Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack
Chương 69: Ngươi liền ngươi người yêu đều không buông tha
Ba người Tiểu Vũ đều có chút mộng mị.
Vì sao lại lôi cả chúng ta vào? Chẳng phải đã nói. Binh đối binh, tướng đối tướng sao?
Ninh Vinh Vinh không nhịn được bĩu môi nói: "Ta chỉ là một Hồn Sư phụ trợ, chút kinh nghiệm cận chiến cũng không có, có được không?"
Áo Tư Tạp cũng mặt đầy lúng túng nhìn Tô Trần.
"Ta cũng là Hồn Sư phụ trợ..."
Tô Trần mặt mày chân thành nói: "Người một nhà tự nhiên phải chỉnh chỉnh tề tề chứ!""Tuy rằng nói các ngươi hiện tại đều mới vừa gia nhập Sử Lai Khắc, nhưng trước mắt dù sao cũng là thành viên Sử Lai Khắc, vì vậy làm người tốt bụng, ta đây là đang dạy các ngươi đoàn kết đó!""Đoàn kết là sức mạnh!"
Trong lòng Tô Trần cũng thấy buồn cười.
Cái kiểu tiểu ma nữ như Ninh Vinh Vinh, chỉ cần đ·á·n·h cho một trận là có thể chinh phục hơn một nửa. Chu Trúc Thanh cũng không khác mấy, nàng cần phải được thấy thực lực chân chính thì mới tiện cho việc b·ắ·t c·óc nàng tiếp theo.
Đến mức Tiểu Vũ, Áo Tư Tạp, những người này, Tô Trần đã quyết định là đều muốn ra t·a·y, một khối k·é·o ra đ·á·n·h một trận cũng rất tốt, nếu không đơn độc đi khi dễ, lại lộ vẻ mình là phản diện không có tầm nhìn.
Ninh Vinh Vinh thực sự muốn cảm tạ.
Nàng phát hiện Tô Trần người này thật sự quá đáng, nói chuyện thì bá đạo lại còn đạo lý, khiến người ta muốn phản bác một câu mà cũng chẳng tìm đâu ra lý do để phản bác hắn.
Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh thì tâm lý phiền muộn, không phải các nàng không có tự tin, mà là các nàng rõ Tô Trần rất thần bí và cường đại, bảy đ·á·n·h một cũng chẳng khác gì một đ·á·n·h một của Đường Tam, khác nhau chỉ là có thêm vài người cùng gánh chịu mà thôi.
Ba người Đới Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạp trong lòng có chút p·h·ẫn nộ, cảm thấy Tô Trần quá x·e·m t·h·ư·ờn·g bọn hắn, đồng thời cũng có chút vui mừng, cái kiểu yêu cầu như vậy thì đời này bọn họ chưa từng được nghe qua!
Trong mắt Đường Tam lóe lên vẻ t·à·n nhẫn.
Huyền Thiên Bảo Lục, điều thứ ba: Xác định đối thủ là đ·ị·ch nhân, chỉ cần hắn có đường c·h·ết, thì không cần nương tay, bằng không chỉ thêm phiền phức cho chính mình.
Trước kia ngại thực lực của Tô Trần không rõ, Đường Tam vẫn luôn không có cơ hội ra tay, giờ Tô Trần lại muốn một mình đ·á·n·h bọn hắn bảy người, có thể đây là một cơ hội tốt!
Đường Tam làm tư thế giao đấu: "Đới lão đại anh cùng bàn t·ử trước mặt tiến công, Chu Trúc Thanh cô cùng Dung Dung, Áo Tư Tạp đánh lén từ phía sau, Tiểu Vũ cùng ta trái phải tiến hành chủ công.""Cùng nhau lên!"
Không chờ mấy người kia kịp nói gì, Đường Tam đã sắp xếp xong chiến thuật, dẫn đầu xông lên.
Quỷ Ảnh Mê Tung, Huyền Ngọc Thủ.
Trong lòng Tô Trần thấy buồn cười, Thái Cực Quyền chơi là châm ngòi ly gián! Hắn xoay người đẩy Đường Tam ra, khiến Huyền Ngọc Thủ của Đường Tam đổi hướng, lại đ·á·n·h về phía Đới Mộc Bạch đang lao tới.
Bành!
Chỉ thấy Đường Tam một chưởng đ·á·n·h trúng Đới Mộc Bạch, Đới Mộc Bạch chỉ thấy ng·ự·c đau nhói, lập tức phun ra một ngụm máu, cả người giận dữ: "Đường Tam, ngươi nhìn cho rõ chút đi!"
Đường Tam trong lòng giật mình, lúc này cũng không có thời gian giải thích, đổi chiêu dùng Khống Hạc Cầm Long, hướng về phía Tô Trần chộp tới.
Trong khoảng thời gian đó, mấy người khác cũng lần lượt vây công, Tô Trần thái cực đảo quanh, nâng lấy đôi chân dài của Tiểu Vũ vừa đá tới, nhẹ nhàng đẩy sang một bên.
Bành!
Đôi chân trắng nõn này, trực tiếp vung vào mặt Mã Hồng Tuấn, đá bay cả người kia đi.
Tô Trần nghiêm chỉnh nhìn Tiểu Vũ hỏi: "Ừm?"
"Ngươi vì sao lại thưởng cho hắn?"
Tiểu Vũ cũng sợ hãi.
Đáng ghét! Rõ ràng là ngươi cầm chân ta đ·á·n·h, ngươi còn nhân cơ hội s·ờ mó, rốt cuộc là thưởng cho ai a!
Bành!
"Ây da, đau c·h·ế·t ta." Ninh Vinh Vinh ở đằng sau đánh lén thành công, nhưng mà người bị thương căn bản không phải Tô Trần, mà là chính tay nhỏ bé của nàng. Cứng, quá cứng.
Một quyền đ·á·n·h vào lưng Tô Trần, Tô Trần không hề hấn gì, tay nàng giống như đ·á·n·h vào đá tảng.
Tô Trần nửa quay người lại, một tay nắm lấy tay Ninh Vinh Vinh, một tay đỡ lấy eo nàng, vừa kéo vừa xoay người một cách nhanh chóng.
Bành bành bành!
Chỉ thấy Đới Mộc Bạch, Tiểu Vũ, Đường Tam, Áo Tư Tạp bốn người, liên tiếp bị Ninh Vinh Vinh một cước đá ngã lăn ra đất.
Tô Trần vẻ mặt kinh ngạc nói: "Oa! Ninh Vinh Vinh, ngươi giỏi thật, một liên hoàn cước đá ngã bốn... đồng đội!""Ta..."
Ninh Vinh Vinh vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Tô Trần nói: "Đồ lưu manh! Tất cả là tại ngươi, là ngươi cầm thân thể ta đ·á bọn họ."
Tô Trần nhấc Ninh Vinh Vinh lên rồi ném mạnh, thẳng đến Mã Hồng Tuấn đang bay tới.
"Đi đi, thưởng cho hắn!"
Bành!
Mã Hồng Tuấn vừa đứng lên định tấn công thì đã bị Ninh Vinh Vinh vừa bay đến đạp một phát lăn quay.
Ninh Vinh Vinh cũng "Bành" một tiếng ngã mông xuống đất, đau đớn kêu oai oái, đôi mắt cũng đã đỏ hoe.
Tử Cực Ma Đồng!
Đường Tam bộc phát hết hỏa lực, cố tìm sơ hở của Tô Trần, nhưng Tô Trần chỉ thấy chiêu mà phá chiêu, căn bản không hề chủ động ra tay, toàn thân trên dưới không hề hở!
"Ai da! Tiểu Vũ cô nhẹ chút, cô đ·á gãy cả răng tôi rồi."
"Đường Tam tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi mau thả tay ra không thì ngươi làm gãy hết cả xương của ta."
"Chu Trúc Thanh, xin cô, cô đừng ban thưởng ta nữa, mặt tôi sưng hết cả lên rồi."
Một đám bảy người, giống như bảy đứa trẻ con bị Tô Trần xoay vòng trêu đùa!
Bọn hắn đến cả vạt áo của Tô Trần cũng không chạm được, ngược lại bị người của mình liên tiếp đ·á cho tơi bời, ai cũng vô cùng thảm hại!
Ba người Hồ Lệ Na thấy chỉ thấy buồn cười, Tô Trần tựa hồ căn bản không đ·á người, tất cả đều là do bọn họ tự mình đ·á mình, đây là mị lực của Thái Cực Quyền sao?
Đâu phải Tô Trần không chủ động xuất kích, mà là vì sức mạnh của Tô Trần quá mạnh, bọn họ không cần hồn lực phòng hộ, thì sợ là bị Tô Trần đ·á cho một quyền là chết ngắc ngay!
"Cơ hội tốt."
Trong lòng Đường Tam thầm nói một tiếng, từ hông lấy ra một cây kim độc, kẹp trong Huyền Ngọc Thủ, đột ngột lao về phía Tô Trần.
Ha ha ha...!
Tô Trần, ngươi đúng là muốn tìm c·h·ế·t.
Đây chính là thứ ta thức trắng đêm qua, đặc chế ra độc hỗn hợp để đối phó ngươi, người nhà tạ lễ, cho dù chính ta hiện tại cũng không có biện pháp giải, vì vậy người bị trúng độc chỉ có thể tổ chức t·a·ng l·ễ để người nhà cảm tạ thôi, đúng là người nhà tạ lễ vậy!
Cứ c·h·ế·t đi!
Thế giới bí m·ậ·t này, sẽ không có ai biết được đâu.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra lại nhanh. Ngay khi nội tâm Đường Tam đại hỷ, cảm thấy có thể giải quyết được người dị thế giới đến giống như mình, con ngươi trong mắt hắn đột nhiên phóng to, mặt đầy vẻ khó tin.
"Không! Tiểu Vũ..."
Mọi người đều chưa kịp phản ứng, đã thấy thân thể Tô Trần bị lệch, một chiếc kim độc nhỏ bé, lướt qua bên người Tô Trần, theo tốc độ kinh người của Đường Tam và Tô Trần mà cắm thẳng vào n·g·ự·c của Tiểu Vũ.
"Phốc!"
Tiểu Vũ không kịp phản ứng, chỉ thấy n·g·ự·c như bị kiến cắn một phát, sau đó một khắc không thể nhịn được phun ra một ngụm m·á·u đen.
"Ngọa tào!"
Tô Trần cả người khí lãng rung chuyển, nháy mắt đánh bay toàn bộ mấy người bên cạnh, đưa tay đỡ lấy Tiểu Vũ, ngơ ngác nhìn ngực bị trúng độc của nàng, đang dần dần biến thành màu đen.
Ta đây WOW!
Cái tên ma cà bông nhỏ này ra tay thật t·à·n n·h·ẫ·n! Ta chỉ muốn đ·á·n·h cho ngươi một trận, ngươi lại muốn gi·ế·t ta? Ngươi đến cả người yêu mình cũng không buông tha?
Tràng diện tĩnh lặng.
Mọi người ngay từ đầu còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ khi phát hiện Tiểu Vũ khác thường, thì nhìn sang, ngực Tiểu Vũ đã đen một mảng.
Sống lại đi! Người yêu của ta!
Vì sao lại lôi cả chúng ta vào? Chẳng phải đã nói. Binh đối binh, tướng đối tướng sao?
Ninh Vinh Vinh không nhịn được bĩu môi nói: "Ta chỉ là một Hồn Sư phụ trợ, chút kinh nghiệm cận chiến cũng không có, có được không?"
Áo Tư Tạp cũng mặt đầy lúng túng nhìn Tô Trần.
"Ta cũng là Hồn Sư phụ trợ..."
Tô Trần mặt mày chân thành nói: "Người một nhà tự nhiên phải chỉnh chỉnh tề tề chứ!""Tuy rằng nói các ngươi hiện tại đều mới vừa gia nhập Sử Lai Khắc, nhưng trước mắt dù sao cũng là thành viên Sử Lai Khắc, vì vậy làm người tốt bụng, ta đây là đang dạy các ngươi đoàn kết đó!""Đoàn kết là sức mạnh!"
Trong lòng Tô Trần cũng thấy buồn cười.
Cái kiểu tiểu ma nữ như Ninh Vinh Vinh, chỉ cần đ·á·n·h cho một trận là có thể chinh phục hơn một nửa. Chu Trúc Thanh cũng không khác mấy, nàng cần phải được thấy thực lực chân chính thì mới tiện cho việc b·ắ·t c·óc nàng tiếp theo.
Đến mức Tiểu Vũ, Áo Tư Tạp, những người này, Tô Trần đã quyết định là đều muốn ra t·a·y, một khối k·é·o ra đ·á·n·h một trận cũng rất tốt, nếu không đơn độc đi khi dễ, lại lộ vẻ mình là phản diện không có tầm nhìn.
Ninh Vinh Vinh thực sự muốn cảm tạ.
Nàng phát hiện Tô Trần người này thật sự quá đáng, nói chuyện thì bá đạo lại còn đạo lý, khiến người ta muốn phản bác một câu mà cũng chẳng tìm đâu ra lý do để phản bác hắn.
Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh thì tâm lý phiền muộn, không phải các nàng không có tự tin, mà là các nàng rõ Tô Trần rất thần bí và cường đại, bảy đ·á·n·h một cũng chẳng khác gì một đ·á·n·h một của Đường Tam, khác nhau chỉ là có thêm vài người cùng gánh chịu mà thôi.
Ba người Đới Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạp trong lòng có chút p·h·ẫn nộ, cảm thấy Tô Trần quá x·e·m t·h·ư·ờn·g bọn hắn, đồng thời cũng có chút vui mừng, cái kiểu yêu cầu như vậy thì đời này bọn họ chưa từng được nghe qua!
Trong mắt Đường Tam lóe lên vẻ t·à·n nhẫn.
Huyền Thiên Bảo Lục, điều thứ ba: Xác định đối thủ là đ·ị·ch nhân, chỉ cần hắn có đường c·h·ết, thì không cần nương tay, bằng không chỉ thêm phiền phức cho chính mình.
Trước kia ngại thực lực của Tô Trần không rõ, Đường Tam vẫn luôn không có cơ hội ra tay, giờ Tô Trần lại muốn một mình đ·á·n·h bọn hắn bảy người, có thể đây là một cơ hội tốt!
Đường Tam làm tư thế giao đấu: "Đới lão đại anh cùng bàn t·ử trước mặt tiến công, Chu Trúc Thanh cô cùng Dung Dung, Áo Tư Tạp đánh lén từ phía sau, Tiểu Vũ cùng ta trái phải tiến hành chủ công.""Cùng nhau lên!"
Không chờ mấy người kia kịp nói gì, Đường Tam đã sắp xếp xong chiến thuật, dẫn đầu xông lên.
Quỷ Ảnh Mê Tung, Huyền Ngọc Thủ.
Trong lòng Tô Trần thấy buồn cười, Thái Cực Quyền chơi là châm ngòi ly gián! Hắn xoay người đẩy Đường Tam ra, khiến Huyền Ngọc Thủ của Đường Tam đổi hướng, lại đ·á·n·h về phía Đới Mộc Bạch đang lao tới.
Bành!
Chỉ thấy Đường Tam một chưởng đ·á·n·h trúng Đới Mộc Bạch, Đới Mộc Bạch chỉ thấy ng·ự·c đau nhói, lập tức phun ra một ngụm máu, cả người giận dữ: "Đường Tam, ngươi nhìn cho rõ chút đi!"
Đường Tam trong lòng giật mình, lúc này cũng không có thời gian giải thích, đổi chiêu dùng Khống Hạc Cầm Long, hướng về phía Tô Trần chộp tới.
Trong khoảng thời gian đó, mấy người khác cũng lần lượt vây công, Tô Trần thái cực đảo quanh, nâng lấy đôi chân dài của Tiểu Vũ vừa đá tới, nhẹ nhàng đẩy sang một bên.
Bành!
Đôi chân trắng nõn này, trực tiếp vung vào mặt Mã Hồng Tuấn, đá bay cả người kia đi.
Tô Trần nghiêm chỉnh nhìn Tiểu Vũ hỏi: "Ừm?"
"Ngươi vì sao lại thưởng cho hắn?"
Tiểu Vũ cũng sợ hãi.
Đáng ghét! Rõ ràng là ngươi cầm chân ta đ·á·n·h, ngươi còn nhân cơ hội s·ờ mó, rốt cuộc là thưởng cho ai a!
Bành!
"Ây da, đau c·h·ế·t ta." Ninh Vinh Vinh ở đằng sau đánh lén thành công, nhưng mà người bị thương căn bản không phải Tô Trần, mà là chính tay nhỏ bé của nàng. Cứng, quá cứng.
Một quyền đ·á·n·h vào lưng Tô Trần, Tô Trần không hề hấn gì, tay nàng giống như đ·á·n·h vào đá tảng.
Tô Trần nửa quay người lại, một tay nắm lấy tay Ninh Vinh Vinh, một tay đỡ lấy eo nàng, vừa kéo vừa xoay người một cách nhanh chóng.
Bành bành bành!
Chỉ thấy Đới Mộc Bạch, Tiểu Vũ, Đường Tam, Áo Tư Tạp bốn người, liên tiếp bị Ninh Vinh Vinh một cước đá ngã lăn ra đất.
Tô Trần vẻ mặt kinh ngạc nói: "Oa! Ninh Vinh Vinh, ngươi giỏi thật, một liên hoàn cước đá ngã bốn... đồng đội!""Ta..."
Ninh Vinh Vinh vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Tô Trần nói: "Đồ lưu manh! Tất cả là tại ngươi, là ngươi cầm thân thể ta đ·á bọn họ."
Tô Trần nhấc Ninh Vinh Vinh lên rồi ném mạnh, thẳng đến Mã Hồng Tuấn đang bay tới.
"Đi đi, thưởng cho hắn!"
Bành!
Mã Hồng Tuấn vừa đứng lên định tấn công thì đã bị Ninh Vinh Vinh vừa bay đến đạp một phát lăn quay.
Ninh Vinh Vinh cũng "Bành" một tiếng ngã mông xuống đất, đau đớn kêu oai oái, đôi mắt cũng đã đỏ hoe.
Tử Cực Ma Đồng!
Đường Tam bộc phát hết hỏa lực, cố tìm sơ hở của Tô Trần, nhưng Tô Trần chỉ thấy chiêu mà phá chiêu, căn bản không hề chủ động ra tay, toàn thân trên dưới không hề hở!
"Ai da! Tiểu Vũ cô nhẹ chút, cô đ·á gãy cả răng tôi rồi."
"Đường Tam tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi mau thả tay ra không thì ngươi làm gãy hết cả xương của ta."
"Chu Trúc Thanh, xin cô, cô đừng ban thưởng ta nữa, mặt tôi sưng hết cả lên rồi."
Một đám bảy người, giống như bảy đứa trẻ con bị Tô Trần xoay vòng trêu đùa!
Bọn hắn đến cả vạt áo của Tô Trần cũng không chạm được, ngược lại bị người của mình liên tiếp đ·á cho tơi bời, ai cũng vô cùng thảm hại!
Ba người Hồ Lệ Na thấy chỉ thấy buồn cười, Tô Trần tựa hồ căn bản không đ·á người, tất cả đều là do bọn họ tự mình đ·á mình, đây là mị lực của Thái Cực Quyền sao?
Đâu phải Tô Trần không chủ động xuất kích, mà là vì sức mạnh của Tô Trần quá mạnh, bọn họ không cần hồn lực phòng hộ, thì sợ là bị Tô Trần đ·á cho một quyền là chết ngắc ngay!
"Cơ hội tốt."
Trong lòng Đường Tam thầm nói một tiếng, từ hông lấy ra một cây kim độc, kẹp trong Huyền Ngọc Thủ, đột ngột lao về phía Tô Trần.
Ha ha ha...!
Tô Trần, ngươi đúng là muốn tìm c·h·ế·t.
Đây chính là thứ ta thức trắng đêm qua, đặc chế ra độc hỗn hợp để đối phó ngươi, người nhà tạ lễ, cho dù chính ta hiện tại cũng không có biện pháp giải, vì vậy người bị trúng độc chỉ có thể tổ chức t·a·ng l·ễ để người nhà cảm tạ thôi, đúng là người nhà tạ lễ vậy!
Cứ c·h·ế·t đi!
Thế giới bí m·ậ·t này, sẽ không có ai biết được đâu.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra lại nhanh. Ngay khi nội tâm Đường Tam đại hỷ, cảm thấy có thể giải quyết được người dị thế giới đến giống như mình, con ngươi trong mắt hắn đột nhiên phóng to, mặt đầy vẻ khó tin.
"Không! Tiểu Vũ..."
Mọi người đều chưa kịp phản ứng, đã thấy thân thể Tô Trần bị lệch, một chiếc kim độc nhỏ bé, lướt qua bên người Tô Trần, theo tốc độ kinh người của Đường Tam và Tô Trần mà cắm thẳng vào n·g·ự·c của Tiểu Vũ.
"Phốc!"
Tiểu Vũ không kịp phản ứng, chỉ thấy n·g·ự·c như bị kiến cắn một phát, sau đó một khắc không thể nhịn được phun ra một ngụm m·á·u đen.
"Ngọa tào!"
Tô Trần cả người khí lãng rung chuyển, nháy mắt đánh bay toàn bộ mấy người bên cạnh, đưa tay đỡ lấy Tiểu Vũ, ngơ ngác nhìn ngực bị trúng độc của nàng, đang dần dần biến thành màu đen.
Ta đây WOW!
Cái tên ma cà bông nhỏ này ra tay thật t·à·n n·h·ẫ·n! Ta chỉ muốn đ·á·n·h cho ngươi một trận, ngươi lại muốn gi·ế·t ta? Ngươi đến cả người yêu mình cũng không buông tha?
Tràng diện tĩnh lặng.
Mọi người ngay từ đầu còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ khi phát hiện Tiểu Vũ khác thường, thì nhìn sang, ngực Tiểu Vũ đã đen một mảng.
Sống lại đi! Người yêu của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận