Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 126: Ngọc Tiểu Cương: Ta tại sao phải làm công công

Chương 126: Ngọc Tiểu Cương: Tại sao ta phải làm c·ô·n·g c·ô·n·g
Trong giây lát, đám người Đường Tam cũng ngơ ngác cả ra.
Tên hỗn đản Tô Trần này rõ ràng không phải người tốt, hắn có thể nặn ra được cái rắm gì tốt đẹp chứ?
Hồ Liệt Na cùng những người khác đứng một bên, sắc mặt cũng có chút nghi hoặc, bắt đầu nhớ lại nội dung nhật ký trước đây, hình như Tô Trần từng nói như vậy thì phải?
Vậy chẳng lẽ Tô Trần thật tâm muốn giúp Ngọc Tiểu Cương?
Sáu người Tiểu Vũ cũng đang hồi tưởng nội dung nhật ký.
Đúng thật là vậy!
Tô Trần nói đều là thật.
Nếu thật sự làm theo những gì Tô Trần viết trước đây, Ngọc Tiểu Cương thật sự có thể đến với Liễu Nhị Long, còn là quang minh chính đại, không sợ ai nói ra nói vào.
Liễu Nhị Long: A, hay quá!
Tô Trần nhìn Ngọc Tiểu Cương, vẻ mặt thành thật gật đầu: "Không sai!"
"Ta người này thích nói thật, ta thật lòng muốn giúp các ngươi đến với nhau, ta thích nhất xem những người yêu nhau cuối cùng trở thành anh em, à không, là trở thành người thân!"
"Hỏi thế gian, tình là vật gì, mà khiến đôi lứa nguyện thề sống chết?"
"Nam bắc ngược xuôi, khách ly hương, đôi cánh già nua trải lạnh nồng."
"Vui vầy ít, biệt ly nhiều, nào ngờ bên trong lại có kẻ khờ."
Cái gì?
Tô Trần bỗng dưng tuôn ra một tràng thơ, khiến mọi người trợn tròn mắt.
Giờ phản diện cũng đỉnh cao đến mức này sao?
Hồ Liệt Na và đám Tiểu Vũ càng kinh ngạc nhìn Tô Trần, nghĩ thầm: Người xuyên không đúng là lợi hại, dù chỉ là người bình thường, cũng nhất định có thể trở thành đại sư văn học của đại lục!
Ngọc Tiểu Cương và Phất Lan Đức đều chìm đắm trong bài thơ của Tô Trần, trong đầu không hẹn mà cùng nghĩ đến hình ảnh của Liễu Nhị Long.
Ngọc Tiểu Cương mặt nghiêm trọng nhìn Tô Trần hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Tô Trần cười nhẹ nói: "Hỏi hay lắm!"
"Bộp"
Tô Trần đưa tay hút lấy con dao găm trong tay Hồ Liệt Na, nhìn Ngọc Tiểu Cương nói: "Ta đã nói muốn giúp ngươi, thì nhất định sẽ giúp."
"Giờ dao găm ở đây, ngươi cầm lấy nó tự cắt đi, từ nay về sau ngươi có thể quang minh chính đại ở bên Liễu Nhị Long."
"Các ngươi có thể kết thành phu thê, sau này dù có ai biết hai người các ngươi có quan hệ huyết thống anh em họ, khi biết rõ ngươi vì tình mà tự cắt, cũng tuyệt đối sẽ không bàn ra tán vào sau lưng các ngươi, mà còn cảm thấy kính trọng, thật lòng chúc phúc cho các ngươi!"
Ta ***!
Ngọc Tiểu Cương tức muốn nổ tung.
"Các hạ, sĩ có thể giết chứ không thể nhục!"
"Ngươi đừng làm nhục ta như thế, ta Ngọc Tiểu Cương hôm nay dù có chết, cũng tuyệt đối không chịu sự nhục nhã này!"
Phất Lan Đức và đám Đường Tam cũng trực tiếp ngây người.
Tự cắt? Cái đó mà cắt đi, thì còn muốn phụ nữ làm gì nữa?
Hồ Liệt Na và những người khác cũng thầm nhổ nước bọt trong lòng, đúng là y như những gì Tô Trần viết trong nhật ký trước đây, thật lòng giúp Ngọc Tiểu Cương và Liễu Nhị Long thành một đôi vợ chồng tinh thần, tự cắt để chứng minh sao? Như thế! Sau này cho dù có người biết bọn họ là anh em họ, cũng không thể nói được câu nào, càng khâm phục Ngọc Tiểu Cương là một người đàn ông chân chính, mặc dù lúc đó hắn không còn là đàn ông nữa. Nhưng mọi người sẽ coi hắn là người đàn ông thật sự!
Tốt! Quả nhiên là Tô Trần – lấy việc giúp người làm niềm vui.
Tô Trần lại tỏ vẻ khó hiểu nhìn Ngọc Tiểu Cương hỏi: "Ý ngươi là sao?"
"Ta khi nào nhục nhã ngươi? Ngươi nghĩ xem người phụ nữ kia chờ đợi ngươi bao nhiêu năm, ngươi bỏ rơi người ta lúc đó, ngươi nghĩ xem người ta nhiều năm như vậy vì sao lại đến đây?"
"Ngọc Tiểu Cương, ngươi nếu là đàn ông thì tự cắt đi, đi tìm Liễu Nhị Long, cho Liễu Nhị Long một sự công bằng."
"Ta..." Ngọc Tiểu Cương thật sự tức sắp chết.
Tự cắt? Tự cắt xong ta còn là đàn ông à? Ngươi thật đáng chết mà! Ta đâu có cần Liễu Nhị Long đến thế, sao ta phải làm thái giám chứ?
Sắc mặt Phất Lan Đức khó coi nói: "Các hạ, ngươi làm như vậy thật sự là quá khi người."
"Cái đó là căn bản của đàn ông, nếu không có chỗ đó, còn đáng là đàn ông nữa không?"
Đường Tam trong lòng thì cực kỳ hoảng sợ.
Mẹ nó! Tô Trần cái tên hỗn đản này, sao hắn có thể quá đáng như vậy?
Khinh người quá đáng! Ngươi đúng là muốn c·h·ế·t. . . Để xem nào, Tô Trần cái tên đại phản phái này đang chơi chiêu trò gì đây?
Đới Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn cảm thấy mát lạnh cả háng.
Thôi xong, thôi xong.
Hôm nay không biết có chọc Tô Trần mất lòng không, hi vọng là không có đi! Nếu không với thực lực của hắn, muốn cắt ai mà chẳng dễ như trở bàn tay?
Tô Trần không vui cãi lại: "Ngọc Tiểu Cương!"
"Liễu Nhị Long yêu ngươi như thế, chẳng lẽ ngay cả chuyện nhỏ này ngươi cũng không chịu vì nàng làm sao?"
"Nàng đã chờ đợi ngươi bao nhiêu năm rồi, nàng đã chịu đựng bao nhiêu ánh mắt coi thường từ gia tộc và thế tục rồi, ngươi không thể dũng cảm một lần, để nàng từ nay ngẩng đầu làm người sao?"
"Phất Lan Đức!"
"Ngươi thích Liễu Nhị Long, chẳng lẽ ngươi không muốn thấy Ngọc Tiểu Cương trở về bên cạnh nàng sao, không muốn thấy Liễu Nhị Long hạnh phúc từ nay về sau sao?"
Ngọa tào!
Ngọc Tiểu Cương và Phất Lan Đức trong lòng đều hận muốn chết.
Mày đúng là đáng c·h·ế·t mà! Mày có nghe rõ mình đang nói gì không, sao mày có thể quá đáng đến mức này?
Mấu chốt là mày lại còn bắt cóc đạo đức chúng ta?
Đường Tam nhịn không được nói: "Tô Trần!"
"Chuyện của thầy ta đâu có cần ngươi nhúng tay, ngươi làm như vậy với thầy ấy có hợp lý không?"
"Cho dù không tự cắt, thầy vẫn có thể đi tìm nàng, ở bên cạnh nàng thành một đôi vợ chồng tinh thần mà."
"Ai?" Tô Trần nhìn Đường Tam nói: "Ngươi nói vậy không đúng rồi."
"Nếu không tự cắt để chứng minh, sao tránh được ánh mắt của thế tục, vợ chồng tinh thần chỉ khiến mọi người càng thêm chế giễu mà thôi."
"Ngươi thử nghĩ xem, nếu như thầy ngươi tự cắt rồi, hắn đến với Liễu Nhị Long, người đời còn nói bọn họ bại hoại đạo đức nữa không?"
"Không!"
"Người đời chỉ phát ra sự kính nể đối với người đàn ông chân chính Ngọc Tiểu Cương, vì tình yêu, vì cho người yêu một mái nhà mà bỏ đi quyền làm đàn ông, không phải đàn ông còn hơn cả đàn ông."
"Ta..." Đường Tam á khẩu không nói được.
Mọi người cũng im lặng.
Lý thì đúng là như thế! Quả thật không sai! Nhưng mà lại phải tự cắt, điều này có hơi khó khăn. Đàn ông nào mà chẳng có chút suy tính. Vì một người phụ nữ, trực tiếp cắt đứt nguồn vui, thật sự khó làm được! Nhưng đồng thời, nếu ai làm được thì mọi người thật lòng chúc phúc cho bọn họ – trộm cái này mới chính là ái tình!
Ngọc Tiểu Cương trong lòng cũng hận Tô Trần đến tận xương tủy.
Hắn im lặng hồi lâu, rồi nói một cách chân thành: "Đã nhiều năm như vậy, trong lòng ta sớm đã quên đi chút tình cảm này, hoàn toàn coi Liễu Nhị Long như em gái mà đối đãi. Các hạ muốn nói giúp đỡ, thật ra không đáng."
"Ta đã buông bỏ rồi."
Sắc mặt Phất Lan Đức cứng đờ, có chút phức tạp nhìn Ngọc Tiểu Cương, trong lòng có chút khó chịu.
"Cái này?"
Tô Trần có chút kỳ quái nhìn Ngọc Tiểu Cương nói: "Liễu Nhị Long chờ đợi ngươi bao nhiêu năm, ngươi lại làm tổn thương người ta sâu sắc như thế, bây giờ có cơ hội để bù đắp lại hết thảy, ngươi lại không chịu làm?"
"Liễu Nhị Long vì ngươi mà chịu bao nhiêu tội, tân tân khổ khổ chờ ngươi nhiều năm như vậy, bây giờ ngươi nói không thích là không thích, như vậy ngươi thấy có tốt không?"
Ngọc Tiểu Cương mở miệng trả lời: "Không có gì không tốt, chút tình cảm này vốn dĩ là một sai lầm, nên sớm kết thúc rồi, ta không cần các hạ phải tốn công hao sức."
Hồ Liệt Na và đám Tiểu Vũ nhìn Ngọc Tiểu Cương, ánh mắt có chút coi thường. Nếu Ngọc Tiểu Cương ở thời điểm này nghe theo lời Tô Trần cầm dao tự cắt, họ chắc chắn từ nay về sau sẽ không nói câu "Ngọc Tiểu Cương là gã đàn ông cặn bã".
Trên thực tế.
Ngọc Tiểu Cương có được sự quyết đoán này, thì đó không còn là một kẻ cặn bã nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận