Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 122: Tâm nhanh nát rồi (length: 11545)

Bạch Căn Cường thế nhưng là thật sự mở được ra ngoài, dám nghĩ liền dám làm, hắn trực tiếp che lấy chân bắt đầu ở trên mặt đất lăn lộn, kêu còn thảm hơn Vương đại mụ gấp vạn lần.
Đương nhiên, chân của hắn đau cũng là thật, phỏng chừng xương cốt đã bị đánh gãy, từng đợt đau thấy rõ.
"Ta đây rốt cuộc là làm sao? Chân giống như đứt mất, mụ! Mụ! Ta đau quá!" Bạch Căn Cường bắt đầu kêu gào tê tâm liệt phế.
Vương đại mụ ngậm hai hàng nước mắt nóng bỏng bò qua đi, đau lòng là thật, sốt ruột cũng là thật, nàng khóc sờ lên chân Bạch Căn Cường, "Xương cốt của ngươi có vấn đề rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Cái này phải xử lý như thế nào?"
"Đây nhất định là vừa rồi đuổi quỷ bị đánh, nhà ta sao lại xui xẻo như vậy, con trai ngươi không sao chứ!" Vương đại mụ lại gào khóc, "Đều do mụ không có bản lĩnh, mụ là cái phế vật, mụ là cái bại liệt! Ta nếu là người bình thường, ta bây giờ đã có thể cõng con đi bệnh viện, người như ta, không nên sống nữa, ta sống chỉ lãng phí tài nguyên quốc gia, còn liên lụy các con."
Mặc dù đau lòng, nhưng mà kịch bán thảm vẫn phải diễn tới nơi.
Vương đại mụ lại kêu khóc một trận tê tâm liệt phế, thấy Bạch Căn Cường là thật sự đau không chịu nổi, chân tóc không ngừng đổ mồ hôi lạnh, hơn nữa sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Vương đại mụ cũng sốt ruột, thu lại dáng vẻ kêu khóc, nghẹn ngào, ánh mắt liếc một vòng đám đông vây xem.
"Mọi người làm ơn thương xót, đưa con trai ta đến bệnh viện đi, mọi người xem nó đau như vậy, nói không chừng sắp chết rồi!" Vương đại mụ thảm thiết mở miệng.
Thấy không ai trả lời, nàng cắn răng, "Các người đừng quên, con trai ta thành ra thế này cũng là do các người đánh, chẳng lẽ đánh người không cần chịu trách nhiệm sao?"
Không nói câu này thì thôi, vừa nói ra, mọi người đều không vui.
"Vương đại mụ, bà nói thế là sao, chúng tôi vừa rồi có phải là đánh người đâu, chúng tôi đang cứu người đấy! Nếu không phải chúng tôi đuổi lão già kia đi, con trai bà bây giờ còn sống được hay không cũng chưa biết!"
"Đúng đó Vương đại mụ, bà đây không phải là ăn nói vô lý sao?" Kim Tú Nhi nói chuyện hùng hồn, chống nạnh nói: "Chúng tôi phải chịu trách nhiệm gì chứ! Hả? Tôi hỏi bà, chúng tôi hảo ý giúp đuổi quỷ, ngược lại là phạm sai lầm sao? Sớm biết vậy, nên gọi thẳng bảo vệ tới, bọn họ ra tay còn mạnh bạo hơn nhiều! Để bọn tôi làm việc tốt, còn bị bà nói như thế, lời bà nói thật làm người ta thất vọng đau khổ!"
Vương đại mụ mí mắt giật giật, lại khóc, "Tôi đâu có ý đó, tôi đây không phải là sốt ruột sao? Các người xem Căn Cường nhà tôi bộ dạng bây giờ, nói không chừng chân đều bị đánh gãy rồi, các người có thể giúp một tay không, giúp tôi đưa nó đến bệnh viện đi, tôi, bà già này sẽ dập đầu lạy các người!"
Nói rồi, Vương đại mụ vậy mà chuẩn bị dập đầu với mọi người.
Đầu gối của bà ta cũng đủ mềm, quỳ với con trai, quỳ với hàng xóm cũ.
Mọi người đều giật mình, sau khi kịp phản ứng, lập tức đồng loạt lùi về phía sau mấy bước, còn có người bước nhanh lên, đỡ Vương đại mụ dậy, nhất quyết không để bà ta dập đầu.
"Vương đại mụ bà làm gì thế, đây là xã hội mới, không ai chơi trò dập đầu đó nữa đâu, bà cũng đừng dùng chiêu này với chúng tôi."
"Vậy các người đưa con trai tôi đến bệnh viện đi, nhìn nó như vậy, lòng tôi đau như cắt, các người có thể thông cảm cho lòng của một người mẹ già không?" Vương đại mụ vừa khóc vừa nói.
Nàng ngước mắt, nhìn người đỡ mình đầu tiên, mặt đầy chờ mong, đương nhiên vẫn hy vọng người này chủ động ra tay, đưa Bạch Căn Cường đến bệnh viện, nếu có thể giúp đỡ cho tiền thuốc men thì càng tốt.
Sắc mặt người đỡ Vương đại mụ tối sầm lại, trực tiếp buông tay, "Bà đừng nhìn tôi, tôi không làm."
"Tôi cũng không làm."
"À, tối nay sao trời thật đẹp, mọi người tranh thủ ngẩng đầu nhìn xem, sao trước giờ tôi không thấy sao đẹp vậy nhỉ." Còn có người trực tiếp giả ngơ.
Mọi người không hề bàn bạc, nhưng đều không hẹn mà cùng chọn giả ngơ.
Không phải bọn họ thấy chết không cứu, mà là... hiện tại Bạch Căn Cường thực sự quá bẩn.
Hiện tại Bạch Căn Cường toàn thân mùi thối, đứng khá xa cũng ngửi được mùi nôn trên người hắn, còn lẫn mùi nước tiểu khai, quần ẩm ướt bết dính, trên mặt đất còn có một vũng nước, không cần nghĩ cũng biết người này sợ hãi tè ra quần.
Thêm việc Bạch Căn Cường trước đó còn lăn lộn trên mặt đất, toàn thân đều dơ dáy, cả người còn bẩn hơn khăn lau bẩn.
Cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là, chuyện Bạch Căn Cường bị quỷ ám rốt cuộc là thật hay giả, chuyện này còn chưa ngã ngũ đâu, hắn vẫn là một người mang tội.
Cho nên mọi người đối với hắn, vẫn còn lòng cảnh giác, đương nhiên không muốn giúp đỡ.
Vương đại mụ thấy mọi người bắt đầu giả ngơ, lòng đã lạnh một nửa.
Bà ta thầm mắng mấy người này vô lương tâm, cũng không phí lời nhiều, đưa mắt nhìn Ngọc Nương, cắn răng nói: "Ngọc Nương, Căn Cường là chồng cô, nó ra nông nỗi này cũng có một phần trách nhiệm của cô, cô mau chóng cõng Căn Cường đến bệnh viện, nhớ phải nhanh lên, chân Căn Cường có khả năng đã gãy rồi."
Ngọc Nương sau khi đánh xong Bạch Căn Cường thì nhu nhược tựa vào tường, thở nhẹ, nếu không phải Vương đại mụ gọi cô ra, cô gái này chẳng khác nào người trong suốt.
Ngọc Nương nghe thấy Vương đại mụ gọi mình, mặt trắng bệch, cố gượng đứng lên, lảo đảo đi hai bước, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất.
May mà người bên cạnh cô là Kim Tú Nhi, tay mắt lanh lẹ giúp một tay, "Ôi, nếu không có tay tôi nhanh thì hôm nay cô đã ngã dập đầu rồi! Vương đại mụ, bà xem Ngọc Nương như thế này thì làm sao mà cõng nổi Bạch Căn Cường to lớn thế kia?"
"Ngọc Nương!" Vương đại mụ nhấn mạnh, tuy bà ta không nói gì nhưng hai chữ này cũng đủ khiến Ngọc Nương run rẩy.
Ngọc Nương nhắm mắt, tay áo giấu tay đang nắm chặt, cô trầm mặc một lát, vẫn là yếu ớt nói: "Mụ, xin lỗi mụ, hình như con đi không nổi nữa, hai chân không có sức."
"Sao chứ, ta thấy vừa rồi cô đánh người còn nhanh nhẹn lắm mà, Căn Cường là chồng cô, ta là mẹ chồng cô, đã tay bế tay bồng nuôi cô lớn, cô đối xử với ta như vậy sao? Cô không thấy có lỗi với việc ta đã vất vả nuôi cô lớn hay sao?" Giọng nói Vương đại mụ đối với Ngọc Nương rất ôn nhu, nhưng lại khiến người nghe toàn thân không thoải mái.
Ngọc Nương nghe những lời này, người run lên bần bật.
Kim Tú Nhi đỡ cô, cảm giác rõ nhất.
"Vương đại mụ, bà có ý gì thế, con dâu bà mệt đến mức này rồi, còn lôi ân tình ra ép cô ấy, có ý nghĩa không vậy? Cô ấy là con dâu nuôi từ bé của nhà bà, chứ có phải là người hầu đâu, bản thân cô ấy còn đứng không vững nữa là, làm sao mà cõng Bạch Căn Cường?" Kim Tú Nhi nhíu mày, nói thẳng.
Đừng nhìn cô ấy bình thường nói năng không suy nghĩ, nhưng không thể để bà bà hà khắc chèn ép con dâu được, nên không hề nghĩ ngợi đã đứng ra nói.
Tề Yến cũng đỡ Ngọc Nương dậy, "Vương đại mụ, bà xem Ngọc Nương thế này xem, sắc mặt chẳng khác Bạch Căn Cường là bao, bà bắt cô ấy cõng thì không hợp lý đâu?"
Mấy người khác nhìn Ngọc Nương, lại nhìn Vương đại mụ, đều nhíu mày, "Vương đại mụ, Ngọc Nương trông thật sự không ổn, với cả, sao bà lại bắt đầu đẩy trách nhiệm sang cho Ngọc Nương vậy, đã nói cả ngàn lần rồi, bọn tôi vừa rồi là cứu người, rốt cuộc bà có hiểu không thế, nếu không nhờ chúng tôi vừa rồi trượng nghĩa ra tay, thì con trai bà đã bị lão già kia hại chết rồi, đến mặt cũng chẳng gặp được nữa, vậy mà bà hay, cứ mồm miệng đánh người, làm người chẳng ai như bà đâu."
"Đúng đó, Ngọc Nương vừa rồi cứu người đã ra sức như thế, cô ấy là một cô con dâu tốt mà, cái này gọi là quân pháp bất vị thân, bà đừng có vô lương tâm, lại giở trò ăn vạ."
Vương đại mụ thấy mọi người cứ trái một câu quân pháp bất vị thân, phải một câu trượng nghĩa ra tay, tất cả đều đang che chở Ngọc Nương chỉ trích mình, lập tức mặt mày đen xì.
Cơn giận của bà ta bùng lên, "Vậy các người nói phải làm sao bây giờ, các người vừa không chịu giúp đỡ, lại không để Ngọc Nương cõng, vậy thì chỉ còn ta với Trương Tiếu thôi, ta thì làm sao mà cõng được? Trương Tiếu là chị dâu, không tiện, không được tránh hiềm nghi sao! Chẳng lẽ nói, các người muốn con trai ta chết ở chỗ này mới được sao!"
Những người khác nghe xong, tối sầm mặt, suýt bật cười.
"Vương đại mụ bà đừng có chụp mũ cho chúng tôi, chỉ riêng những lời bà vừa nói thì chúng tôi cũng không dám giúp nhà bà."
"Đúng đó, nhỡ đâu vào viện phát hiện ra cái gì không tốt thì lại đổ tại chúng tôi, rõ ràng là làm việc tốt, quay lại lại bị bà bắt chẹt cho một khoản. Thật là, trước đây chúng tôi không nhìn ra bà là người như vậy, còn tưởng bà là bà lão tốt bụng cơ đấy."
"Người ta ngày nào cũng ở trong nhà, ai mà biết được người như bà ta thế nào đâu, được rồi, sau này chúng tôi sẽ nhớ kỹ, bớt dính vào chuyện nhà bà ta, để khỏi bị ăn vạ."
Một đám người lạnh lùng nhìn Vương đại mụ, nhao nhao lùi về phía sau mấy bước.
Vương đại mụ sắp tức chết rồi, "Mấy người bọn ngươi thật không có lương tâm, ta chẳng qua là trong lòng nóng nảy nói sai mấy câu, các ngươi còn thật bắt bẻ không buông, một chút tình nghĩa hàng xóm cũng không có, một chút đều không tha thứ. Lại nói, trước đây cái Trần Siêu ở trong sân bị người đâm, máu tươi chảy ào ào ra cả vũng lớn, còn là đêm giao thừa đấy, các ngươi bằng lòng đưa hắn đến bệnh viện, vì sao lại không bằng lòng giúp một chút nhi tử ta, cái Trần Siêu kia là người ngoài, nhi tử ta còn là hàng xóm, các ngươi đối với hắn như vậy tận tâm, đối với hàng xóm cũ lại cứ như vậy lạnh nhạt, các ngươi chẳng lẽ lại không sai sao?!"
"Phi Vương đại mụ! Ngươi bớt dán vàng lên mặt mình đi! Người ta Trần Siêu là vì bảo vệ mọi người trong ngõ hẻm này mới bị thương, lúc ấy hắn hoàn toàn có thể lôi kéo lão nương bỏ chạy, người ta không có, người ta trực tiếp chắn trước mặt cái tên điên Trần Vĩnh Thắng kia, còn nhà ngươi Bạch Căn Cường thì làm được gì cho chúng ta? Bình thường gặp chúng ta ngay cả chào hỏi cũng không thèm, ngươi còn không biết xấu hổ lôi Trần Siêu ra so, ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
Vương đại mụ tức giận đến sắp ngã ngửa, vì quá tức giận cùng sốt ruột, nàng không nhận ra mình đã khơi dậy cơn giận của mọi người.
"Các ngươi, các ngươi đám người này..."
"Mẹ!" Đến lúc then chốt, Bạch Căn Cường còn là kịp phản ứng, gào lên một tiếng "Mẹ".
Hắn ôm chân nằm trên đất, không ngừng rên rỉ, "Bây giờ còn là lúc cãi nhau sao? Mẹ xem chân con đi, không nhấc lên nổi, tranh thủ thời gian nghĩ cách đưa con đến bệnh viện đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận