Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 03: ◎ Tống Phương Viễn không biết xấu hổ! ◎ (length: 13362)

Tiêu Bảo Trân không thể chờ đợi được nữa mà muốn từ hôn, nhưng mà từ hôn cũng không thể làm bừa như vậy.
Nàng ở trong lòng nghĩ ngợi, trong sân Tống mẫu đang bôi nhọ thanh danh của nàng nói nàng không biết phép tắc, ngoài sân nhị thẩm còn đang gán cho nàng cái mũ lười biếng.
Bởi vậy, một khi từ hôn, người trong thôn chắc chắn sẽ bàn tán nàng, lời đồn thổi bay khắp nơi.
Bản thân Tiêu Bảo Trân không quan tâm, nhưng mà người trong nhà chắc chắn sẽ không thoải mái.
Hơn nữa điều này cũng giống với diễn biến trong nguyên tác, nàng phải nghĩ cách thoát khỏi kịch bản ban đầu.
...
Đúng như Tiêu Bảo Trân dự đoán.
Trong sân Lý Tú Cầm vừa mới gầm thét đòi từ hôn, ngoài sân người đã bắt đầu xôn xao bàn tán.
Một người nói: "Thật sự muốn từ hôn sao? Vì sao nhà họ Tống vừa nói Bảo Trân không biết phép tắc, Tú Cầm đã đồng ý ngay?"
"Chẳng lẽ, Bảo Trân đứa nhỏ này thật sự..." Một người khác sắc mặt phức tạp nói.
"Thật sự thông đồng với người khác sao?" Có người kinh ngạc kêu lên.
Nhị thẩm lập tức lớn tiếng, hận không thể để cả thôn nghe thấy, "Không thể nào! Bảo Trân tuyệt đối không phải loại người đó, Bảo Trân không thể nào lén lút với ai cả! Mọi người đừng có nói lung tung, chị dâu tôi không phải vì chuyện này mà đồng ý từ hôn!"
Càng che càng lộ, đúng là chột dạ mà!
Nhị thẩm vừa hô một tiếng, người trong thôn đều tụ tập lại một chỗ xì xào bàn tán.
Có người thì nói Tiêu Bảo Trân với người ta chui vào rừng cây nhỏ, có người lại nói Tiêu Bảo Trân ở nhà chỉ biết ăn với nằm, chẳng biết làm gì cả, cứ như tiểu thư nhà địa chủ thời xưa.
Nói cứ như thật, giống như đã tận mắt chứng kiến.
Thấy lời đồn càng ngày càng quá đáng, đúng lúc này, Tiêu Bảo Trân đột nhiên lên tiếng, "Tống đại nương, có phải là bà cảm thấy sáu mươi sáu đồng tiền sính lễ quá đắt nên mới đòi từ hôn không?"
Sính lễ của nhà nông thôn lúc đó phần lớn là mười, hai mươi đồng, có nhà giàu thì ba mươi đồng là hết cỡ.
Sáu mươi sáu đồng tiền sính lễ!
Đừng nói người trong thôn phải hít sâu một hơi, ngay cả Tống mẫu trên mặt cũng lộ vẻ mờ mịt.
"Cái gì mà sáu mươi sáu đồng?" Tống mẫu theo bản năng nói ra: "Sao cô lại ăn nói lung tung vậy, lúc đầu nói rõ là tám đồng tiền sính lễ, đâu ra sáu mươi sáu đồng chứ?"
Lý Tú Cầm thì ngơ ngác, mặt đầy ngỡ ngàng nhìn con gái.
Ở đây chỉ có Tiêu Bảo Trân là vẫn bình tĩnh, không những bình tĩnh mà còn lộ vẻ lạnh nhạt, uống một ngụm trà, "Tống đại nương, bà có phải hồ đồ rồi không, rõ ràng là sính lễ sáu mươi sáu đồng."
Nàng nói chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn không hề chột dạ như thể đang bịa chuyện, liếc Tống đại nương một cái, hỏi ngược lại: "Nếu như chỉ có tám đồng tiền sính lễ, thì tại sao ta phải gả cho con trai bà, hơn ta năm sáu tuổi không nói, lại còn là trai góa, mang theo ba đứa con, một cô nương trẻ trung như ta, tại sao lại phải đi trông con cho người khác?"
Người trong thôn lúc nãy đang tám chuyện rất hăng say, nghe thấy Tiêu Bảo Trân nói thì mạch suy nghĩ bị nàng dẫn đi ngay lập tức.
Nghĩ theo lời này thì cũng đúng, họ gật đầu nói: "Nghe cũng phải, tuổi Bảo Trân không tính là lớn, muốn tìm một nhà khá giả thì không khó."
"Đúng đó, người kia còn có ba đứa con cơ mà, một mình nuôi ngần ấy người thì phải nhiều sính lễ mới đáng."
Chưa đợi mọi người kịp phản ứng, Tiêu Bảo Trân đã buông tay, nói lớn một cách tự nhiên, "Thật ra thì sính lễ nhiều hay ít không quan trọng, nhà các người không muốn chi thì cứ nói thẳng, không cần phải hứa trước rồi đổi ý, đổi ý thì thôi đi, còn bôi nhọ người ta làm gì, quá thất đức rồi. Cũng may giờ sính lễ nhiều hay ít cũng không quan trọng, mối hôn sự này nhà ta không cần nữa."
Tống mẫu bị nàng đánh cho không kịp trở tay, có chút buồn cười đứng đó, trong đầu mờ mịt hết cả.
Tiêu Bảo Trân nhìn bà ta với ánh mắt như cười như không, "Tôi chỉ mong về sau nhà các người làm việc đừng có thất đức như vậy, muốn gì thì nói thẳng ra, đừng có bôi nhọ người khác. Ai cũng là con người có cha có mẹ, tại sao phải bị nhà các người giày vò như vậy chứ."
Chỉ bằng mấy câu nói đó, Tiêu Bảo Trân đã đánh lạc hướng được sự chú ý của mọi người, còn trút hết mọi tội lên người Tống mẫu.
Tống mẫu bị nàng chọc tức đến phát điên, nổi trận lôi đình.
Bà ta trừng mắt nhìn Tiêu Bảo Trân, đang nghĩ xem nên mắng con nhỏ này thế nào để cho nó biết mặt!
Đúng lúc này, đồng đội phá game của bà lại xông ra gây rối chứ không giúp gì!
Tống mẫu trong miệng còn đang nung nấu lời mắng, thì bỗng nhiên một tiếng hét chói tai vang lên ngoài sân!
Đầu tiên là một tiếng "rầm", cánh cửa gỗ bị người phá tan, người bước vào là một nhị thẩm mặt mày tức giận, đầy bất bình!
Nhị thẩm không thèm nhìn ai, mà xông thẳng đến chỗ Tống mẫu, chỉ tay vào Tống mẫu mà chất vấn, "Sáu mươi sáu đồng tiền sính lễ?! Thân gia, làm gì có ai làm như vậy chứ!"
Giọng bà vốn đã the thé, khi lên cơn nóng giận thì không kiêng nể gì cả, kích động trừng mắt nhìn Tống mẫu, "Không công bằng! Thật là không công bằng! Cả hai đều là con gái nhà nông, ai cũng không hơn ai cả! Dựa vào cái gì nhà các người lại chịu đưa sính lễ cho Bảo Trân sáu mươi sáu đồng, mà đến lượt Phán Nhi nhà tôi, chỉ có sáu đồng! Có ai làm thế không hả! Không công bằng!"
Bà ta la lối không công bằng, hoàn toàn không để ý thấy đám người hóng chuyện xung quanh đều trợn mắt há mồm, mắt ai cũng tròn xoe vì quá ngạc nhiên!
Mọi người trong thôn mang vẻ mặt ngơ ngác, vội vàng nhìn sang Tống mẫu, muốn xem bà ta sẽ phản ứng như thế nào.
Tống mẫu... Tống mẫu cũng choáng váng! Bà ta đứng tại chỗ như thể bị sét đánh vậy.
Lớn như thế này rồi, bà chưa từng thấy ai ngu ngốc đến như vậy! Thật sự ngu không có thuốc chữa!
Bà ta bây giờ chạy ra chất vấn, chẳng khác nào không đánh đã khai sao?
Dù Tống mẫu có tự nhận là mình thông minh đến mấy, thì cũng nhất thời không biết trả lời sao với cái câu này, trợn tròn mắt nhìn nhị thẩm.
Tiêu Bảo Trân đứng bên cạnh, nhìn hai người cãi nhau, khóe miệng cong lên.
Nàng rất nhanh thu lại nụ cười, giả vờ hít sâu một hơi, đảo mắt qua hai người, không thể tin nổi nói, "Nhị thẩm, sao thẩm lại gọi Tống đại nương là thân gia vậy, còn nói Phán Nhi tỷ có sáu đồng tiền sính lễ. Sính lễ của ta thì liên quan gì đến Phán Nhi tỷ? Hai nhà rốt cuộc có quan hệ gì vậy?"
Câu này đã nói trúng nỗi lòng của tất cả mọi người, ai nấy đều nhìn về hai người kia, trong lòng vừa tò mò vừa khó hiểu.
Tống mẫu trong lòng đã lôi cả nhà nhị thẩm ra chửi mắng mấy lần, bà ta nghĩ ngợi một lát, dứt khoát nói: "Ta không có quan hệ gì với bà ta cả, ta cũng không quen người này, bà là ai vậy, sao tự nhiên xông ra la hét với tôi, bà có phải bị điên rồi không!"
Vừa nói, bà ta còn không ngừng nháy mắt ra hiệu với nhị thẩm.
Tống mẫu trong lòng tính toán rất kỹ, bà cảm thấy sự việc náo loạn đến mức này, tuyệt đối không thể thừa nhận được.
Nếu không, con trai bà mang tiếng lăng nhăng bắt cá hai tay, tiếng xấu đồn ra đến xã với xưởng, sau này làm sao còn mặt mũi nào gặp ai, trời đất bao la, danh tiếng của con trai vẫn là quan trọng nhất!
Thôi thì giờ cứ giả vờ không quen, rồi đợi một thời gian sẽ nhờ người mối lái khác giới thiệu cho con trai, cứ đi đường chính cho yên.
Cho nên bây giờ bà kiên quyết không thừa nhận!
Tống mẫu tính toán đâu ra đấy, nhưng không thể ngờ là nhị thẩm quá dễ nổi cáu!
Nhị thẩm hoàn toàn không để ý thấy Tống mẫu nháy mắt với mình, trong lòng đã muốn điên lên rồi.
Bà ta cảm thấy nhà họ Tống quá tráo trở! Cho Tiêu Bảo Trân nhiều sính lễ như vậy, mà đến lượt Phán Nhi nhà mình thì chỉ có sáu đồng, có khác gì là của thừa! Quá coi thường người ta!
Thêm cả thái độ vừa rồi của Tống mẫu, càng khiến nhị thẩm cảm thấy lạnh lòng.
Bà ta cho rằng lão Tống đang muốn rũ sạch liên quan với nhà mình! Không muốn đưa sính lễ!
Bà ta không thể chấp nhận! Bà ta tức đến sôi máu! Tuyệt đối không để chuyện này xảy ra! Bà ta nhất định phải làm cho ra nhẽ, không để nhà họ Tống đổi ý!
Nhị thẩm không nhận được ám hiệu của Tống mẫu, tức giận đến nỗi mặt mày tái mét, nước bọt cũng văng lên mặt Tống mẫu, "Cái gì mà không liên quan? Sao lại không liên quan! Tất cả mọi người nghe đây, ta sẽ cho mọi người biết, Phán Nhi nhà tôi sắp sửa kết hôn với Tống Phương Viễn rồi, Phán Nhi nhà tôi sắp gả cho người nhà này, chỉ chờ nhà bên kia hủy hôn, thì lập tức đến dạm hỏi ngay, sính lễ đều đã bàn xong xuôi rồi. Phán Nhi nhà tôi sắp được gả vào thành phố rồi!"
Nhị thẩm chống nạnh, nói một tràng rất sảng khoái, rất oai phong!
Con gái bà ta cũng sắp được vào thành, hưởng thụ bao nhiêu ghen tị ngưỡng mộ của mọi người!
Thế nhưng người đứng xem lại không hề có vẻ gì là ngưỡng mộ cả, ngược lại đều trợn tròn mắt, hít một hơi lạnh.
Trong không gian yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ có một mình Tiêu Bảo Trân hùa theo.
Nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc nói, "Nhị thẩm, con còn chưa từ hôn với Tống Phương Viễn mà, hai người đã bàn xong xuôi chuyện kết hôn rồi? Thế này chẳng phải Tống Phương Viễn bắt cá hai tay sao?"
Tiêu Bảo Trân ngay lập tức giả vờ ủy khuất, "Mọi người phân xử cho con thử xem, nhà họ Tống quá quắt thật, rõ ràng là con trai bà ta trăng hoa, thế mà lại còn nói con lười biếng, lúc nãy những gì nhà bà ta nói chắc mọi người đều nghe thấy cả rồi đó, có ai bắt nạt người ta như vậy không?"
Không cần ai nói, dì Vương sát vách là người lên tiếng trước, "Tôi nhổ vào, cái nhà vô liêm sỉ, tự mình không biết điều còn đổ tội lên đầu Bảo Trân, nhà các người có tâm địa đen tối không đấy? Nếu như chuyện này không vỡ lẽ ra, có khi nào cả làng này đổ tội cho Bảo Trân hay không, tôi nhổ vào! Không biết xấu hổ!"
Người trong thôn cũng kịp phản ứng, ai, đây chẳng phải là ức hiếp cô nương người ta sao? Sao lại có chuyện như vậy.
Mọi người ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn về phía Tống mẫu, mắng lên càng không khách khí, "Ngươi và con trai ngươi vừa về đến thôn, đều vênh váo ta đây là nhất nhì ba bốn, như thể mình ghê gớm lắm, thực tế tâm địa phải thối tha cỡ nào mới có thể như vậy! Đúng là đồ người thành phố."
"Mấy lão địa chủ trước kia còn không có ai tính toán như các ngươi, làm người ta phát tởm, tranh thủ thời gian hủy hôn đi!"
"Tú Cầm à, cả nhà các con đừng để bụng, chúng ta đều tận mắt chứng kiến, đều có thể làm chứng cho các con, nhà này trước giờ ăn nói lung tung."
"Đúng vậy, Bảo Trân cũng đừng buồn, để mai thím giúp con hỏi xem, xem còn có chàng trai nào tốt hơn giới thiệu cho con không, ta không thèm những người như thế." Người nói câu này chính là bà mối đi cùng Tống mẫu đến, bà ta càng thêm khinh bỉ nhìn Tống mẫu.
Trước khi đến Tống mẫu cũng đâu có nói là con trai Tống Phương Viễn của bà ta coi trọng cô em họ Bảo Trân!
Náo thành một màn như thế, rõ ràng là phá hỏng danh tiếng bà mối của bà ta, làm bà ta không xuống nổi đài!
Bà mối càng nghĩ càng giận, chỉ vào Tống mẫu không khách khí nói, "Tống đại nương, không ai làm người như bà đâu, người nhà bà không biết phép tắc làm hại tiểu cô nương nhà người ta, như vậy là không được đâu! Quay đầu tôi phải nói lại với lão nhà tôi một tiếng, tìm lãnh đạo nhà máy, không phải là các bà làm xấu mặt giai cấp công nhân à?"
Tống mẫu sống từng này tuổi, đã lâu không có ai chỉ vào mũi mắng như vậy, mà người mắng còn là đám nông dân mà bà ta coi thường nhất.
Đằng này người ta mắng đều là lời thật, bà ta tìm không ra lý do phản bác.
Tống mẫu đứng tại chỗ, đi không được ở cũng không xong, vừa xấu hổ lại khó xử, mặt đỏ bừng, răng sắp cắn nát cả ra.
Một giây sau, nghe thấy bà mối nói muốn để nam nhân đến nhà máy tố cáo, Tống mẫu càng tái mét mặt, đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Ông chồng bà mối là Hà sư phó, thế nhưng là công nhân kỹ thuật trong xưởng, dưới tay có mấy người đồ đệ, bị ông ta tố một câu, con trai bà ta làm sao còn phát triển ở nhà máy được nữa, tiền đồ đều hỏng hết a.
Tống mẫu đã cảm thấy mất mặt, trong lòng lại nóng nảy, lửa giận từng đợt bốc lên.
Bà ta nhìn về phía nhị thẩm còn đang nhảy nhót, trong lòng đột nhiên trào lên một cỗ oán hận.
Đều tại đồ ngốc này, nếu không phải bà ta vội vàng nói ra hết mọi chuyện, sự tình làm sao thành như vậy, con trai bà ta sao mất mặt như thế!
Đều tại đồ ngu xuẩn!
Vẻ mặt Tống mẫu dần trở nên lạnh lẽo, bà ta độc ác nhìn nhị thẩm, không chút do dự bắt đầu đổ lỗi, "Chuyện này không liên quan gì đến con trai ta, trách thì trách con gái nhà ngươi, là chính Tiêu Phán Nhi không an phận, giữa đường chặn con trai ta, là chính nàng chạy đến đòi làm vợ."
Yên tĩnh, tĩnh lặng như tờ.
Trong sân mọi người đều há hốc miệng, ánh mắt kinh ngạc tột độ, cứ như vậy dán vào Tống mẫu và nhị thẩm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận