Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 10: ◎ cái đuôi dao thành cánh quạt ◎ (length: 11776)

Lúc này Tiêu Bảo Trân mới nhận ra mình đã tìm nhầm người, nàng nhìn lại chàng trai kia thì thấy đối phương cũng đang nhìn mình, hai người chạm mắt, khẽ gật đầu chào nhau.
Tiêu Bảo Trân thu ánh mắt về, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ lời bà mối nói hôm đó lại là sự thật! Bà ấy bảo Cao Kính đẹp trai đặc biệt, quả nhiên không sai chút nào!
So với Tiêu Bảo Trân chỉ hơi kinh ngạc, thì Tiêu Phán Nhi lúc này đã tức đến sắp ngất, trong lòng gào thét điên cuồng!
Nàng vừa còn cười nhạo người khác, cười Tiêu Bảo Trân chỉ có thể tìm đến loại người vừa xấu vừa khó tính kia, ai ngờ chớp mắt đã phát hiện ra, người Tiêu Bảo Trân thật sự hẹn gặp lại đẹp trai đến vậy!
So với Tống Phương Viễn còn dễ nhìn hơn!
Tống Phương Viễn dù sao cũng đã là cha ba con, trên mặt khó tránh khỏi vẻ mệt mỏi và từng trải, còn chàng trai trước mặt lại non nớt đầy sức sống!
Tiêu Phán Nhi tức giận nghiến răng.
Bà mối liếc nhìn hai người trẻ tuổi, liền vội vàng nói: "Đã gặp mặt rồi thì đừng đứng ngây ra đó nữa, hai cháu tìm chỗ nào đó tâm sự cho hiểu nhau đi."
Đúng lúc này Tống Phương Viễn chen vào: "Anh là Cao Kính của xưởng xe à? Thầy của anh là sư phụ Phương phải không?"
"Đúng." Chàng trai kia ngơ ngác nhìn Tống Phương Viễn, "Sao vậy?"
Tống Phương Viễn như trút được gánh nặng, cố nén nói, "Tôi có việc công tác muốn thỉnh giáo anh, chúng ta có thể nói chuyện riêng một lát không?"
Cao Kính còn chưa kịp trả lời, Tiêu Phán Nhi đã nổi giận: "Tống Phương Viễn!"
Đến cả Phương Viễn ca cũng không thèm gọi! Tiêu Phán Nhi hận không thể túm người đi ngay!
Cao Kính đã đẹp trai như vậy, còn là đối tượng hẹn hò của Tiêu Bảo Trân, vậy mà Tống Phương Viễn lại xen vào nói chuyện, còn dùng từ "thỉnh giáo" nghe chẳng khác nào tự hạ thấp mình!
Tống Phương Viễn cũng chẳng muốn thỉnh giáo gì lúc này, nhưng chuyện công việc của anh cũng rất gấp, lãnh đạo giao việc mà anh gặp khó khăn, nghe nói chỉ có sư phụ Phương của xưởng xe là giải quyết được.
Anh tìm đến thì người ta bảo sư phụ Phương đi học tập rồi, bảo anh đi tìm học trò của ông là Cao Kính.
Tống Phương Viễn tìm nhiều lần không gặp, thấy thời gian sắp hết, lúc này gặp được Cao Kính thì đương nhiên phải lên tiếng.
Tống Phương Viễn nghiêng đầu, nhỏ giọng quát: "Đừng ầm ĩ, đây là chuyện công việc của tôi."
Tiêu Phán Nhi còn nháo cái gì nữa chứ, mặt nàng nóng ran, cũng chẳng dám nhìn Tiêu Bảo Trân, nàng cảm thấy xấu hổ chết đi được, những lời vừa nói chẳng khác nào một cái tát, giáng thẳng xuống mặt nàng!
Tức giận dậm chân, Tiêu Phán Nhi bỏ ra ngoài!
Tống Phương Viễn thì vừa lo công việc, vừa lo Tiêu Phán Nhi ra ngoài xảy ra chuyện, đầu toàn mồ hôi.
May mà lúc này Cao Kính lên tiếng: "Bây giờ đang là giờ tan làm, không nói chuyện công việc, anh có gì thì chiều đến phân xưởng tìm tôi."
Tống Phương Viễn cũng cảm thấy mặt nóng ran, vội vàng đáp rồi đuổi theo Tiêu Phán Nhi.
Bà mối thu lại ánh mắt đang nhìn bọn họ, bĩu môi, "Hai người này cũng thật thú vị, trong nhà cãi nhau ầm ĩ như vậy, mà vẫn còn dính lấy nhau được, đúng là cái nồi nào úp vung nấy."
Quay lại nhìn Tiêu Bảo Trân và Cao Kính thì trong mắt lại ánh lên vài phần tươi cười, thu xếp: "Giờ còn sớm, hai cháu lên lầu..."
Nói được nửa câu, bà mối chợt nhận ra.
Vừa rồi Tiêu Bảo Trân đã tìm nhầm người ở đây, còn làm náo loạn lên một chút, giờ trong tiệm cơm cũng có nhiều người đang nhìn họ, nhiều người như vậy thì còn ngại ngùng gì mà không thân mật được chứ.
Thế là bà dừng lại, nói thẳng, "Ở đây nhiều người quá, hay là thế này đi, hai cháu ra ngoài dạo một chút, tìm hiểu nhau, thế nào? Bảo Trân thấy sao?"
Tiêu Bảo Trân khẽ gật đầu.
Bà mối cười đưa hai người ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, còn mình thì không đi theo, quay lại gọi một bình trà từ từ uống, để cho hai người có thời gian tìm hiểu nhau.
Đứng trước cửa tiệm cơm quốc doanh, hai người một hồi lâu chẳng ai nói gì, Cao Kính từ nhỏ đến lớn ít khi tiếp xúc với con gái, cũng không biết làm thế nào để hiểu nhau, nhất thời có chút ngơ ngác.
Tiêu Bảo Trân liếc nhìn hắn, thấy vẻ lúng túng và bối rối của hắn, liền chủ động nói: "Tôi không quen đường trong thành lắm, hay là chúng ta cứ đi dọc con đường này một chút nhé? Vừa đi vừa nói chuyện?"
"Được." Cao Kính khẽ gật đầu.
Thấy hắn có vẻ trầm ngâm, chắc cũng không giỏi giới thiệu bản thân, đi được hai bước, Tiêu Bảo Trân chủ động hỏi: "Tôi nghe bà mối nói, nhà anh còn có một em trai?"
"Ừ, cha mẹ tôi mất rồi, hiện giờ trong nhà tôi là người trụ cột, còn có một đứa em trai." Cao Kính rõ ràng không quen nói chuyện với con gái, hơi căng thẳng.
Tiêu Bảo Trân không vội hỏi chuyện liên quan đến em trai hắn, mà tiếp lời, "Vậy bây giờ anh làm chính thức, đãi ngộ chắc tốt lắm nhỉ?"
Cao Kính: "Lương bây giờ là bốn mươi ba đồng, nếu tăng ca thì sẽ có thêm phụ cấp, mỗi tháng được khoảng bốn mươi lăm đồng, bình thường chủ nhật được nghỉ một ngày."
"Vậy thì lương của anh cao hơn công nhân bình thường một chút rồi, mà anh với Tống Phương Viễn không đều là công nhân sao? Anh ta tìm anh sao lại dùng đến từ thỉnh giáo." Tiêu Bảo Trân thấy điều này cũng khá tò mò, theo lý thì Tống Phương Viễn là nam chính trong truyện, chẳng phải thuộc dạng nhất nhì ở đấy sao?
Nhưng mà, thực tế với trong sách cũng có chút khác biệt.
Cao Kính hơi khựng lại, nhanh chóng giải thích: "Công việc của bọn tôi không giống nhau, anh ta là công nhân bình thường, làm việc ở vị trí thao tác, còn tôi thì làm kỹ thuật."
Nhắc đến công việc thì Cao Kính lại nói nhiều hơn, "Lúc mới làm tôi cũng là công nhân bình thường thôi, năm ngoái xưởng có tổ chức huấn luyện, tôi vượt qua kỳ thi, được chuyển vị trí đi học cùng thầy."
Hai người sánh vai đi trên đường, cũng không đi quá gần, mà giữ khoảng cách khoảng một mét.
Tiêu Bảo Trân cười: "Vậy thì xem ra, điều kiện của anh cũng không tệ đấy chứ, lương cao, ngoại hình lại ổn, sao đến giờ vẫn chưa có đối tượng?"
"Trước đây chưa có nhà, tôi luôn ở trong căn phòng cũ mà đơn vị cấp cho ba mẹ, căn phòng nhỏ lắm, tôi với em trai ở đã chật chội, có thêm người nữa thì không có chỗ ở." Nói ra điều này cũng có chút xấu hổ, nhưng Cao Kính cũng không nói dối, thẳng thắn nói, "Hơn nữa trước đây tôi cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn."
Không cần nói gì nhiều, chỉ cái thái độ thẳng thắn này thôi cũng đã hơn người khác rồi, Tiêu Bảo Trân thầm gật đầu trong lòng, cảm thấy nhân phẩm của chàng trai này cũng không tệ.
Nàng tiếp tục đi lên phía trước, "Nói vậy, bây giờ anh đã có nhà rồi?"
"Đúng vậy, xưởng vừa cấp cho tôi một căn, có hai phòng." Cao Kính gật đầu, sờ mũi, mặt hơi đỏ lên.
Tiêu Bảo Trân quay đầu hỏi hắn: "Những chuyện tôi muốn hỏi đều đã hỏi hết rồi, còn anh thì sao, anh có gì muốn hỏi tôi không?"
"Tôi cũng không biết, hay là cô tự giới thiệu đi, muốn nói gì cũng được."
Lúc này mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng kéo dài bóng lưng của hai người, Tiêu Bảo Trân cất bước đi thêm nhẹ nhàng: "Tôi tên là Tiêu Bảo Trân, hộ khẩu nông nghiệp."
Nói đến đây, nàng liếc nhìn Cao Kính, muốn xem biểu hiện của hắn. Nếu Cao Kính cũng như Cao Tiến kia, nghe nàng là hộ khẩu nông nghiệp liền ghét bỏ thì không cần tiếp tục nói chuyện làm gì.
Nhưng không có, Cao Kính thậm chí lông mày cũng không nhíu một chút.
Tiêu Bảo Trân thu lại ánh mắt, tiếp tục nói: "Tôi được đi học, là học sinh cấp ba, nhưng vì trường tôi bị chuyển giáo viên hết, nên chưa tốt nghiệp cấp ba, ba mẹ tôi đều còn sống, có hai anh trai, anh cả là quân nhân ở phương nam, anh hai ở nhà làm nông, hiện tại tôi không có việc làm, cũng ở nhà làm nông, anh còn muốn hỏi gì không?"
Nói xong câu này thì thấy Cao Kính há hốc miệng, có vẻ như có điều gì muốn nói.
Tiêu Bảo Trân cứ ngỡ hắn muốn hỏi chuyện của mình và Tống Phương Viễn, hoặc là chuyện hủy hôn lần trước, ai ngờ Cao Kính vừa mở miệng đã nói: "Cô biết tôi có một đứa em trai, mà sức khỏe của nó thì không tốt lắm."
Lời này mở đầu rồi thì sau đó sẽ nói suôn sẻ hơn, "Rất nhiều người khuyên tôi đưa em trai đến nhà bà con ở nông thôn, đưa cho họ ít tiền, để người khác chăm sóc nó, nhưng tôi không đồng ý. Không chỉ bây giờ mà sau này tôi cũng không đồng ý, tôi sẽ luôn chăm sóc nó, những chuyện này tôi đều tự làm, không cần ai giúp, nhưng mà cuộc sống sau này của em tôi, tiền thuốc men đều là tôi chi trả, nếu cô chấp nhận được thì chúng ta tiếp tục nói chuyện, còn nếu không thì cũng không sao, tôi biết phần lớn mọi người đều không chấp nhận được."
Hắn tháo kính xuống, đôi mắt ướt át cứ thế nhìn Tiêu Bảo Trân, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Dáng vẻ này của hắn làm Tiêu Bảo Trân nhớ ngay đến chú chó mà mình nuôi trước tận thế, một con Labrador đặc biệt trung thành, khi nhìn người cũng như vậy, đôi mắt ướt sũng.
Tiêu Bảo Trân không trả lời, trên mặt đã vô thức lộ ra nụ cười, nàng không nói mình có chấp nhận hay không, mà ngược lại cẩn thận hỏi: "Tôi trước đây có nghe bà mối nhắc đến chuyện của em trai anh, nhưng bà ấy cũng không nói kỹ, tôi muốn hỏi một chút, sức khỏe của em trai anh cụ thể là có vấn đề gì? Có đi bệnh viện khám chưa?"
Trong mắt Cao Kính lóe lên một tia mờ mịt, còn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, kịp phản ứng sau lập tức nói, "Đi qua bệnh viện, cũng đã làm kiểm tra, đại phu nói thân thể các phương diện đều không có vấn đề gì, tra không ra bệnh gì lớn, nhưng là hắn chính là suy yếu, tay chân đều không có sức lực."
"Nói cách khác, trong cơ thể hắn không có biến chứng?" Tiêu Bảo Trân lại hỏi một câu.
"Không có."
Nếu trong thân thể không có biến chứng, liền chứng minh vấn đề cũng không phải là rất lớn.
Tiêu Bảo Trân đời trước có thể chữa trị vết thương cho người bị tang thi gây ra đồng thời làm sạch vết thương, cũng có thể trấn an dị năng giả vì chiến đấu mà sinh ra bạo động tinh thần, thậm chí lúc dị năng của nàng đạt đỉnh cao, đã từng chữa khỏi một bệnh nhân ung thư.
Chỉ cần dị năng của nàng cũng bị mang tới, dù năng lực không bằng đời trước, Tiêu Bảo Trân cũng có nắm chắc có thể trị hết bệnh cho đệ đệ Cao Kính.
Cao Kính: "Đồng chí, ngươi hỏi ta những vấn đề này, là đối với bệnh của đệ đệ ta có biện pháp sao?"
"Ta quả thực biết chút ít y thuật, nhưng mà cũng không thể cam đoan có thể chữa hết, tình hình cụ thể phải đợi tận mắt nhìn thấy bệnh nhân mới có thể xác định." Tiêu Bảo Trân cười nói.
Ngoài xác nhận tình huống thân thể của đệ đệ hắn, điều quan trọng nhất là Tiêu Bảo Trân còn phải thử xem dị năng của mình còn ở đó hay không, đây mới là trọng điểm.
Lời này vừa nói xong, Tiêu Bảo Trân cảm giác mắt Cao Kính đều sáng lên, chặt chẽ dán lên người mình.
Nếu như hắn thật sự là một con chó, nếu như hắn thật sự có đuôi, lúc này chắc đã vẫy thành cánh quạt rồi?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận