mất ba cái đồ lót." Tiêu Bảo Trân kể.
Cao Kính ngớ người, cũng không còn trêu Tiêu Bảo Trân nữa, vội hỏi: "Chuyện là thế nào? Nó trộm nhà ai? Nhà mình có bị gì không?"
"Nhà mình không bị sao cả, nhưng mà... Chiều nay náo nhiệt lắm đấy."
Tiêu Bảo Trân kể lại chi tiết những gì xảy ra chiều nay đến tối, kể về việc Tống Phương Viễn bị oan, về việc Cao Sân dựa vào quan sát của mình mà tìm ra được kẻ trộm thật sự.
Sau khi kể xong, nàng nói thêm: "Năm nay thôi vậy, sang năm đầu xuân đưa Tiểu Sân đi học, thằng bé thông minh thật, khả năng suy luận phá án cũng không tệ, nếu không đi học thì phí."
"Ừ, nghe em." Cao Kính giờ chỉ lo một chuyện khác, "Nghe em kể thì tên trộm này cũng gan thật, một ngày mà trộm hai lần, anh sợ sau này nó lại mò đến."
Anh nghĩ nghĩ, nghiêm túc dặn dò: "Tối em đi vệ sinh nhớ gọi anh dậy, anh đi cùng."
"Vâng."
Anh còn nói thêm: "Tan làm anh cũng sẽ cố gắng về sớm hơn một chút, không la cà ở xưởng nữa, ngày nào chưa bắt được tên trộm quần áo này, anh không yên tâm được."
Tiêu Bảo Trân thấy anh mặt mày âu sầu, lo lắng hơn cả mình, liền đưa tay vuốt lông mày của anh, đột nhiên hỏi: "Mà này, hồi anh đi Tiểu Sân đã đứng được rồi phải không? Giờ thằng bé biết đi rồi đấy."
"Thật á?" Cao Kính bật dậy ngay lập tức.
"Thật chứ sao, hôm nay em tận mắt thấy thằng bé đi được, đi từ nhà Tề Yến ở sau nhà về đến nhà mình đấy." Tiêu Bảo Trân cười nói, "Mặc dù đi vẫn còn chưa vững, phải bám tường, nhưng chỉ cần kiên trì tập luyện thì sau này sẽ như người bình thường."
"Bảo Trân này, anh..."
Tiêu Bảo Trân quay người lại: "Thôi đi, đừng có nói cảm ơn này nọ nữa, mình là vợ chồng, cứ nói mấy lời đấy thì còn gì ý nghĩa, nếu anh thực sự cảm ơn em, ngày mai làm thêm vài món ngon đi, em muốn ăn thịt kho tàu."
"Được, sáng mai anh đi mua thịt."
Tiêu Bảo Trân: "Em còn muốn ăn lòng già xào lăn."
"Mai anh đến cửa hàng thực phẩm xem, nếu không có thì đi lò mổ hỏi, có thằng bạn anh làm ở lò mổ."
Em trai đã biết đi rồi, Cao Kính nghĩ đến đây thì mừng quá không ngủ được, nhìn sang Tiêu Bảo Trân, trong lòng tự nhủ, dù nàng có muốn ăn thịt người, hắn cũng sẽ tự cắt thịt mình đem bỏ vào nồi xào lên bưng cho nàng.
Cao Kính cứ trằn trọc, lại muốn tìm Tiêu Bảo Trân nói chuyện, chỉ nghe thấy bên cạnh có tiếng lẩm bẩm nho nhỏ.
Bởi vì Cao Kính đã thi đỗ, lại về sớm, nên nhà máy cho hắn nghỉ một ngày, ngày thứ hai không cần phải đi làm.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Cao Kính đã rời giường đi cửa hàng thực phẩm mua hai cân thịt ba chỉ, lại đến lò mổ mua một bộ lòng lợn, tranh thủ trước khi hàng xóm thức dậy đem lòng lợn làm sạch sẽ, giờ đang hầm lòng trong nồi.
Người thứ hai thức dậy trong nhà là Cao Sân, Tiêu Bảo Trân là người cuối cùng tỉnh.
"Anh hai?" Sáng sớm Cao Sân đứng dậy từ trên giường, ngó ra cửa sổ, còn tưởng là mắt mình bị mờ, dụi mắt một hồi, "Em không nhìn nhầm đấy chứ, sao anh lại về rồi?"
"Anh thi xong rồi thì về, đêm qua anh về muộn quá nên không gọi em dậy." Cao Kính ngắm nghía em trai, phát hiện thằng bé dạo này béo lên kha khá, trên mặt đã có da có thịt, anh cười nói: "Nghe chị dâu bảo em biết đi rồi à? Bây giờ em đi thử cho anh xem nào."
"Dạ." Cao Sân ngồi dậy mặc quần áo, đi giày vào, vịn tường đi từ trong nhà ra, "Anh xem này, bây giờ chân có lực rồi, nhưng vẫn phải vịn, chị dâu bảo, cứ tập luyện thêm thì có thể bỏ tường mà đi được."
Cao Kính ngước nhìn mặt trời, lại nhìn em trai, "Ừ, em mà khỏe lại, anh với chị dâu định sang năm cho em đi học, em thấy thế nào?"
"Thật á? Em thật sự được đi học á?" Cao Sân vui quá.
Cao Kính gật đầu, cười nói: "Ừ, bây giờ em đi thêm vài vòng nữa cho anh xem nào, cứ tập luyện thêm đi."
"Anh nhìn, em đi vững không?"
"Còn được, đi thêm vài vòng nữa đi."
Cao Sân cảm thấy không đúng: "Đi đâu á?"
"Cứ đi ra sân rồi từ cửa vào đi lại thôi, cứ đi vòng mấy vòng đi, chả phải là phải tập luyện nhiều hơn sao?"
Cao Sân nghe theo lời anh hai, đi vòng tới vòng lui trong sân, việc đi lại cũng thuần thục hơn, nhưng cũng mệt muốn xỉu, trên đầu đổ đầy mồ hôi.
Đã vậy anh hai của cậu lại như giám sát, vừa nấu cơm vừa trông, thỉnh thoảng lại bắt cậu đi thêm vài vòng.
Cuối cùng Tiêu Bảo Trân đi ra, mới cứu Cao Sân ra.
Chồng đã về, Tiêu Bảo Trân cũng không cần dọn dẹp nhà cửa, ngủ một giấc đã đời, mặt trời lên cao mới thức dậy, lúc này nàng đứng ở cửa vươn vai, thấy Cao Sân lảo đảo như con sâu bị anh hai sai đi vòng quanh, Tiêu Bảo Trân suýt nữa bật cười: "Anh làm gì mà bắt Tiểu Sân đi suốt thế, nắng nôi thế kia phơi lâu làm gì, cho nó đi một lát rồi về nghỉ ngơi, đợi chiều tối mặt trời xuống lại tập không được sao, xem mồ hôi nó kìa."
"Tiểu Sân mau về đây, có nóng không?" Nàng vẫy tay gọi.
Cao Sân liền như vớ được vàng, vội vàng chạy vào nhà, vai cụp xuống, cố ý tỏ ra tủi thân và khoa trương: "Nóng quá, em mới bảo muốn nghỉ ngơi mà anh ấy cứ bắt em phải tập."
Cậu còn lén lén lút lút lẩm bẩm: "Người ta thì bảo anh như cha, anh như cha, anh ấy chắc chắn là cha ghẻ."
Tiêu Bảo Trân nghe được câu nói này của cậu liền ôm bụng cười rũ rượi.
Cao Kính bưng nước nguội cho hai người, cũng dở khóc dở cười, anh không hề tức giận chút nào, chỉ cảm thấy vui, tính cách của em trai rõ ràng là tươi sáng hơn nhiều rồi, hoạt bát hơn rồi, có gì phải giận đâu.
Bây giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó là liều mình làm việc, dù có vắt kiệt sức mình, cũng phải cho Bảo Trân và em trai cuộc sống tốt nhất.
Trên bếp nồi lòng đang hầm, bốc hơi nghi ngút, cả nhà cùng nhau ngồi trong sân cười nói vui vẻ, nghe Cao Kính kể về những chuyện mới mẻ, những kiến thức đã học được trong mấy ngày đi học vừa rồi.
Cả nhà đang vui vẻ nói cười thì chợt thấy ở phía trước sân có người đi đến, trên người mặc bộ quần áo ngắn màu xám giản dị, chân đi đôi giày vải thủ công, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trông giống như một cán bộ nữ, Tiêu Bảo Trân ngay lập tức chú ý đến người đó.
Người này không phải là hàng xóm trong khu, chắc là đến thăm người thân.
Tiêu Bảo Trân dời ánh mắt, không tiếp tục nhìn chằm chằm người ta nữa, ai biết người phụ nữ kia trực tiếp chạy đến nhà mình.
"Xin hỏi, nơi này là nhà Cao Kính phải không?" Người chị cả này liền hỏi.
Cao Kính đứng lên, "Là ta, ngài là..."
Người chị cả thoải mái cười một tiếng, ra hiệu hắn ngồi xuống, mình cũng tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống, tự nhiên như quen thuộc mà nói, "Chào đồng chí Cao Kính, đây là người yêu của ngươi phải không?"
"Đúng vậy."
"Ta là nhân viên công tác khu phố, họ Lưu, các ngươi cứ gọi ta là chị Lưu là được, ta biết các ngươi, các ngươi không nhất định nhận ra ta, lúc trước các ngươi đăng ký kết hôn ta có gặp qua các ngươi." Chị Lưu vuốt lại mái tóc bị rớt xuống mặt ra sau, rất nhanh chóng nói, "Là như vậy, hôm nay ta đại diện khu phố, đến nói cho các ngươi về chuyện hẻm náo trộm."
[📢 tác giả có lời muốn nói] Hôm nay vẫn còn chương nữa..
Bạn cần đăng nhập để bình luận