Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack
Chương 382: Hồn Thú sớm quen
Các nàng ngơ ngác a! Tô Trần cũng đồng dạng ngơ ngác a! Thật khó đoán. Hôm nay không chỉ có băng lạnh thấu xương, còn có cảm giác luyện tập kỹ năng dung hợp võ hồn không giống bình thường, A Ngân rốt cuộc là chuẩn bị bất ngờ gì cho mình vậy? Dù trong lòng Tô Trần đầy vẻ ngơ ngác cùng tò mò, nhưng hắn vẫn không hề cởi bịt mắt, cũng không dùng tinh thần lực cảm nhận. Đã chơi thì phải tuân thủ luật chơi, nếu không mọi trò chơi đều sẽ trở nên tẻ nhạt. Vũ Hồn thành. Hỏa Vũ cũng phấn khích từ trên giường nhảy dựng lên, vui vẻ ôm lấy Mạnh Y Nhiên, rồi lại ôm lấy Giáng Châu, nói: “Cuối cùng cũng đến lượt ta rồi.” “Các tỷ muội, các ngươi có hài lòng không?” Mạnh Y Nhiên và Giáng Châu bĩu môi, trả lời: “Mãi mới được một lần phần thưởng, vui cái gì chứ?” “Hai ta không được nhận, hai ta không vui.” “Hại!” Hỏa Vũ vung tay lên, nhìn về phía Giáng Châu nói: “Tỷ muội tốt giữ lời hứa, lần này phần thưởng này cho ngươi đó!” “A?” “Thật sao?” Giáng Châu kinh ngạc nhìn Hỏa Vũ, Mạnh Y Nhiên cũng nhìn chằm chằm Hỏa Vũ. Hỏa Vũ nói: “Chẳng phải chúng ta là tỷ muội tốt sao!” “Lúc trước mới gặp đã nói, dù tỷ có lấy mất phần thưởng của các ngươi, nhưng sẽ bù đắp cho các ngươi, lần sau ta được phần thưởng vẫn sẽ cho.” Giáng Châu cười nói: “Thực ra không cần vậy đâu, phần thưởng ngày mai tỷ cứ giữ mà dùng, chúng ta tỷ muội hiện tại đã rất tốt rồi.” “Chúng ta sớm đã t·h·a thứ cho tỷ rồi.” Mạnh Y Nhiên cũng gật đầu nói: “Đúng đó, tỷ cứ giữ mà dùng đi!” Hỏa Vũ khoát tay một cái nói: “Không cần nói nữa, đây là sự quan tâm của tỷ đối với các muội, dù sao làm đại tỷ của hai người, ta cũng không thể cái gì cũng không biểu hiện chứ?” Ặc. Giáng Châu và Mạnh Y Nhiên cũng có chút mờ mịt, nhưng thấy Hỏa Vũ nói vậy, cũng phối hợp theo nàng, giá trị cảm xúc dành cho nàng cũng lên cao. “Tỷ tỷ thật hào phóng!” “Tỷ tỷ so với đại tỷ lưu manh thỏ trong vườn đào bên cạnh còn lợi h·ạ·i hơn nhiều.” Hỏa Vũ cười nói: “Nhất định rồi!” Bên cạnh. “Hắt xì!” Tiểu Vũ không nhịn được hắt hơi một cái, lẩm bẩm trong miệng: “Ta có cảm giác ai đang mắng mình.” Liễu Nhị Long nhanh nhảu nói: “Bình thường thôi mà.” “Không thấy Tô Trần hôm nay ra biển bắt hải sản nhặt được hai con cá nhỏ à, bọn họ tụ tập lại không thể không thảo luận về việc ngươi là Hồn Thú đáng sỉ nhục à?” A cái này. Tiểu Vũ cũng trực tiếp ngây người. Tuy… nhưng… Nhị Long a di ngươi nói đúng lắm, lần sau không được nói nữa đó. Một phòng khác. Thủy Băng Nhi tỷ muội cũng vẻ mặt phiền muộn. “Buồn cười thật!” “Lại lại là đến phiên cái tên Hỏa Vũ đó.” “Lần đầu tiên được nhận phần thưởng của chúng ta còn chưa đến lượt đâu!” Tuyết Vũ an ủi: “Không sao các tỷ muội, thời gian của chúng ta còn dài mà.” “Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, dù Tô Trần lợi h·ạ·i đến mấy ta cũng không tin, nhật ký phó bản này có thể có ba trăm sáu mươi lăm cái.” “Phì!” Thủy Băng Nhi nghe vậy cũng bật cười. “Sáu mươi lăm cái cũng không có đâu.” Khoan hãy nói đã. Trên biển. Lam Phật t·ử và Bạch Tú Tú hai tiểu nha đầu đang nằm trên boong tàu tán gẫu, chuyện nói nhiều nhất chính là Tiểu Vũ. Hồn thú sỉ nhục lưu manh thỏ. Một đời truyền kỳ các nàng vô cùng muốn được tận mắt nhìn thấy. “Nha!” “Ngươi nói cà rốt m·ậ·t ngọt ăn có ngon không?” Bạch Tú Tú đột nhiên hỏi. Lam Phật t·ử ngơ ngác. “Nói là ngươi còn nhỏ, kiến thức kém quá, Tiểu Vũ là thỏ t·ử, ngươi biết cái gì là thỏ t·ử không?” Bạch Tú Tú lắc đầu. “Chưa từng nghe.” Lam Phật t·ử giải thích nói: “Thỏ t·ử là Hồn Thú sống trên cạn, thỏ t·ử là động vật ăn chay, t·h·í·c·h ăn nhất là cà rốt.” “Ngươi có ăn chay không?” Bạch Tú Tú lắc đầu. “Rong biển với tảo biển ta có ăn, nhưng không ngon.” . . Sáng sớm. Bỉ Bỉ Đông dậy từ sớm, ở trên thuyền hít thở không khí trong lành, bỗng thấy có hai người nằm trên boong tàu. “Ừm?” “Hai ngươi làm gì ở đây vậy?” Bỉ Bỉ Đông tò mò, tiểu Hồn Thú này đều dậy sớm thế à? “Bọn ta đang thảo luận xem chủ thượng và Tô Trần ca ca ai lợi h·ạ·i hơn.” Bỉ Bỉ Đông gật gù, mở miệng hỏi: “Dậy sớm vậy, các ngươi ăn gì chưa?” “Trên thuyền có đồ ăn ngon của trên cạn chúng ta, đều là các ngươi chưa ăn đâu.” “Chưa, chưa có.” Hai người lắc đầu như trống bỏi. “Bọn ta còn chưa ngủ, bọn ta không ngủ, tỷ Bỉ Bỉ Đông dẫn bọn ta đi ăn được không?” Bỉ Bỉ Đông gật đầu sau đó ngẩn người. Tình huống gì vậy, hai ngươi còn chưa ngủ, trẻ con bây giờ thích thức đêm sao? Đến giờ ăn cơm. Lam Phật t·ử và hai người nhìn Bỉ Bỉ Đông hiền hòa dễ gần, trong lòng cũng thấy tò mò. Cái này cùng những gì viết trong nhật ký không giống mà! Bạch Tú Tú hỏi: “Tỷ Bỉ Bỉ Đông, ta hỏi tỷ một chuyện được không?” “Cứ hỏi đi!” Bỉ Bỉ Đông hiện tại đã hoàn toàn khác, trừ lúc cần thể hiện dáng vẻ giáo hoàng ra, thì lúc nào cô cũng tươi cười vui vẻ. “Cái gì là não luyến ái vậy?” Bạch Tú Tú hỏi. Bỉ Bỉ Đông: “Nhả đùi gà ra cho ta!” “Não luyến ái là khi thích một người, liền hoàn toàn không còn đầu óc nữa.” Bạch Tú Tú gật đầu, Lam Phật t·ử cũng đưa ra một vấn đề: “Tỷ Bỉ Bỉ Đông, tỷ có thể dạy bọn ta cách để có được phần thưởng cấp 30 không?” Ặc. Bỉ Bỉ Đông cũng r·u·n rẩy, những cái khác cô còn có thể trả lời được, mỗi cái này là cô không trả lời được a! Không phải vì nó liên quan đến cơ m·ậ·t. Mà là do vấn đề này hoàn toàn không thích hợp cho t·r·ẻ c·o·n nha! “Đợi các ngươi lớn thêm chút nữa, ta sẽ nói cho các ngươi.” “Lớn thêm nhiều?” Bỉ Bỉ Đông cười nói: “Ít nhất cũng phải giống như tỷ Trúc Thanh của các ngươi bây giờ, ta mới có thể nói cho các ngươi được.” Hai người trực tiếp ngạc nhiên đến ngây người. “Trời ơi!” “Vậy chẳng phải bọn ta vĩnh viễn đều không biết sao, làm sao mà lớn được như tỷ Trúc Thanh kia?” Bỉ Bỉ Đông:? ? ?"Hai đứa các ngươi từ đâu mà nghe được mấy cái kiến thức này vậy?" Bỉ Bỉ Đông thực sự r·u·n rẩy, thế giới Hồn Thú đều sớm trưởng thành như vậy sao? Cũng không đúng mà! Tính theo thời gian, hai tiểu gia hỏa này còn sống lâu hơn cả mình, hơn rất rất nhiều. Không đến một vạn năm cũng phải ba bốn ngàn năm. Lam Phật t·ử tùy ý trả lời: “Bọn ta xem nhật ký đó!” “Cúi đầu không thấy mũi chân, chính là nhân gian tuyệt sắc.” Ặc. Tâm tình Bỉ Bỉ Đông có chút phức tạp, may quá! May quá! Trong nhật ký của Tiểu Trần không viết mấy thứ không phù hợp với t·r·ẻ c·o·n, nếu không thì hỏng cả lũ nhỏ rồi sao? Ở một bên khác. Cổ Nguyệt Na ở trong phòng chờ suốt một đêm, cho đến tận sáng sớm mà T·ử Cơ, Bích Cơ, Tuyết Đế, Băng Đế vẫn không có ai trở về. Không phải chứ? Sao mọi người đều không về vậy? Cổ Nguyệt Na khó hiểu, đây là nhiệm vụ của T·ử Cơ và Bích Cơ, Băng Đế với Tuyết Đế chỉ mang người đi, thì không còn chuyện của các nàng nữa. Các nàng còn chưa quay lại là làm gì chứ? Hai người: Đương nhiên là * Tô Trần rồi! Đúng vậy. Băng Đế và Tuyết Đế không hề đi, không những không đi, ngược lại hai người còn là người chơi vui vẻ nhất, làm cho T·ử Cơ và Bích Cơ cũng không theo kịp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận