Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 89: Đại ca, ta phục đừng đánh

Trên sân vô cùng yên tĩnh. Đường Tam, kẻ vốn rất thông minh, đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói đầy chính nghĩa: "Tô Trần!"
"Đây là Phượng Vĩ Kê Quan Xà, một loại hồn thú hoang dã, không phải Vượng Tài nhà ngươi, dù có là Vượng Tài nhà ngươi đi nữa, nếu các ngươi cần hồn hoàn, bọn ta có thể nhường! Nhưng rõ ràng các ngươi không cần loại hồn hoàn ngàn năm này, còn bên ta, cả Tiểu Áo và cháu gái tiền bối đều cực kỳ cần nó."
"Quân tử không cướp đoạt thứ người khác yêu thích, huống chi! Con hồn thú này là tiền bối đuổi theo cả ngày, bọn ta tốn công chế phục, vốn không liên quan gì tới ngươi, làm người sao có thể vô lý ngang ngược như vậy?"
Lời này vừa nói ra, liền nhận được Triệu Vô Cực cùng Triều Thiên Hương gật đầu tán thưởng, đặc biệt đánh giá cao!
Hả? Ngươi lại dám hả? Tô Trần nghe Đường Tam không ngừng dán nhãn cho mình, thiếu điều nói thẳng ra: Ngươi không có đạo đức, ngươi không nói lý, ngươi không phải người.
Hồ Liệt Na bên cạnh lộ ra vẻ cười lạnh: "Có muốn ta cho hắn hai cái tát cho nhớ đời không?"
Tô Trần đưa tay ngăn cản, nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi nhận là Phượng Vĩ Kê Quan Xà là của ai?"
Đường Tam khẽ cắn môi, mở miệng nói: "Theo lý thuyết thì các tiền bối truy đuổi cả ngày, con Phượng Vĩ Kê Quan Xà này hẳn là của họ, nhưng cuối cùng họ cũng không bắt được mà là do bọn ta hạ gục!"
"Thuận lý thành chương thì Phượng Vĩ Kê Quan Xà phải là của bọn ta."
Áo Tư Tạp tuy cũng có chút e ngại Tô Trần, nhưng Đường Tam đứng ra vì mình, hắn tự nhiên cũng dám lên tiếng: "Tiểu Tam nói đúng!"
Tô Trần liếc mắt ra hiệu cho Diệp Linh Linh: "Linh Linh, trị liệu."
Hả? Diệp Linh Linh ngơ ngác, ngươi còn chưa đánh ai mà, ta trị liệu cho ai... Ồ đúng rồi! Trị liệu cho Phượng Vĩ Kê Quan Xà nhỉ?
Ngay lập tức. Diệp Linh Linh hồn hoàn tím tím tím tím, Cửu Tâm Hải Đường Hoàng võ hồn phụ thể, thi triển trị liệu lên thân Phượng Vĩ Kê Quan Xà.
Con Phượng Vĩ Kê Quan Xà kia cũng chẳng có khí phách gì, vừa có thể động đậy đã vội vã muốn bỏ chạy.
Ầm! Tô Trần tung ra Bài Vân Chưởng, chưởng ảnh khổng lồ mấy chục mét lại xuất hiện, hung hăng đập Phượng Vĩ Kê Quan Xà xuống đất, trực tiếp nửa sống nửa chết.
Mọi người trên sân đều mở to mắt nhìn, không kìm được nuốt nước miếng, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Tô Trần ra tay.
Đáng sợ! Khủng bố như vậy! Kỹ năng hồn lực phát ra nhanh chóng đáng sợ thế này, ít nhất cũng phải là cường giả Hồn Đấu La mới được nhỉ?
Ngày xưa Tô Trần mà đánh họ như thế, đã sớm bị hắn vỗ thành tương rồi, tên khốn này! Vậy mà lại mạnh đến mức quá đáng vậy sao?
Hắn chẳng phải mới có hơn hai mươi cấp hồn lực thôi sao?
Đường Tam kinh hãi trong lòng. Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Sao có thể có võ công lại luyện được đến trình độ này, cái này mẹ nó võ công của thứ nguyên nào vậy?
Ngọa Tào! Đây căn bản không phải võ công một chiều, Huyền Thiên Công ta luyện đến chết cũng không ra cái chưởng lớn mấy chục mét, cái này rốt cuộc là tình huống gì?
Triều Thiên Hương cũng mặt đầy sợ hãi, theo bản năng bảo hộ Mạnh Y Nhiên phía sau, nuốt nước miếng, mặt tràn đầy thành khẩn, mang theo áy náy nói: "Xin lỗi các hạ! Lúc nãy là ta lớn tiếng."
Tô Trần không để ý, nhìn Đường Tam nói: "Theo ngươi nói, ai hạ gục thì là của người đó đúng không?"
"Ta vừa hạ gục rồi đấy!"
"Ngươi..." Mấy người Đường Tam tức đến nghiến răng.
Chết tiệt! Tô Trần ngươi thật đáng chết! Đồ vương bát đản.
Có Cửu Tâm Hải Đường hồn sư thì giỏi chắc? Thực lực mạnh thì giỏi chắc? Rồi sẽ có một ngày chúng ta nhất định sẽ giẫm ngươi dưới chân!
Không chọc nổi, chẳng lẽ còn không trốn được sao?
Ngay khi Đường Tam bọn họ chuẩn bị rời đi thì Tô Trần cất giọng: "Chờ chút, việc còn chưa xong."
"Linh Linh, trị liệu."
"Nha!" Diệp Linh Linh cũng cảm thấy đầu óc mơ màng, nhưng vẫn lần nữa sử dụng hồn kỹ trị liệu, đi sửa sang cho Phượng Vĩ Kê Quan Xà.
Phượng Vĩ Kê Quan Xà vừa được trị liệu xong, cũng lập tức đứng lên định chạy, thật đáng sợ! Thật đáng sợ! Nhân loại này quá mạnh, không xong chạy mau!
Ầm! Lại một tiếng vang lớn, Phượng Vĩ Kê Quan Xà lần nữa bị đại chưởng đập xuống đất, cả thân run rẩy.
Mọi người nhìn chằm chằm Tô Trần, không dám phát ra tiếng động.
"Trị liệu." Diệp Linh Linh tiếp tục trị liệu.
Ầm! Thứ nghênh đón Phượng Vĩ Kê Quan Xà lại là một chưởng lớn, cứ thế lặp đi lặp lại, Tô Trần trực tiếp đánh Phượng Vĩ Kê Quan Xà mềm oặt cả sáu lần.
Đường Tam cả đám da đầu tê dại. Lúc này bọn họ mới biết cái gì gọi là phản diện, nếu là họ mà ở vị trí con Phượng Vĩ Kê Quan Xà kia, chắc đã muốn chết cho xong rồi.
Giết thú chỉ cần một đòn thôi mà!
Triều Thiên Hương càng nhìn tim đập càng nhanh, trong lòng mong Mạnh Thục nhanh về, cái tên thanh niên này thật đáng sợ. Tôm bóc vỏ tim heo!
Lần thứ bảy. Phượng Vĩ Kê Quan Xà đã mất hết ý chí phản kháng, dù được trị liệu nhưng nó cũng không chạy nữa.
Hủy diệt đi, ta mệt rồi.
Ầm! Lại một chưởng hung hăng vỗ xuống!
Lần thứ tám.
Lần này Tô Trần không trực tiếp ra tay mà hướng về Phượng Vĩ Kê Quan Xà nói: "Vượng Tài, qua đây."
Cái gì? Phượng Vĩ Kê Quan Xà dường như nghe thấy âm thanh gì, quay đầu nhìn Tô Trần, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, đang lúc nó còn nghi ngờ.
Ầm! Một chưởng giáng xuống, lần nữa thành một đống bùn nhão.
"Trị liệu." Lần thứ chín.
Tất cả mọi người đều sợ, cả Phượng Vĩ Kê Quan Xà cũng sợ.
"Vượng Tài, qua..." Tô Trần vừa nói đến chữ thứ tư thì âm thanh im bặt, con Phượng Vĩ Kê Quan Xà nhanh chóng tiến lên, ngay khi mọi người nghĩ nó sẽ liều mạng với Tô Trần, nó lại giống con chó mà nằm ngoan ngoãn trước mặt Tô Trần.
Đại ca, ta phục rồi, xin đừng đánh.
Tô Trần vẻ mặt hài lòng sờ đầu Phượng Vĩ Kê Quan Xà, nhìn về phía Đường Tam cả nhóm nói: "Vượng Tài nhà ta trí nhớ không tốt, ba tháng không gặp suýt nữa đã quên ta rồi."
"Vượng Tài, chào hỏi bọn họ!" Phượng Vĩ Kê Quan Xà không quá hiểu ý, nhưng vẫn hiểu được đôi chút, hướng về phía nhóm Đường Tam mà gầm lớn.
"Hô ~!" Hơn hai ngàn năm không đánh răng, trực tiếp làm nhóm Đường Tam suýt ói mửa.
Lúc này. Trong lòng mọi người đều vô cùng sợ hãi, hồn thú ngàn năm cũng có thể thuần phục, tên Tô Trần này quả thực là quá mức cầm thú!
Hoang dại, hoang dại. Đây không phải hồn thú do đế quốc nuôi nhốt, đây là thuần túy hồn thú hoang dã, mang dã tính hung tợn, vậy mà cũng không bằng sự hung ác của tên phản diện Tô Trần này sao! ?
Đường Tam cũng chết lặng trong lòng.
Tô Trần. Hắn vốn muốn tìm cái chết rất nhiều.
Có thể. Ta đánh không lại hắn mà!
Hồ Liệt Na ba người cũng ngây người ra nhìn.
Các nàng cũng không ngờ tới Tô Trần vậy mà có thể đánh phục Phượng Vĩ Kê Quan Xà hoang dã, nhìn thái độ của nó kìa, hoàn toàn tâm phục khẩu phục!
Sáu. Đúng là người đàn ông của chúng ta.
Tô Trần trong lòng vô cùng hài lòng, mở miệng hỏi: "Lúc này, mọi người tin Vượng Tài là của ta rồi chứ?"
Mọi người lặng lẽ nhìn Tô Trần, không ai trả lời.
Tin cái con mẹ ngươi! Quá trình ngươi đánh nó phục chúng ta đều tận mắt chứng kiến, bây giờ ngươi hỏi chúng ta có tin không?
Tiểu Vũ rụt cổ lại, chỉ dám trốn sau lưng Chu Trúc Thanh mà ló đầu ra.
Đáng sợ! Thì ra người đáng sợ nhất không phải Hồ Liệt Na mà là Tô Trần... thật đáng sợ, ô ô ô - ! Mẹ ơi, người này thật đáng sợ.
Hắn thế mà lại là thuần thú sư.
Tô Trần sắc mặt sa sầm xuống, hung dữ nói: "Bây giờ ai vừa khi dễ Vượng Tài nhà ta thì đứng ra hết cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận