Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack
Chương 205: Đáng tiếc, người dùng điên, mắt đã mù!
Chương 205: Đáng tiếc, người dùng điên, mắt đã mù!
Bởi vì cái gọi là, ba bà thành cái chợ, chín người đàn bà một trận chiến. Mới đầu mọi người luận võ còn khá tốt, đánh qua đánh lại song phương liền bốc đồng, bắt đầu không nói võ đức mà đánh nhau, xét cho cùng cũng đều là độ tuổi hiếu thắng.
Buổi chiều, Tô Trần cùng Diệp Linh Linh, Độc Cô Nhạn ăn cơm ở nhà họ Diệp xong trở về, vừa vào viện liền cảm giác mình như bị trộm nhà. Hỏa Vũ, Ninh Vinh Vinh, Thủy Băng Nhi, Thủy Nguyệt Nhi từng người bộ dạng chật vật, trên mặt đều có chút vết bầm tím. Rõ ràng giống như bị người đánh cho không nhẹ.
"Cái này?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng Tô Trần vừa kinh ngạc vừa cảm thán, một đám nữ hài xinh đẹp thế này, các nàng làm chuyện gì mà trời giận người oán vậy, sao lại đánh cả vào mặt? Còn có vương pháp không? Còn có pháp luật không?
Chu Trúc Thanh bình tĩnh giải thích: "Mọi người so tài với nhau, quyền cước không có mắt."
Đúng thế!
Trong lòng Chu Trúc Thanh có chút bất đắc dĩ, nàng vì thực lực hồn lực quá mạnh không thể tham gia, điều này dẫn tới việc Ninh Vinh Vinh, Hỏa Vũ, Tiểu Vũ, Thao Châu bốn người phải đối đầu với bảy người Thủy Băng Nhi. Bốn chọi bảy, ưu thế nằm ở phía bên ta.
Nhìn chung thì Ninh Vinh Vinh bốn người bị thiệt lớn, các nàng thay nhau chiến đấu không kịp phục hồi, trong đó còn có hai người là hồn sư phụ trợ.
Tô Trần có chút kỳ lạ nhìn đám người, nghĩ ngợi rồi mở miệng nói: "Thường nói đánh người không đánh vào mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, so tài thắng thua không có gì, nhưng mà không nên đánh vào mặt chứ! Đều là một đám nữ hài xinh đẹp, các ngươi nói có đúng không?"
Tiểu Vũ thầm nói: "Là Thủy Nguyệt Nhi kia đánh vào mắt của Vinh Vinh trước, ta mới đánh nàng."
Thủy Nguyệt Nhi tức giận nói: "Ai bảo các ngươi Hỏa Vũ, đánh vào mặt tỷ tỷ ta trước?"
Hỏa Vũ cũng phản bác: "Ta là không cẩn thận, còn ngươi là cố ý!"
"Các ngươi..."
Mọi người nghe vậy, đang muốn mở miệng tranh cãi gì đó.
Chu Trúc Thanh liếc mắt nhìn đám người, mở miệng ngắt lời: "Ừm! Chuyện này các nàng sẽ nhớ kỹ."
Ninh Vinh Vinh bốn người nhìn Chu Trúc Thanh, cũng nhẫn nhịn tức giận không lên tiếng nữa. Thủy Băng Nhi và Tuyết Vũ nhìn nhau, rồi cũng lên tiếng: "Chúng ta cũng ghi nhớ."
Tô Trần gật gật đầu, cũng không nhắc lại chuyện gì, cười nói với mọi người: "Buổi tối chúng ta ăn thịt nướng, hôm nay ta trên đường mua không ít gia vị, nhất định sẽ ngon hơn so với loại thịt nướng chúng ta đã ăn trước kia."
Tô Trần đối với điều này cũng bất đắc dĩ, hoàng đế thường có tuổi thọ ngắn, đây là chuyện có nguyên do! Nếu sau này không thể tìm được một người quán xuyến hậu cung, thì cái kiểu tam thê tứ thiếp này chưa chắc đã hưởng phúc.
Chạng vạng tối.
Trong tẩm cung của Giáo Hoàng.
Bỉ Bỉ Đông đang ngồi trước bàn làm việc thì nghe thấy tiếng của Linh Diên từ ngoài cửa.
"Điện hạ, có một cố nhân đến tìm người, người xem thử là ai đến."
Bỉ Bỉ Đông nghe vậy ngẩng đầu, liền thấy một thiếu phụ có ngũ quan tinh xảo động lòng người, khuôn mặt như vẽ, vóc người nảy nở quyến rũ, đi theo Linh Diên bước vào.
Ách?
Bỉ Bỉ Đông hơi nhíu mày, cảm giác người trước mặt tựa hồ đã gặp, nhưng lại không tài nào nhớ ra. Người phụ nữ này... Chính là Liễu Nhị Long.
Bỉ Bỉ Đông trên dưới quan sát Liễu Nhị Long, một mỹ phụ nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, rất xinh đẹp, khí chất tốt, dáng người cũng đầy đặn nóng bỏng, không chê vào đâu được.
Liễu Nhị Long cũng quan sát Bỉ Bỉ Đông.
Quả nhiên!
Bỉ Bỉ Đông còn tốt hơn cả những gì mình tưởng tượng, cao quý, trang nhã, không màng danh lợi, vóc dáng lại vô cùng gợi cảm, tuyết lớn, mông đầy đặn, đây chính là một người phụ nữ có nhan sắc, dáng người và khí chất đều hoàn hảo.
Đáng tiếc, người dùng điên!
Yên lặng một lát.
Liễu Nhị Long hành lễ: "Liễu Nhị Long ra mắt giáo hoàng điện hạ, nghe danh không bằng gặp mặt, giáo hoàng điện hạ là người phụ nữ xinh đẹp nhất, lại có khí chất tốt nhất mà ta từng gặp."
Nha!~
Bỉ Bỉ Đông cũng chợt bừng tỉnh, nàng chưa từng gặp Liễu Nhị Long, nhưng mà! Rất nhiều năm trước, nàng đã sai người điều tra Liễu Nhị Long, có xem qua chân dung của Liễu Nhị Long.
"Thì ra là ngươi."
Bỉ Bỉ Đông vừa nói vừa đứng dậy, tiến lên trước: "Nghe danh không bằng gặp mặt, Liễu Nhị Long ngươi cũng rất xinh đẹp, chúng ta thần giao đã lâu, hôm nay cuối cùng đã gặp nhau."
Đáng tiếc, mắt đã mù.
Lại nói Mù Mắt Đấu La, ngoài Tố Vân Đào thì hôm nay đại tỷ nhị tỷ tính là tập hợp.
Bỉ Bỉ Đông sắc mặt bình tĩnh, mời nói: "Đến, mời qua bên này."
Liễu Nhị Long khẽ gật đầu, theo Bỉ Bỉ Đông đến phòng khách cách đó không xa, tự nhiên ngồi xuống đối diện Bỉ Bỉ Đông. Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt, nhưng dù sao cũng cùng chung trong nhóm Mù Mắt Đấu La, hai người cũng coi như quen biết từ lâu.
Cùng là kẻ tha hương nơi chân trời, gặp nhau cần gì phải từng quen biết.
Linh Diên rót trà cho hai người, mở miệng: "Điện hạ, hai người cứ nói chuyện, ta xin phép về trước."
Bỉ Bỉ Đông nhìn Linh Diên, có chút nghi hoặc nói: "Gấp gáp rời đi làm gì, cùng ngồi xuống nói chuyện đi!" Ta còn định để ngươi chứng minh cho ta, chứng minh Bỉ Bỉ Đông ta giờ đã mắt sáng trở lại, không còn điên phê nữa, ngươi đi vội làm gì?
Liễu Nhị Long cũng nhìn Linh Diên.
Ngươi đừng vội đi nha? Nếu ngươi đi rồi thì chỉ còn hai chúng ta, ta nói mấy câu không vừa ý Bỉ Bỉ Đông, nàng nhỏ nhen muốn đánh người thì sao?
Linh Diên mở miệng đáp: "Không điện hạ, Na Na bọn họ đang ăn thịt nướng ở nhà, nghe nói là Tô Trần tự tay điều chỉnh gia vị, ta cũng muốn qua đó nếm thử."
Đi lải nhải cùng hai người các người sao? Đừng có nói bậy! Ai biết cái kỹ năng mù mắt kia có truyền nhiễm không, nhỡ đâu hai người lại lây cho ta thì sao? Thay vì đó, ta đi nhà Tô Trần, cùng đám nữ hài trẻ đẹp còn hơn, như vậy ta sẽ càng trẻ trung!
Lại nói, tình địch gặp nhau mắt sẽ đỏ, nhỡ hai người đánh nhau thì sao?
Linh Diên không ở lại, nói xong thật sự rời đi.
Trên sảnh chỉ còn Bỉ Bỉ Đông và Liễu Nhị Long, một đôi Mù Mắt Đấu La, không khí trở nên yên tĩnh kỳ lạ.
Bỉ Bỉ Đông bình thản lên tiếng: "Uống trà, uống trà." Là Giáo Hoàng của Vũ Hồn Điện, nàng vẫn rất có độ lượng, rất có phong cách.
"Cảm ơn." Liễu Nhị Long nâng chén nhấp một ngụm.
Trên sảnh lại lần nữa im lặng.
Bỉ Bỉ Đông là người chủ động phá vỡ sự im lặng hỏi: "Lần này ngươi đến Vũ Hồn Thành, là muốn làm gì?"
Liễu Nhị Long nghe vậy đáp: "Không phải ngươi kêu mọi người đến sao?"
Ách.
Bỉ Bỉ Đông trong lòng có chút xấu hổ, cô em tuy đã rất kiềm chế, nhưng lời ngươi nói thật quá thẳng thắn.
Cái này thì phải tiếp như thế nào đây? Bỉ Bỉ Đông do dự một chút, lên tiếng: "Ta đã đọc qua chuyện của các ngươi."
Liễu Nhị Long nghe vậy tiếp lời: "Ta cũng đã đọc qua chuyện của các người."
"A." Bỉ Bỉ Đông cũng nhịn không được bật cười, nàng thật sự bị chọc cười.
"Ta vốn cho rằng, nếu như gặp ngươi, thì đó là một trận tranh đấu đỏ mắt, nhưng bây giờ xem ra, chúng ta có lẽ là đồng bệnh tương liên, cùng chung chí hướng."
Liễu Nhị Long nghe lời này, suy nghĩ rồi thẳng thắn nói ra: "Nói ra có lẽ ngươi không tin, trước khi đến Vũ Hồn Thành, ta đã tát cho Ngọc Tiểu Cương hai cái, còn đánh mặt đám Phất Lan Đức, Đường Hạo, Đường Tam."
"Vậy là chúng ta không giống nhau!"
"Nếu như lúc trước, chúng ta có thể nói là đồng bệnh tương liên, nhưng đó là ta của quá khứ, còn hiện tại ta đã hoàn toàn thay đổi."
Bỉ Bỉ Đông: ? ? ?
Liễu Nhị Long: Mắt ta khỏi rồi.
Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Có phải rất kích thích không?
Bởi vì cái gọi là, ba bà thành cái chợ, chín người đàn bà một trận chiến. Mới đầu mọi người luận võ còn khá tốt, đánh qua đánh lại song phương liền bốc đồng, bắt đầu không nói võ đức mà đánh nhau, xét cho cùng cũng đều là độ tuổi hiếu thắng.
Buổi chiều, Tô Trần cùng Diệp Linh Linh, Độc Cô Nhạn ăn cơm ở nhà họ Diệp xong trở về, vừa vào viện liền cảm giác mình như bị trộm nhà. Hỏa Vũ, Ninh Vinh Vinh, Thủy Băng Nhi, Thủy Nguyệt Nhi từng người bộ dạng chật vật, trên mặt đều có chút vết bầm tím. Rõ ràng giống như bị người đánh cho không nhẹ.
"Cái này?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng Tô Trần vừa kinh ngạc vừa cảm thán, một đám nữ hài xinh đẹp thế này, các nàng làm chuyện gì mà trời giận người oán vậy, sao lại đánh cả vào mặt? Còn có vương pháp không? Còn có pháp luật không?
Chu Trúc Thanh bình tĩnh giải thích: "Mọi người so tài với nhau, quyền cước không có mắt."
Đúng thế!
Trong lòng Chu Trúc Thanh có chút bất đắc dĩ, nàng vì thực lực hồn lực quá mạnh không thể tham gia, điều này dẫn tới việc Ninh Vinh Vinh, Hỏa Vũ, Tiểu Vũ, Thao Châu bốn người phải đối đầu với bảy người Thủy Băng Nhi. Bốn chọi bảy, ưu thế nằm ở phía bên ta.
Nhìn chung thì Ninh Vinh Vinh bốn người bị thiệt lớn, các nàng thay nhau chiến đấu không kịp phục hồi, trong đó còn có hai người là hồn sư phụ trợ.
Tô Trần có chút kỳ lạ nhìn đám người, nghĩ ngợi rồi mở miệng nói: "Thường nói đánh người không đánh vào mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, so tài thắng thua không có gì, nhưng mà không nên đánh vào mặt chứ! Đều là một đám nữ hài xinh đẹp, các ngươi nói có đúng không?"
Tiểu Vũ thầm nói: "Là Thủy Nguyệt Nhi kia đánh vào mắt của Vinh Vinh trước, ta mới đánh nàng."
Thủy Nguyệt Nhi tức giận nói: "Ai bảo các ngươi Hỏa Vũ, đánh vào mặt tỷ tỷ ta trước?"
Hỏa Vũ cũng phản bác: "Ta là không cẩn thận, còn ngươi là cố ý!"
"Các ngươi..."
Mọi người nghe vậy, đang muốn mở miệng tranh cãi gì đó.
Chu Trúc Thanh liếc mắt nhìn đám người, mở miệng ngắt lời: "Ừm! Chuyện này các nàng sẽ nhớ kỹ."
Ninh Vinh Vinh bốn người nhìn Chu Trúc Thanh, cũng nhẫn nhịn tức giận không lên tiếng nữa. Thủy Băng Nhi và Tuyết Vũ nhìn nhau, rồi cũng lên tiếng: "Chúng ta cũng ghi nhớ."
Tô Trần gật gật đầu, cũng không nhắc lại chuyện gì, cười nói với mọi người: "Buổi tối chúng ta ăn thịt nướng, hôm nay ta trên đường mua không ít gia vị, nhất định sẽ ngon hơn so với loại thịt nướng chúng ta đã ăn trước kia."
Tô Trần đối với điều này cũng bất đắc dĩ, hoàng đế thường có tuổi thọ ngắn, đây là chuyện có nguyên do! Nếu sau này không thể tìm được một người quán xuyến hậu cung, thì cái kiểu tam thê tứ thiếp này chưa chắc đã hưởng phúc.
Chạng vạng tối.
Trong tẩm cung của Giáo Hoàng.
Bỉ Bỉ Đông đang ngồi trước bàn làm việc thì nghe thấy tiếng của Linh Diên từ ngoài cửa.
"Điện hạ, có một cố nhân đến tìm người, người xem thử là ai đến."
Bỉ Bỉ Đông nghe vậy ngẩng đầu, liền thấy một thiếu phụ có ngũ quan tinh xảo động lòng người, khuôn mặt như vẽ, vóc người nảy nở quyến rũ, đi theo Linh Diên bước vào.
Ách?
Bỉ Bỉ Đông hơi nhíu mày, cảm giác người trước mặt tựa hồ đã gặp, nhưng lại không tài nào nhớ ra. Người phụ nữ này... Chính là Liễu Nhị Long.
Bỉ Bỉ Đông trên dưới quan sát Liễu Nhị Long, một mỹ phụ nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, rất xinh đẹp, khí chất tốt, dáng người cũng đầy đặn nóng bỏng, không chê vào đâu được.
Liễu Nhị Long cũng quan sát Bỉ Bỉ Đông.
Quả nhiên!
Bỉ Bỉ Đông còn tốt hơn cả những gì mình tưởng tượng, cao quý, trang nhã, không màng danh lợi, vóc dáng lại vô cùng gợi cảm, tuyết lớn, mông đầy đặn, đây chính là một người phụ nữ có nhan sắc, dáng người và khí chất đều hoàn hảo.
Đáng tiếc, người dùng điên!
Yên lặng một lát.
Liễu Nhị Long hành lễ: "Liễu Nhị Long ra mắt giáo hoàng điện hạ, nghe danh không bằng gặp mặt, giáo hoàng điện hạ là người phụ nữ xinh đẹp nhất, lại có khí chất tốt nhất mà ta từng gặp."
Nha!~
Bỉ Bỉ Đông cũng chợt bừng tỉnh, nàng chưa từng gặp Liễu Nhị Long, nhưng mà! Rất nhiều năm trước, nàng đã sai người điều tra Liễu Nhị Long, có xem qua chân dung của Liễu Nhị Long.
"Thì ra là ngươi."
Bỉ Bỉ Đông vừa nói vừa đứng dậy, tiến lên trước: "Nghe danh không bằng gặp mặt, Liễu Nhị Long ngươi cũng rất xinh đẹp, chúng ta thần giao đã lâu, hôm nay cuối cùng đã gặp nhau."
Đáng tiếc, mắt đã mù.
Lại nói Mù Mắt Đấu La, ngoài Tố Vân Đào thì hôm nay đại tỷ nhị tỷ tính là tập hợp.
Bỉ Bỉ Đông sắc mặt bình tĩnh, mời nói: "Đến, mời qua bên này."
Liễu Nhị Long khẽ gật đầu, theo Bỉ Bỉ Đông đến phòng khách cách đó không xa, tự nhiên ngồi xuống đối diện Bỉ Bỉ Đông. Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt, nhưng dù sao cũng cùng chung trong nhóm Mù Mắt Đấu La, hai người cũng coi như quen biết từ lâu.
Cùng là kẻ tha hương nơi chân trời, gặp nhau cần gì phải từng quen biết.
Linh Diên rót trà cho hai người, mở miệng: "Điện hạ, hai người cứ nói chuyện, ta xin phép về trước."
Bỉ Bỉ Đông nhìn Linh Diên, có chút nghi hoặc nói: "Gấp gáp rời đi làm gì, cùng ngồi xuống nói chuyện đi!" Ta còn định để ngươi chứng minh cho ta, chứng minh Bỉ Bỉ Đông ta giờ đã mắt sáng trở lại, không còn điên phê nữa, ngươi đi vội làm gì?
Liễu Nhị Long cũng nhìn Linh Diên.
Ngươi đừng vội đi nha? Nếu ngươi đi rồi thì chỉ còn hai chúng ta, ta nói mấy câu không vừa ý Bỉ Bỉ Đông, nàng nhỏ nhen muốn đánh người thì sao?
Linh Diên mở miệng đáp: "Không điện hạ, Na Na bọn họ đang ăn thịt nướng ở nhà, nghe nói là Tô Trần tự tay điều chỉnh gia vị, ta cũng muốn qua đó nếm thử."
Đi lải nhải cùng hai người các người sao? Đừng có nói bậy! Ai biết cái kỹ năng mù mắt kia có truyền nhiễm không, nhỡ đâu hai người lại lây cho ta thì sao? Thay vì đó, ta đi nhà Tô Trần, cùng đám nữ hài trẻ đẹp còn hơn, như vậy ta sẽ càng trẻ trung!
Lại nói, tình địch gặp nhau mắt sẽ đỏ, nhỡ hai người đánh nhau thì sao?
Linh Diên không ở lại, nói xong thật sự rời đi.
Trên sảnh chỉ còn Bỉ Bỉ Đông và Liễu Nhị Long, một đôi Mù Mắt Đấu La, không khí trở nên yên tĩnh kỳ lạ.
Bỉ Bỉ Đông bình thản lên tiếng: "Uống trà, uống trà." Là Giáo Hoàng của Vũ Hồn Điện, nàng vẫn rất có độ lượng, rất có phong cách.
"Cảm ơn." Liễu Nhị Long nâng chén nhấp một ngụm.
Trên sảnh lại lần nữa im lặng.
Bỉ Bỉ Đông là người chủ động phá vỡ sự im lặng hỏi: "Lần này ngươi đến Vũ Hồn Thành, là muốn làm gì?"
Liễu Nhị Long nghe vậy đáp: "Không phải ngươi kêu mọi người đến sao?"
Ách.
Bỉ Bỉ Đông trong lòng có chút xấu hổ, cô em tuy đã rất kiềm chế, nhưng lời ngươi nói thật quá thẳng thắn.
Cái này thì phải tiếp như thế nào đây? Bỉ Bỉ Đông do dự một chút, lên tiếng: "Ta đã đọc qua chuyện của các ngươi."
Liễu Nhị Long nghe vậy tiếp lời: "Ta cũng đã đọc qua chuyện của các người."
"A." Bỉ Bỉ Đông cũng nhịn không được bật cười, nàng thật sự bị chọc cười.
"Ta vốn cho rằng, nếu như gặp ngươi, thì đó là một trận tranh đấu đỏ mắt, nhưng bây giờ xem ra, chúng ta có lẽ là đồng bệnh tương liên, cùng chung chí hướng."
Liễu Nhị Long nghe lời này, suy nghĩ rồi thẳng thắn nói ra: "Nói ra có lẽ ngươi không tin, trước khi đến Vũ Hồn Thành, ta đã tát cho Ngọc Tiểu Cương hai cái, còn đánh mặt đám Phất Lan Đức, Đường Hạo, Đường Tam."
"Vậy là chúng ta không giống nhau!"
"Nếu như lúc trước, chúng ta có thể nói là đồng bệnh tương liên, nhưng đó là ta của quá khứ, còn hiện tại ta đã hoàn toàn thay đổi."
Bỉ Bỉ Đông: ? ? ?
Liễu Nhị Long: Mắt ta khỏi rồi.
Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Có phải rất kích thích không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận