Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack
Chương 318: Không hổ là ngươi
Trong xe ngựa.
Hồ Liệt Na tựa vào ngực Tô Trần, miệng lẩm bẩm nói: "Lần trước chúng ta đến Thiên Đấu thành, ngươi còn chỉ có mình ta là nữ nhân, bây giờ thế mà tìm cho ta nhiều tỷ muội thế này, ngay cả lão sư ta cùng dì Linh Diên đều thành tỷ muội rồi."
Nói rồi. Nàng lại nhổm dậy, ngồi lên chân Tô Trần hỏi: "Ngươi nói xem, vừa rồi A Ngân ngồi trên chân ngươi, trong lòng ngươi có phải rất vui không?"
Tô Trần một tay kéo eo thon của Hồ Liệt Na, một tay nhéo gương mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng, miệng đáp: "Ta vui hay không, ngươi không cảm nhận được sao?"
Mặt Hồ Liệt Na lộ ra một tia ửng hồng, ôm lấy Tô Trần nằm lên vai hắn, nhẹ giọng nói: "Ta muốn cùng Tiểu Tuyết cũng làm tỷ muội."
Nàng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Tô Trần, nhưng bây giờ đang trong xe ngựa, lại ở trong thành, đâu thể để hắn vui vẻ hơn nữa chứ!
Tô Trần nghe Hồ Liệt Na nói, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.
Ta cũng muốn!
Nhưng chuyện "xây tưới" này có chút khó khăn a!
Thái tử phủ.
Thiên Nhận Tuyết cùng Bỉ Bỉ Đông đi trong hậu viện.
Bỉ Bỉ Đông quay đầu nhìn Thiên Nhận Tuyết, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tuyết, trở về dáng vẻ thật đi!"
"Ừm." Thiên Nhận Tuyết nghe Bỉ Bỉ Đông, đáp một tiếng rồi khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Thiên Nhận Tuyết khôi phục dáng vẻ vốn có, chiều cao của nàng cũng đã cao hơn Bỉ Bỉ Đông một chút, dáng người cũng không hề thua kém Bỉ Bỉ Đông.
Bỉ Bỉ Đông bình tĩnh nhìn đứa con gái có nhan sắc tuyệt thế của mình, da trắng như tuyết, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt phượng mảnh khảnh, mái tóc dài màu vàng óng tùy ý xõa sau lưng.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Thiên Nhận Tuyết, mỉm cười nói: "Xinh đẹp quá!"
"Xinh đẹp hơn cả mẹ!" Thiên Nhận Tuyết nhìn Bỉ Bỉ Đông với ánh mắt mang theo áy náy, thấp giọng trả lời: "Thực ra trước kia con rất hận mẹ, nhưng sau khi xem nhật ký xong, con lại bắt đầu hận chính mình."
"Đứa ngốc." Bỉ Bỉ Đông đau lòng sờ gò má Thiên Nhận Tuyết, khóe mắt không kìm được rơi lệ.
"Từ trước đến giờ là mẹ xin lỗi con, xưa nay không phải lỗi của con, sau này ta sẽ cố gắng bù đắp cho con, cố gắng làm một người mẹ xứng đáng."
"Chờ chúng ta từ Hải Thần đảo trở về, con sẽ cùng mẹ về Vũ Hồn thành nhé?"
Thiên Nhận Tuyết nhìn Bỉ Bỉ Đông, không trả lời.
Trong lòng nàng thực sự rất xoắn xuýt, nàng cũng muốn về Vũ Hồn thành, nhưng mà chuyện ở Thiên Đấu đế quốc làm nhiều năm như vậy đột nhiên bỏ xuống, trong lòng ít nhiều có chút không nỡ.
Bỉ Bỉ Đông tiếp tục nói: "Còn có."
"Tiểu Tuyết phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình."
Hả? ? ?
Thiên Nhận Tuyết đang nghĩ đến chuyện Thiên Đấu đế quốc, nghe thấy câu nói này của Bỉ Bỉ Đông, trong nháy mắt cả người cứng đờ.
"Cái gì?"
"Ngươi, vừa nói gì?"
Vừa nãy còn đang là tâm sự mẹ con nghiêm túc, sao giờ lại thành không nghiêm chỉnh thế này rồi.
Thiên Nhận Tuyết đã thẹn thùng đỏ mặt, thế này còn ra thể thống gì nữa?
Chuyện này không xong rồi a!
Bỉ Bỉ Đông vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng vuốt tóc vàng của Thiên Nhận Tuyết, ghé vào tai nàng thì thầm.
"Cái... cái gì?"
"Mật thất!" Bỉ Bỉ Đông vội vàng giơ tay lên che miệng Thiên Nhận Tuyết, ra hiệu cho nàng im lặng.
Thiên Nhận Tuyết thực sự run lên.
Không hổ là ngươi a!
Hai đóa hoa nở, đều đại biểu một nhánh.
Một bên khác.
Độc Cô Bác ngồi trên ghế dựa trong sân, Độc Cô Nhạn đứng sau lưng bóp vai cho hắn, Diệp Linh Linh thì ngồi một bên, hai người vẫn đang kể lại cho Độc Cô Bác những chuyện sau khi các nàng rời đi.
"Haizz." Độc Cô Bác thở dài nói: "Thật không biết tên tiểu hỗn đản kiếp trước đã cứu bao nhiêu người, trồng được bao nhiêu phúc phần, mà ngay cả Bỉ Bỉ Đông cũng..."
Độc Cô Bác đang nói thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh hỏi: "Hai đứa ở nhà, Bỉ Bỉ Đông có bắt nạt hai đứa không?"
Độc Cô Nhạn cười trả lời: "Đương nhiên là không ạ, tỷ Đông thực ra rất tốt, chỉ là vì đã từng có quá khứ không tốt, mới thay đổi như vậy."
"Bây giờ nàng ấy rất tốt và dịu dàng!" Diệp Linh Linh cũng nhẹ gật đầu.
Độc Cô Bác đang định nói gì đó, bỗng nhiên đứng dậy. Bởi vì ông thấy hai bóng người đang đi tới, đây chẳng phải là Tô Trần đã bắt cóc cháu gái của mình sao?
"Tiểu tử ngươi!"
Tô Trần đi lên trước cười nói: "Độc Cô gia gia, đã lâu không gặp."
Hồ Liệt Na cũng gọi ở một bên: "Độc Cô gia gia."
Tâm tình Độc Cô Bác phức tạp, giống như Kiếm Cốt Đấu La, nhìn tên hỗn đản "ủi" rau nhà mình, vừa tức lại không có biện pháp.
Mặc dù ông đã biết trước kết quả này, nhưng! Làm sao ông có thể nghĩ tới, tiểu tử này thế mà lại cùng lúc "ủi" cả cây rau của nhà mình chứ?
"Hừ!" Độc Cô Bác hừ lạnh một tiếng, cho Tô Trần một cái mặt lạnh.
Độc Cô Nhạn ở bên cạnh tức giận nói: "Gia gia, Tô Trần tới thăm ông, sao lại bày mặt thối ra làm gì thế?"
Ách.
Độc Cô Bác cũng thầm lặng im trong lòng, cái đứa cháu gái này... Thật là không muốn.
"Được rồi."
"Chuyện của các người trẻ tuổi, ta cũng không quan tâm nữa."
Tô Trần đàng hoàng gật đầu nói: "Độc Cô gia gia nói đúng, già rồi thì nên bớt lo, hưởng phúc nhiều hơn, cái này không! Lần này chúng cháu đến là để đón ông đến Vũ Hồn thành hưởng phúc."
Độc Cô Bác tức giận nói: "Nếu ta không muốn đi thì sao?"
Tô Trần và Độc Cô Nhạn nhìn nhau, đều cười nói: "Vậy thì đương nhiên là... giúp ông đi thôi."
Độc Cô Bác cũng câm nín, lẩm bẩm trong miệng: "Ta cảm thấy trước kia ngươi nói đúng!"
"Lúc đó ta nên dốc hết sức, hung hăng đánh bại ngươi, dạy dỗ ngươi một trận. Bỏ lỡ rồi... Sau này không còn cơ hội nữa."
Độc Cô Bác nói rất đúng, lần trước là lần duy nhất ông có cơ hội đánh bại Tô Trần, dù đó là cơ hội rất xa vời đi!
Tô Trần đi lên ngồi xuống một bên, cười nói: "Chính xác!"
"Lúc đó ta nói với ông, để ông cố gắng xuất thủ đánh bại ta, ông có thể dùng để mà khoe cả đời."
"Ha ha." Độc Cô Bác cũng cười, hỏi: "Chuyện bên ta đã an bài ổn thỏa rồi, khi nào chúng ta đi Vũ Hồn thành?"
Tô Trần nhàn nhạt đáp: "Ít ngày nữa đi!"
Độc Cô Bác nghe vậy có chút nghi ngờ hỏi: "Ngươi định ở lại Thiên Đấu đế quốc để làm gì à?"
"Không phải." Tô Trần giải thích: "Ngày mai ta muốn đi một chuyến đến Hải Thần đảo, dạy dỗ cái con mụ Ba Tái Tây kia một bài học."
"Ba Tái Tây?" Sắc mặt Độc Cô Bác khẽ biến, mở miệng nói: "Thực lực của mụ ta có thể rất mạnh, ngươi làm sao mà xảy ra mâu thuẫn với bà ta?"
"Là vì Tuyết Thanh Hà sao?"
Tô Trần khẽ gật đầu coi như ngầm thừa nhận.
Trong lòng Độc Cô Bác kinh ngạc, có chút khó tin.
"Quan hệ giữa ngươi và Tuyết Thanh Hà đã tốt đến mức ngươi có thể vì cô ta mà đi thách đấu Ba Tái Tây rồi sao?"
Hồ Liệt Na tựa vào ngực Tô Trần, miệng lẩm bẩm nói: "Lần trước chúng ta đến Thiên Đấu thành, ngươi còn chỉ có mình ta là nữ nhân, bây giờ thế mà tìm cho ta nhiều tỷ muội thế này, ngay cả lão sư ta cùng dì Linh Diên đều thành tỷ muội rồi."
Nói rồi. Nàng lại nhổm dậy, ngồi lên chân Tô Trần hỏi: "Ngươi nói xem, vừa rồi A Ngân ngồi trên chân ngươi, trong lòng ngươi có phải rất vui không?"
Tô Trần một tay kéo eo thon của Hồ Liệt Na, một tay nhéo gương mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng, miệng đáp: "Ta vui hay không, ngươi không cảm nhận được sao?"
Mặt Hồ Liệt Na lộ ra một tia ửng hồng, ôm lấy Tô Trần nằm lên vai hắn, nhẹ giọng nói: "Ta muốn cùng Tiểu Tuyết cũng làm tỷ muội."
Nàng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Tô Trần, nhưng bây giờ đang trong xe ngựa, lại ở trong thành, đâu thể để hắn vui vẻ hơn nữa chứ!
Tô Trần nghe Hồ Liệt Na nói, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.
Ta cũng muốn!
Nhưng chuyện "xây tưới" này có chút khó khăn a!
Thái tử phủ.
Thiên Nhận Tuyết cùng Bỉ Bỉ Đông đi trong hậu viện.
Bỉ Bỉ Đông quay đầu nhìn Thiên Nhận Tuyết, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tuyết, trở về dáng vẻ thật đi!"
"Ừm." Thiên Nhận Tuyết nghe Bỉ Bỉ Đông, đáp một tiếng rồi khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Thiên Nhận Tuyết khôi phục dáng vẻ vốn có, chiều cao của nàng cũng đã cao hơn Bỉ Bỉ Đông một chút, dáng người cũng không hề thua kém Bỉ Bỉ Đông.
Bỉ Bỉ Đông bình tĩnh nhìn đứa con gái có nhan sắc tuyệt thế của mình, da trắng như tuyết, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt phượng mảnh khảnh, mái tóc dài màu vàng óng tùy ý xõa sau lưng.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Thiên Nhận Tuyết, mỉm cười nói: "Xinh đẹp quá!"
"Xinh đẹp hơn cả mẹ!" Thiên Nhận Tuyết nhìn Bỉ Bỉ Đông với ánh mắt mang theo áy náy, thấp giọng trả lời: "Thực ra trước kia con rất hận mẹ, nhưng sau khi xem nhật ký xong, con lại bắt đầu hận chính mình."
"Đứa ngốc." Bỉ Bỉ Đông đau lòng sờ gò má Thiên Nhận Tuyết, khóe mắt không kìm được rơi lệ.
"Từ trước đến giờ là mẹ xin lỗi con, xưa nay không phải lỗi của con, sau này ta sẽ cố gắng bù đắp cho con, cố gắng làm một người mẹ xứng đáng."
"Chờ chúng ta từ Hải Thần đảo trở về, con sẽ cùng mẹ về Vũ Hồn thành nhé?"
Thiên Nhận Tuyết nhìn Bỉ Bỉ Đông, không trả lời.
Trong lòng nàng thực sự rất xoắn xuýt, nàng cũng muốn về Vũ Hồn thành, nhưng mà chuyện ở Thiên Đấu đế quốc làm nhiều năm như vậy đột nhiên bỏ xuống, trong lòng ít nhiều có chút không nỡ.
Bỉ Bỉ Đông tiếp tục nói: "Còn có."
"Tiểu Tuyết phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình."
Hả? ? ?
Thiên Nhận Tuyết đang nghĩ đến chuyện Thiên Đấu đế quốc, nghe thấy câu nói này của Bỉ Bỉ Đông, trong nháy mắt cả người cứng đờ.
"Cái gì?"
"Ngươi, vừa nói gì?"
Vừa nãy còn đang là tâm sự mẹ con nghiêm túc, sao giờ lại thành không nghiêm chỉnh thế này rồi.
Thiên Nhận Tuyết đã thẹn thùng đỏ mặt, thế này còn ra thể thống gì nữa?
Chuyện này không xong rồi a!
Bỉ Bỉ Đông vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng vuốt tóc vàng của Thiên Nhận Tuyết, ghé vào tai nàng thì thầm.
"Cái... cái gì?"
"Mật thất!" Bỉ Bỉ Đông vội vàng giơ tay lên che miệng Thiên Nhận Tuyết, ra hiệu cho nàng im lặng.
Thiên Nhận Tuyết thực sự run lên.
Không hổ là ngươi a!
Hai đóa hoa nở, đều đại biểu một nhánh.
Một bên khác.
Độc Cô Bác ngồi trên ghế dựa trong sân, Độc Cô Nhạn đứng sau lưng bóp vai cho hắn, Diệp Linh Linh thì ngồi một bên, hai người vẫn đang kể lại cho Độc Cô Bác những chuyện sau khi các nàng rời đi.
"Haizz." Độc Cô Bác thở dài nói: "Thật không biết tên tiểu hỗn đản kiếp trước đã cứu bao nhiêu người, trồng được bao nhiêu phúc phần, mà ngay cả Bỉ Bỉ Đông cũng..."
Độc Cô Bác đang nói thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh hỏi: "Hai đứa ở nhà, Bỉ Bỉ Đông có bắt nạt hai đứa không?"
Độc Cô Nhạn cười trả lời: "Đương nhiên là không ạ, tỷ Đông thực ra rất tốt, chỉ là vì đã từng có quá khứ không tốt, mới thay đổi như vậy."
"Bây giờ nàng ấy rất tốt và dịu dàng!" Diệp Linh Linh cũng nhẹ gật đầu.
Độc Cô Bác đang định nói gì đó, bỗng nhiên đứng dậy. Bởi vì ông thấy hai bóng người đang đi tới, đây chẳng phải là Tô Trần đã bắt cóc cháu gái của mình sao?
"Tiểu tử ngươi!"
Tô Trần đi lên trước cười nói: "Độc Cô gia gia, đã lâu không gặp."
Hồ Liệt Na cũng gọi ở một bên: "Độc Cô gia gia."
Tâm tình Độc Cô Bác phức tạp, giống như Kiếm Cốt Đấu La, nhìn tên hỗn đản "ủi" rau nhà mình, vừa tức lại không có biện pháp.
Mặc dù ông đã biết trước kết quả này, nhưng! Làm sao ông có thể nghĩ tới, tiểu tử này thế mà lại cùng lúc "ủi" cả cây rau của nhà mình chứ?
"Hừ!" Độc Cô Bác hừ lạnh một tiếng, cho Tô Trần một cái mặt lạnh.
Độc Cô Nhạn ở bên cạnh tức giận nói: "Gia gia, Tô Trần tới thăm ông, sao lại bày mặt thối ra làm gì thế?"
Ách.
Độc Cô Bác cũng thầm lặng im trong lòng, cái đứa cháu gái này... Thật là không muốn.
"Được rồi."
"Chuyện của các người trẻ tuổi, ta cũng không quan tâm nữa."
Tô Trần đàng hoàng gật đầu nói: "Độc Cô gia gia nói đúng, già rồi thì nên bớt lo, hưởng phúc nhiều hơn, cái này không! Lần này chúng cháu đến là để đón ông đến Vũ Hồn thành hưởng phúc."
Độc Cô Bác tức giận nói: "Nếu ta không muốn đi thì sao?"
Tô Trần và Độc Cô Nhạn nhìn nhau, đều cười nói: "Vậy thì đương nhiên là... giúp ông đi thôi."
Độc Cô Bác cũng câm nín, lẩm bẩm trong miệng: "Ta cảm thấy trước kia ngươi nói đúng!"
"Lúc đó ta nên dốc hết sức, hung hăng đánh bại ngươi, dạy dỗ ngươi một trận. Bỏ lỡ rồi... Sau này không còn cơ hội nữa."
Độc Cô Bác nói rất đúng, lần trước là lần duy nhất ông có cơ hội đánh bại Tô Trần, dù đó là cơ hội rất xa vời đi!
Tô Trần đi lên ngồi xuống một bên, cười nói: "Chính xác!"
"Lúc đó ta nói với ông, để ông cố gắng xuất thủ đánh bại ta, ông có thể dùng để mà khoe cả đời."
"Ha ha." Độc Cô Bác cũng cười, hỏi: "Chuyện bên ta đã an bài ổn thỏa rồi, khi nào chúng ta đi Vũ Hồn thành?"
Tô Trần nhàn nhạt đáp: "Ít ngày nữa đi!"
Độc Cô Bác nghe vậy có chút nghi ngờ hỏi: "Ngươi định ở lại Thiên Đấu đế quốc để làm gì à?"
"Không phải." Tô Trần giải thích: "Ngày mai ta muốn đi một chuyến đến Hải Thần đảo, dạy dỗ cái con mụ Ba Tái Tây kia một bài học."
"Ba Tái Tây?" Sắc mặt Độc Cô Bác khẽ biến, mở miệng nói: "Thực lực của mụ ta có thể rất mạnh, ngươi làm sao mà xảy ra mâu thuẫn với bà ta?"
"Là vì Tuyết Thanh Hà sao?"
Tô Trần khẽ gật đầu coi như ngầm thừa nhận.
Trong lòng Độc Cô Bác kinh ngạc, có chút khó tin.
"Quan hệ giữa ngươi và Tuyết Thanh Hà đã tốt đến mức ngươi có thể vì cô ta mà đi thách đấu Ba Tái Tây rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận