Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack
Chương 193: Ưu thế
"Tốt tốt tốt."
Tô Trần nhìn Diệp Linh Linh, dịu dàng nói:
"Lần này ta sẽ giúp ngươi báo thù, chúng ta sẽ để Nhạn Tử dính độc của ngươi."
"Không!"
"Phải nói là để Nhạn Tử trị liệu một lần, dùng một cách không tưởng tượng nổi."
Lại nói tiếp.
Đêm xuống.
Tô Trần mơ một giấc mơ.
Tô Trần mơ thấy mình tiến vào một khe núi, khe núi sâu không thấy đáy, mà dưới đáy vực nở rộ một đóa hoa hải đường Cửu Tâm.
Ai cũng biết.
Hoa hải đường Cửu Tâm rất khó hái.
Vì vậy.
Tô Trần thể hiện kỹ năng điêu luyện, cuối cùng cũng hái được hoa hải đường Cửu Tâm.
Ngay lúc này một xà yêu xuất hiện, cướp lấy hoa hải đường Cửu Tâm.
Tô Trần thấy vậy lập tức nổi giận.
Hắn vất vả lắm mới hái được hoa hải đường Cửu Tâm, sao có thể để xà yêu cướp đoạt dễ dàng như vậy?
Thế là, Tô Trần và xà yêu bắt đầu đại chiến, trận chiến này vô cùng khốc liệt.
Bên này.
Hỏa Vũ vô cùng phấn khích nhảy phốc xuống giường, vui vẻ hôn lên khuôn mặt nhỏ của Giáng Châu.
"Mộc a!"
"Ha ha ha ——!"
"Ta đã nói rồi, ta Hỏa Vũ chính là vai phụ bên trong vương giả —— vai phụ hoàng kim, ta chính là vai phụ thiên mệnh, ta chính là —— thiên mệnh!!!"
"Căn cứ cách này mà chà xát, ta sẽ là người nhanh nhất trở thành Phong Hào Đấu La trong số các tỷ muội, ta quả thật là quá vui."
"Mua! mua!"
Hỏa Vũ vừa nói vừa hôn chụt chụt lên má Giáng Châu, khiến Giáng Châu chỉ biết im lặng.
Giáng Châu không vui nói:
"Hừ."
"Ngươi ngoài việc làm ta ướt hết cả người thì còn làm được gì nữa?"
Hỏa Vũ: ? ?
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
Giáng Châu liếc Hỏa Vũ, lên tiếng đả kích:
"Ta không làm."
"Ta nói thật với ngươi nhé, chỉ với trình độ hiện tại của ngươi mà đòi thành Phong Hào Đấu La trước tiên á?"
"Na Na tỷ đã hơn tám mươi cấp, các tỷ Nhạn Tử thì hơn bảy mươi cấp rồi, ngươi bây giờ mới có hơn ba mươi cấp, mà đòi phá cấp lên Phong Hào Đấu La trước, ngươi còn kém xa."
Ách.
Sắc mặt Hỏa Vũ tái đi:
"Hình như cũng đúng... Ai, Giáng Châu muội muội tốt, ngươi nói ta có nên cố gắng một chút, đẩy ngã Tô Trần không?"
Giáng Châu ngơ ngác nói:
"Ta đang nói với ngươi về cấp bậc hồn lực, ngươi lại nói gì về chuyện đẩy ngã Tô Trần?"
Hỏa Vũ thần bí nói:
"Căn cứ kinh nghiệm lần trước được không, cùng với thông tin ta tìm hiểu được từ dì Linh Diên, đẩy ngã Tô Trần chắc chắn có thể thu hoạch được 30 cấp hồn lực."
"Ngươi nghĩ mà xem, nếu ta có thể nhận được 30 cấp hồn lực, chẳng phải là trực tiếp lên tới cấp bảy mươi tám mươi sao, đến lúc đó dựa vào thân phận vai phụ thiên mệnh của ta, đột phá Phong Hào Đấu La còn chẳng dễ dàng sao?"
Giáng Châu trực tiếp cả người sửng sốt:
"Không phải?"
"Còn có thể như thế sao?"
Hỏa Vũ cười khẩy:
"Nói thừa! Ngươi không phát hiện à, những người phụ nữ nhận được 30 cấp hồn lực kia, đều là đã xác định quan hệ với Tô Trần, người hiểu rõ sao?"
Giáng Châu suy nghĩ rồi nói:
"Thì ra là vậy."
"Ban đầu ta còn nghĩ là nhật ký dùng để tách những người phụ nữ của Tô Trần, với những người không phải của Tô Trần ra. Suy cho cùng một nhà với không phải một nhà vẫn khác biệt."
Hỏa Vũ gật đầu:
"Ngươi nói không sai lắm, đẩy ngã đại gia Tô Trần thì là một nhà, bây giờ vẫn chưa phải là một nhà."
"Không đúng rồi!"
Giáng Châu đột nhiên nói:
"Hỏa Vũ, không phải ta muốn đả kích ngươi đâu, ngươi còn nghĩ đẩy ngã Tô Trần à, ngay cả tiểu công chúa Thất Bảo Lưu Ly Tông với thỏ lưu manh mười vạn năm còn không thành công được, ngươi có ưu thế gì mà đẩy ngã Tô Trần?"
"Ngươi lấy cái gì mà đẩy?"
"À đúng!"
"Hiện tại có thêm một đoàn Thiên Thủy nữ, tự ngươi xem đi, trong chỗ này, ngươi bất kể là dáng người, tướng mạo hay tính cách, ngươi có điểm nào hơn người không?"
"Ngoài việc biết chà xát phần thưởng, ngươi có tác dụng gì nữa chứ!"
Hỏa Vũ trực tiếp chết trân.
A!
Quá tức giận, hóa ra ta chả là gì cả à!
Trong một căn phòng khác.
Chu Trúc Thanh nằm ở giữa, Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ mỗi người nằm một bên, gối đầu lên đôi * của Chu Trúc Thanh, hai người miệng không khỏi cảm thán:
"Mềm quá, thật dễ chịu."
"Ước gì được như vậy."
"Ưu thế của Trúc Thanh quả nhiên rất mạnh."
Chu Trúc Thanh nhịn không được bĩu môi, tức giận trả lời:
"Hai ngươi sao giống Tô Trần thế?"
"A phi."
"Hai ngươi còn dễ chịu cái rắm, hai ngươi không nên nghĩ xem có cái gì ưu điểm có thể phát huy, nhờ đó có thể hạ gục Tô Trần à?"
Ninh Vinh Vinh suy nghĩ nói:
"Nhỏ, tính là ưu thế không?"
"Khụ khụ."
Ninh Vinh Vinh lại hắng giọng một cái rồi bổ sung:
"Ý ta là tuổi còn nhỏ."
Tiểu Vũ thì thầm:
"Lớn, có tính là ưu thế không?"
"Ta nhớ Tô Trần từng nói, trong nhà có một người già như có một bảo, đây là ưu thế của ta phải không?"
"Ha ha."
Chu Trúc Thanh cũng phải câm nín.
"Hai ngươi à, nghe hai người nói vậy, ta thấy hai người vẫn còn lạc quan lắm đấy, vậy mà còn có thể coi mấy cái này là 'ưu điểm' của mình."
"Ta nói rõ với các ngươi nhé, ưu thế là cái người khác không có, chỉ có ngươi mới có thể, chỉ có ngươi mới làm được, như vậy mới có thể trổ hết tài năng trong đám đông."
Ninh Vinh Vinh chân thành nói:
"Ta biết chứ!"
"Cái này giống như ưu thế của Trúc Thanh vậy đó, lớn! Vô cùng lớn! Bất kể là lúc nào ở đâu, ngươi đều là người sáng nhất."
Tiểu Vũ thì nghiêm túc nói:
"Thật ra ưu thế của ta là quang hoàn thỏ lưu manh mười vạn năm, nếu có trâu già thích gặm cỏ non thì ưu thế của hồn thú mười vạn năm sẽ lộ ra."
"À đúng!"
"Tai thỏ của ta là thật!"
Ninh Vinh Vinh nghe Tiểu Vũ nói vậy, lẩm bẩm:
"Nếu vậy thì ưu thế của ta là có tiền, nhưng chuyện này cũng có ích gì đâu!"
"Ta đã quẹt hết cả thẻ phụ cho Tô Trần rồi mà vẫn chưa thể hạ gục được hắn?"
Chu Trúc Thanh cũng đã buồn ngủ.
"À đúng!"
Tiểu Vũ lúc này lại đột nhiên nói:
"Ta nghĩ ra rồi."
"Ưu thế là độc nhất vô nhị, mà ta là Nhu Cốt Thỏ, ta chính là một con thỏ độc nhất vô nhị, đồng thời ta còn là người nhảy múa."
"Thật ra khả năng nhảy của ta rất cừ, cơ thể ta cực kỳ mềm dẻo, ta có thể thực hiện những động tác vũ đạo mà người thường không làm được."
Ninh Vinh Vinh quái dị nói:
"Có vẻ như không vấn đề gì, đây là ưu thế rồi, ngoài thích lớn ra thì đàn ông còn thích mềm mại đúng không?"
Chu Trúc Thanh ngồi dậy, có vẻ suy tư rồi gật đầu, ánh mắt đảo trên người Tiểu Vũ một hồi, rồi mở miệng hỏi:
"Tiểu Vũ, ngươi cứ để hai bọn ta xem lại một lần nữa, xem cơ thể ngươi rốt cuộc mềm đến mức nào?"
"A?"
Tiểu Vũ giật mình.
Giây tiếp theo.
Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh đồng loạt ra tay, bắt đầu thử nghiệm Tiểu Vũ, làm ra đủ loại động tác cực hạn mà người bình thường không thể làm được.
Ép thẳng chân. . .Uốn cong người. . .Mông. . .
Cả hai người này nhìn mà há hốc miệng.
"Trời ơi!"
"Tiểu Vũ ngươi tài quá."
"Bọn ta thật sự rất nghi ngờ, rốt cuộc ngươi là nhu cốt hay không xương, sao cơ thể ngươi có thể kỳ lạ vậy?"
Tô Trần nhìn Diệp Linh Linh, dịu dàng nói:
"Lần này ta sẽ giúp ngươi báo thù, chúng ta sẽ để Nhạn Tử dính độc của ngươi."
"Không!"
"Phải nói là để Nhạn Tử trị liệu một lần, dùng một cách không tưởng tượng nổi."
Lại nói tiếp.
Đêm xuống.
Tô Trần mơ một giấc mơ.
Tô Trần mơ thấy mình tiến vào một khe núi, khe núi sâu không thấy đáy, mà dưới đáy vực nở rộ một đóa hoa hải đường Cửu Tâm.
Ai cũng biết.
Hoa hải đường Cửu Tâm rất khó hái.
Vì vậy.
Tô Trần thể hiện kỹ năng điêu luyện, cuối cùng cũng hái được hoa hải đường Cửu Tâm.
Ngay lúc này một xà yêu xuất hiện, cướp lấy hoa hải đường Cửu Tâm.
Tô Trần thấy vậy lập tức nổi giận.
Hắn vất vả lắm mới hái được hoa hải đường Cửu Tâm, sao có thể để xà yêu cướp đoạt dễ dàng như vậy?
Thế là, Tô Trần và xà yêu bắt đầu đại chiến, trận chiến này vô cùng khốc liệt.
Bên này.
Hỏa Vũ vô cùng phấn khích nhảy phốc xuống giường, vui vẻ hôn lên khuôn mặt nhỏ của Giáng Châu.
"Mộc a!"
"Ha ha ha ——!"
"Ta đã nói rồi, ta Hỏa Vũ chính là vai phụ bên trong vương giả —— vai phụ hoàng kim, ta chính là vai phụ thiên mệnh, ta chính là —— thiên mệnh!!!"
"Căn cứ cách này mà chà xát, ta sẽ là người nhanh nhất trở thành Phong Hào Đấu La trong số các tỷ muội, ta quả thật là quá vui."
"Mua! mua!"
Hỏa Vũ vừa nói vừa hôn chụt chụt lên má Giáng Châu, khiến Giáng Châu chỉ biết im lặng.
Giáng Châu không vui nói:
"Hừ."
"Ngươi ngoài việc làm ta ướt hết cả người thì còn làm được gì nữa?"
Hỏa Vũ: ? ?
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
Giáng Châu liếc Hỏa Vũ, lên tiếng đả kích:
"Ta không làm."
"Ta nói thật với ngươi nhé, chỉ với trình độ hiện tại của ngươi mà đòi thành Phong Hào Đấu La trước tiên á?"
"Na Na tỷ đã hơn tám mươi cấp, các tỷ Nhạn Tử thì hơn bảy mươi cấp rồi, ngươi bây giờ mới có hơn ba mươi cấp, mà đòi phá cấp lên Phong Hào Đấu La trước, ngươi còn kém xa."
Ách.
Sắc mặt Hỏa Vũ tái đi:
"Hình như cũng đúng... Ai, Giáng Châu muội muội tốt, ngươi nói ta có nên cố gắng một chút, đẩy ngã Tô Trần không?"
Giáng Châu ngơ ngác nói:
"Ta đang nói với ngươi về cấp bậc hồn lực, ngươi lại nói gì về chuyện đẩy ngã Tô Trần?"
Hỏa Vũ thần bí nói:
"Căn cứ kinh nghiệm lần trước được không, cùng với thông tin ta tìm hiểu được từ dì Linh Diên, đẩy ngã Tô Trần chắc chắn có thể thu hoạch được 30 cấp hồn lực."
"Ngươi nghĩ mà xem, nếu ta có thể nhận được 30 cấp hồn lực, chẳng phải là trực tiếp lên tới cấp bảy mươi tám mươi sao, đến lúc đó dựa vào thân phận vai phụ thiên mệnh của ta, đột phá Phong Hào Đấu La còn chẳng dễ dàng sao?"
Giáng Châu trực tiếp cả người sửng sốt:
"Không phải?"
"Còn có thể như thế sao?"
Hỏa Vũ cười khẩy:
"Nói thừa! Ngươi không phát hiện à, những người phụ nữ nhận được 30 cấp hồn lực kia, đều là đã xác định quan hệ với Tô Trần, người hiểu rõ sao?"
Giáng Châu suy nghĩ rồi nói:
"Thì ra là vậy."
"Ban đầu ta còn nghĩ là nhật ký dùng để tách những người phụ nữ của Tô Trần, với những người không phải của Tô Trần ra. Suy cho cùng một nhà với không phải một nhà vẫn khác biệt."
Hỏa Vũ gật đầu:
"Ngươi nói không sai lắm, đẩy ngã đại gia Tô Trần thì là một nhà, bây giờ vẫn chưa phải là một nhà."
"Không đúng rồi!"
Giáng Châu đột nhiên nói:
"Hỏa Vũ, không phải ta muốn đả kích ngươi đâu, ngươi còn nghĩ đẩy ngã Tô Trần à, ngay cả tiểu công chúa Thất Bảo Lưu Ly Tông với thỏ lưu manh mười vạn năm còn không thành công được, ngươi có ưu thế gì mà đẩy ngã Tô Trần?"
"Ngươi lấy cái gì mà đẩy?"
"À đúng!"
"Hiện tại có thêm một đoàn Thiên Thủy nữ, tự ngươi xem đi, trong chỗ này, ngươi bất kể là dáng người, tướng mạo hay tính cách, ngươi có điểm nào hơn người không?"
"Ngoài việc biết chà xát phần thưởng, ngươi có tác dụng gì nữa chứ!"
Hỏa Vũ trực tiếp chết trân.
A!
Quá tức giận, hóa ra ta chả là gì cả à!
Trong một căn phòng khác.
Chu Trúc Thanh nằm ở giữa, Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ mỗi người nằm một bên, gối đầu lên đôi * của Chu Trúc Thanh, hai người miệng không khỏi cảm thán:
"Mềm quá, thật dễ chịu."
"Ước gì được như vậy."
"Ưu thế của Trúc Thanh quả nhiên rất mạnh."
Chu Trúc Thanh nhịn không được bĩu môi, tức giận trả lời:
"Hai ngươi sao giống Tô Trần thế?"
"A phi."
"Hai ngươi còn dễ chịu cái rắm, hai ngươi không nên nghĩ xem có cái gì ưu điểm có thể phát huy, nhờ đó có thể hạ gục Tô Trần à?"
Ninh Vinh Vinh suy nghĩ nói:
"Nhỏ, tính là ưu thế không?"
"Khụ khụ."
Ninh Vinh Vinh lại hắng giọng một cái rồi bổ sung:
"Ý ta là tuổi còn nhỏ."
Tiểu Vũ thì thầm:
"Lớn, có tính là ưu thế không?"
"Ta nhớ Tô Trần từng nói, trong nhà có một người già như có một bảo, đây là ưu thế của ta phải không?"
"Ha ha."
Chu Trúc Thanh cũng phải câm nín.
"Hai ngươi à, nghe hai người nói vậy, ta thấy hai người vẫn còn lạc quan lắm đấy, vậy mà còn có thể coi mấy cái này là 'ưu điểm' của mình."
"Ta nói rõ với các ngươi nhé, ưu thế là cái người khác không có, chỉ có ngươi mới có thể, chỉ có ngươi mới làm được, như vậy mới có thể trổ hết tài năng trong đám đông."
Ninh Vinh Vinh chân thành nói:
"Ta biết chứ!"
"Cái này giống như ưu thế của Trúc Thanh vậy đó, lớn! Vô cùng lớn! Bất kể là lúc nào ở đâu, ngươi đều là người sáng nhất."
Tiểu Vũ thì nghiêm túc nói:
"Thật ra ưu thế của ta là quang hoàn thỏ lưu manh mười vạn năm, nếu có trâu già thích gặm cỏ non thì ưu thế của hồn thú mười vạn năm sẽ lộ ra."
"À đúng!"
"Tai thỏ của ta là thật!"
Ninh Vinh Vinh nghe Tiểu Vũ nói vậy, lẩm bẩm:
"Nếu vậy thì ưu thế của ta là có tiền, nhưng chuyện này cũng có ích gì đâu!"
"Ta đã quẹt hết cả thẻ phụ cho Tô Trần rồi mà vẫn chưa thể hạ gục được hắn?"
Chu Trúc Thanh cũng đã buồn ngủ.
"À đúng!"
Tiểu Vũ lúc này lại đột nhiên nói:
"Ta nghĩ ra rồi."
"Ưu thế là độc nhất vô nhị, mà ta là Nhu Cốt Thỏ, ta chính là một con thỏ độc nhất vô nhị, đồng thời ta còn là người nhảy múa."
"Thật ra khả năng nhảy của ta rất cừ, cơ thể ta cực kỳ mềm dẻo, ta có thể thực hiện những động tác vũ đạo mà người thường không làm được."
Ninh Vinh Vinh quái dị nói:
"Có vẻ như không vấn đề gì, đây là ưu thế rồi, ngoài thích lớn ra thì đàn ông còn thích mềm mại đúng không?"
Chu Trúc Thanh ngồi dậy, có vẻ suy tư rồi gật đầu, ánh mắt đảo trên người Tiểu Vũ một hồi, rồi mở miệng hỏi:
"Tiểu Vũ, ngươi cứ để hai bọn ta xem lại một lần nữa, xem cơ thể ngươi rốt cuộc mềm đến mức nào?"
"A?"
Tiểu Vũ giật mình.
Giây tiếp theo.
Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh đồng loạt ra tay, bắt đầu thử nghiệm Tiểu Vũ, làm ra đủ loại động tác cực hạn mà người bình thường không thể làm được.
Ép thẳng chân. . .Uốn cong người. . .Mông. . .
Cả hai người này nhìn mà há hốc miệng.
"Trời ơi!"
"Tiểu Vũ ngươi tài quá."
"Bọn ta thật sự rất nghi ngờ, rốt cuộc ngươi là nhu cốt hay không xương, sao cơ thể ngươi có thể kỳ lạ vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận