Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack
Chương 272: Bánh đậu nhỏ
Rất nhanh! Sau Ninh Vinh Vinh, bốn người Hỏa Vũ chọn từ bỏ, bảy chị em Thủy Băng Nhi cũng chọn từ bỏ. Tô Trần lúc này cũng không biết mình say hay đang mơ, chỉ cảm thấy mọi thứ quá mức tốt đẹp, đẹp như trong truyện cổ tích vậy. Mấy người Hồ Liệt Na thì hoàn toàn khiếp sợ. Được được được! Người đàn ông của chúng ta, trừ chúng ta ra thì các ngươi từng người đều hôn. Còn có vương pháp không? Còn có pháp luật không? Mọi người vui cười huyên náo, Tô Trần cũng một ly lại một ly uống rượu, niềm vui sướng trong lòng không có từ ngữ nào diễn tả nổi. Rượu đã ngà ngà say.
“Giờ đến ta.” Tô Trần vừa uống vừa đứng lên, mở miệng nói: “Mọi người nhìn cho kỹ, ta muốn ra vẻ trước mặt người khác.” Các cô gái mặt mày đỏ bừng nhìn Tô Trần, mỉm cười nói: “Ngươi muốn nhảy múa sao?” “Nhanh nhảy! Nhanh nhảy!” “Chúng ta thích xem!” Diệp Linh Linh cũng mặt mày đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Tô Trần, hay là để ta tiếp tục uống rượu với ngươi?” Ta thực sự không đành lòng nhìn ngươi ngày mai tự sát đâu! Tô Trần lắc đầu nói: “Không phải, ta không nhảy, ta muốn giả bộ ngầu ấy mà, à không, ta muốn ngâm một bài thơ, cho mọi người thêm phần hứng thú.” “Nghe kỹ nhé.”
“Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết, Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ, Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh, Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các, Đê ỷ hộ, Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận, Hà sự trường hướng biệt thời viên.
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp, Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết, Thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên.” (Thủy Điệu Ca Đầu – Lý Bạch)
Các nàng nghe như si như say, đồng thời vỗ tay khen hay. Liễu Nhị Long chợt cười lớn nói: “Ha ha ha ——! Lão nương dám khẳng định, ngươi nhất định là chép...ô ô ô.” Lời còn chưa dứt, liền bị Bỉ Bỉ Đông và Linh Diên bịt miệng lại. Linh Diên nhỏ giọng nói: “Ngươi uống nhiều rồi hả?” “Ngươi về sau còn muốn xem nhật ký nữa không?” Ách. Liễu Nhị Long cũng ngẩn người, nàng vốn là nhanh mồm nhanh miệng, đúng là đã uống nhiều, có chút không kiềm được muốn phá đám Tô Trần. Tô Trần lúc này nhìn sang hỏi: “Ngươi cười cái gì?” Liễu Nhị Long vội vàng khoát tay nói: “Ta không có cười, ngươi nhất định là nghe nhầm.” Tô Trần tức giận nói: “Ta cho ngươi cũng không dám cười, đây là Thủy Điệu Ca Đầu kinh điển nhất quê hương ta đấy.” “Còn nữa…rót rượu đi, đừng ngưng. Cùng quân ca một khúc, mời quân nghiêng tai nghe ta hát. Nhân sinh đắc ý nên vui vẻ, chớ để chén vàng trơ trọi dưới ánh trăng. Trời sinh ta tài ắt có dùng, ngàn vàng tiêu hết rồi lại về.” A cái này. Mọi người đều cảm thấy có chút buồn cười, ngươi đúng là rất thật thà đó!
Cũng chính vì thế, có người vui vẻ có người lại buồn. Trong lúc Tô Trần và các nàng vui vẻ ngâm thơ ca hát, ở một phòng khách sạn tại Thiên Đấu thành, Ba Tái Tây và Hải Nữ Đấu La đang ngồi với vẻ mặt nghiêm trọng. Hải Nữ Đấu La nhìn thẳng Ba Tái Tây, mở miệng nói: “Đại tế tự, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy! Ta thấy ngươi đừng nên mê muội nữa, giúp Đường Tam, nếu để Tô Trần và Bỉ Bỉ Đông biết thì Hải Thần đảo chúng ta thật sự xong đời.” “Ngày mai ngươi cứ thế làm, hết thảy sẽ không còn đường quay lại.”
Ba Tái Tây sắc mặt nghiêm túc, trong lòng cũng hơi dao động, nhưng! Nếu như các nàng không làm thì làm sao ăn nói với Hải Thần được? “Hải Nữ, ta thấy vẫn nên tiến hành theo quyết định ban đầu, bây giờ chúng ta không có đường quay lại nữa, chúng ta không thể nào giải thích với Hải Thần đại nhân.” “Ngày mai nhất định phải cứu Đường Tam, Hải Thần chi tâm cũng nhất định phải lấy về cho Đường Tam, như thế mới có thể ăn nói với Hải Thần đại nhân được.” Hải Nữ Đấu La khó hiểu nói: “Vì sao vậy chứ?” Ba Tái Tây hít sâu một hơi nói: “Bởi vì, bất kể nguyên nhân gì, chúng ta cũng phải nghe theo mệnh lệnh của Hải Thần đại nhân, báo đáp Hải Thần đại nhân.” Hải Nữ Đấu La lại càng nóng nảy. “Đại tế tự, ngươi có biết làm như vậy sẽ hại chết rất nhiều người không?” “Thiên Đấu thành cũng có phân điện của Võ Hồn điện, ngày mai chúng ta cứu Đường Tam ra, không đến ba ngày tin tức sẽ đến Võ Hồn điện.” “Bỉ Bỉ Đông, Linh Diên, Tô Trần, ba người bọn họ thực lực, ngươi đấu với một người thôi đã khó khăn, đến khi Võ Hồn điện tấn công Hải Thần đảo thì Hải Thần đảo chúng ta sẽ thành nơi đồ thán đó!” Ba Tái Tây nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Ta biết! Nhưng ta không còn cách nào, chuyện lần này ta sẽ gánh vác.” “Sau này Võ Hồn điện có đánh Hải Thần đảo, ta sẽ đứng ra cho bọn họ một lời giải thích, dù sinh tử cũng sẽ báo đáp Hải Thần đại nhân đã bồi dưỡng ta.” “Haizz, ngươi ngươi ngươi…” Hải Nữ Đấu La tức giận không nói nên lời, ngồi một bên hậm hực nói: “Đồ ngu! Đại tế tự ngươi đúng là lão ngoan đồng, ngươi còn già hơn ta, ngươi chi bằng bây giờ đến Võ Hồn thành đầu hàng còn hơn.” “Như thế còn có khả năng thua một nửa!” Ba Tái Tây không để ý đến nàng, nhàn nhạt mở miệng: “Ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm, nếu như bọn họ không chịu trả lại Hải Thần chi tâm, có lẽ chúng ta còn phải động thủ.” Hải Nữ Đấu La không vui nhìn Ba Tái Tây, trực tiếp nhảy vào bồn tắm trong khách sạn. Tuy nói, Hải Nữ Đấu La quá sùng bái Hải Thần, nhưng nàng rõ ràng không hề ngu trung như thế.
Tích! 【 Nhật ký, ghi chép cuộc sống xuyên việt tốt đẹp.】 【 Phần thưởng đang phát...】 【 Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng: Tất cả thời hạn của hồn hoàn tăng thêm một ngàn năm.】 【 Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng ngẫu nhiên: Khinh la uất kim hương.】
Bên này. Tô Trần đang uống rượu cùng các nữ nhân, nhìn thấy phần thưởng thứ hai của nhật ký, ánh mắt dừng lại trên người Ninh Vinh Vinh. Ninh Vinh Vinh ban đầu vốn mặt đỏ chóng mặt, thấy Tô Trần nhìn mình thì vội vàng xua tay từ chối: “Không đến, không đến.” “Người ta uống nhiều rồi, uống nữa sẽ hư mất.” Tô Trần đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của nàng, cười nói: “Ừ! Không để các ngươi uống nữa, các ngươi còn nhỏ uống nhiều cũng không tốt cho cơ thể.” “Hả?” Ninh Vinh Vinh đã say, nghe lời này căn bản không hiểu, chỉ hiểu một chữ "nhỏ", nàng bỗng nhiên ưỡn ngực tới gần, mở miệng nói: "Đâu...chỗ nào nhỏ, người ta chỉ là nhìn nhỏ thôi, không tin ngươi sờ xem, một chút cũng không nhỏ." Tô Trần sắc mặt cứng đờ, vội vàng lắc đầu nói: “Không, không.” Ta dù không phải là người tốt, nhưng cũng không nên lợi dụng lúc người ta khó khăn chứ! Ngươi say cả rồi.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Ninh Vinh Vinh đột nhiên nắm lấy tay Tô Trần đặt lên, mở miệng hỏi: “Nhỏ hay không nhỏ?” Tô Trần kinh hãi, mặt lộ vẻ mờ mịt, trong miệng thốt ra ba chữ: "Bánh đậu nhỏ." "Oa——!" Ninh Vinh Vinh nghe Tô Trần nói thế, lập tức đau lòng khóc lớn. "Tô Trần, ghét ngươi." Ninh Vinh Vinh khóc thút thít chạy đi. Một nhóm nữ nhân, ai nấy cũng có vẻ mặt cổ quái nhìn Tô Trần, ngươi đúng là nói trúng chỗ đau của người ta. Tô Trần cũng vẻ mặt khó xử, sờ sờ mũi, đúng là uống hơi quá chén, không giữ được mồm miệng. "Các nàng cứ chơi trước, ta đi đem bánh đậu nhỏ à không, ta đi đem tiểu ma nữ dỗ về." Tô Trần nói xong, cũng đứng dậy đuổi theo. Chu Trúc Thanh thấy cảnh này, trong lòng có loại dự cảm, lần này Ninh Vinh Vinh có lẽ sẽ thành công.
“Giờ đến ta.” Tô Trần vừa uống vừa đứng lên, mở miệng nói: “Mọi người nhìn cho kỹ, ta muốn ra vẻ trước mặt người khác.” Các cô gái mặt mày đỏ bừng nhìn Tô Trần, mỉm cười nói: “Ngươi muốn nhảy múa sao?” “Nhanh nhảy! Nhanh nhảy!” “Chúng ta thích xem!” Diệp Linh Linh cũng mặt mày đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Tô Trần, hay là để ta tiếp tục uống rượu với ngươi?” Ta thực sự không đành lòng nhìn ngươi ngày mai tự sát đâu! Tô Trần lắc đầu nói: “Không phải, ta không nhảy, ta muốn giả bộ ngầu ấy mà, à không, ta muốn ngâm một bài thơ, cho mọi người thêm phần hứng thú.” “Nghe kỹ nhé.”
“Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết, Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ, Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh, Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các, Đê ỷ hộ, Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận, Hà sự trường hướng biệt thời viên.
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp, Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết, Thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên.” (Thủy Điệu Ca Đầu – Lý Bạch)
Các nàng nghe như si như say, đồng thời vỗ tay khen hay. Liễu Nhị Long chợt cười lớn nói: “Ha ha ha ——! Lão nương dám khẳng định, ngươi nhất định là chép...ô ô ô.” Lời còn chưa dứt, liền bị Bỉ Bỉ Đông và Linh Diên bịt miệng lại. Linh Diên nhỏ giọng nói: “Ngươi uống nhiều rồi hả?” “Ngươi về sau còn muốn xem nhật ký nữa không?” Ách. Liễu Nhị Long cũng ngẩn người, nàng vốn là nhanh mồm nhanh miệng, đúng là đã uống nhiều, có chút không kiềm được muốn phá đám Tô Trần. Tô Trần lúc này nhìn sang hỏi: “Ngươi cười cái gì?” Liễu Nhị Long vội vàng khoát tay nói: “Ta không có cười, ngươi nhất định là nghe nhầm.” Tô Trần tức giận nói: “Ta cho ngươi cũng không dám cười, đây là Thủy Điệu Ca Đầu kinh điển nhất quê hương ta đấy.” “Còn nữa…rót rượu đi, đừng ngưng. Cùng quân ca một khúc, mời quân nghiêng tai nghe ta hát. Nhân sinh đắc ý nên vui vẻ, chớ để chén vàng trơ trọi dưới ánh trăng. Trời sinh ta tài ắt có dùng, ngàn vàng tiêu hết rồi lại về.” A cái này. Mọi người đều cảm thấy có chút buồn cười, ngươi đúng là rất thật thà đó!
Cũng chính vì thế, có người vui vẻ có người lại buồn. Trong lúc Tô Trần và các nàng vui vẻ ngâm thơ ca hát, ở một phòng khách sạn tại Thiên Đấu thành, Ba Tái Tây và Hải Nữ Đấu La đang ngồi với vẻ mặt nghiêm trọng. Hải Nữ Đấu La nhìn thẳng Ba Tái Tây, mở miệng nói: “Đại tế tự, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy! Ta thấy ngươi đừng nên mê muội nữa, giúp Đường Tam, nếu để Tô Trần và Bỉ Bỉ Đông biết thì Hải Thần đảo chúng ta thật sự xong đời.” “Ngày mai ngươi cứ thế làm, hết thảy sẽ không còn đường quay lại.”
Ba Tái Tây sắc mặt nghiêm túc, trong lòng cũng hơi dao động, nhưng! Nếu như các nàng không làm thì làm sao ăn nói với Hải Thần được? “Hải Nữ, ta thấy vẫn nên tiến hành theo quyết định ban đầu, bây giờ chúng ta không có đường quay lại nữa, chúng ta không thể nào giải thích với Hải Thần đại nhân.” “Ngày mai nhất định phải cứu Đường Tam, Hải Thần chi tâm cũng nhất định phải lấy về cho Đường Tam, như thế mới có thể ăn nói với Hải Thần đại nhân được.” Hải Nữ Đấu La khó hiểu nói: “Vì sao vậy chứ?” Ba Tái Tây hít sâu một hơi nói: “Bởi vì, bất kể nguyên nhân gì, chúng ta cũng phải nghe theo mệnh lệnh của Hải Thần đại nhân, báo đáp Hải Thần đại nhân.” Hải Nữ Đấu La lại càng nóng nảy. “Đại tế tự, ngươi có biết làm như vậy sẽ hại chết rất nhiều người không?” “Thiên Đấu thành cũng có phân điện của Võ Hồn điện, ngày mai chúng ta cứu Đường Tam ra, không đến ba ngày tin tức sẽ đến Võ Hồn điện.” “Bỉ Bỉ Đông, Linh Diên, Tô Trần, ba người bọn họ thực lực, ngươi đấu với một người thôi đã khó khăn, đến khi Võ Hồn điện tấn công Hải Thần đảo thì Hải Thần đảo chúng ta sẽ thành nơi đồ thán đó!” Ba Tái Tây nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Ta biết! Nhưng ta không còn cách nào, chuyện lần này ta sẽ gánh vác.” “Sau này Võ Hồn điện có đánh Hải Thần đảo, ta sẽ đứng ra cho bọn họ một lời giải thích, dù sinh tử cũng sẽ báo đáp Hải Thần đại nhân đã bồi dưỡng ta.” “Haizz, ngươi ngươi ngươi…” Hải Nữ Đấu La tức giận không nói nên lời, ngồi một bên hậm hực nói: “Đồ ngu! Đại tế tự ngươi đúng là lão ngoan đồng, ngươi còn già hơn ta, ngươi chi bằng bây giờ đến Võ Hồn thành đầu hàng còn hơn.” “Như thế còn có khả năng thua một nửa!” Ba Tái Tây không để ý đến nàng, nhàn nhạt mở miệng: “Ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm, nếu như bọn họ không chịu trả lại Hải Thần chi tâm, có lẽ chúng ta còn phải động thủ.” Hải Nữ Đấu La không vui nhìn Ba Tái Tây, trực tiếp nhảy vào bồn tắm trong khách sạn. Tuy nói, Hải Nữ Đấu La quá sùng bái Hải Thần, nhưng nàng rõ ràng không hề ngu trung như thế.
Tích! 【 Nhật ký, ghi chép cuộc sống xuyên việt tốt đẹp.】 【 Phần thưởng đang phát...】 【 Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng: Tất cả thời hạn của hồn hoàn tăng thêm một ngàn năm.】 【 Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng ngẫu nhiên: Khinh la uất kim hương.】
Bên này. Tô Trần đang uống rượu cùng các nữ nhân, nhìn thấy phần thưởng thứ hai của nhật ký, ánh mắt dừng lại trên người Ninh Vinh Vinh. Ninh Vinh Vinh ban đầu vốn mặt đỏ chóng mặt, thấy Tô Trần nhìn mình thì vội vàng xua tay từ chối: “Không đến, không đến.” “Người ta uống nhiều rồi, uống nữa sẽ hư mất.” Tô Trần đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của nàng, cười nói: “Ừ! Không để các ngươi uống nữa, các ngươi còn nhỏ uống nhiều cũng không tốt cho cơ thể.” “Hả?” Ninh Vinh Vinh đã say, nghe lời này căn bản không hiểu, chỉ hiểu một chữ "nhỏ", nàng bỗng nhiên ưỡn ngực tới gần, mở miệng nói: "Đâu...chỗ nào nhỏ, người ta chỉ là nhìn nhỏ thôi, không tin ngươi sờ xem, một chút cũng không nhỏ." Tô Trần sắc mặt cứng đờ, vội vàng lắc đầu nói: “Không, không.” Ta dù không phải là người tốt, nhưng cũng không nên lợi dụng lúc người ta khó khăn chứ! Ngươi say cả rồi.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Ninh Vinh Vinh đột nhiên nắm lấy tay Tô Trần đặt lên, mở miệng hỏi: “Nhỏ hay không nhỏ?” Tô Trần kinh hãi, mặt lộ vẻ mờ mịt, trong miệng thốt ra ba chữ: "Bánh đậu nhỏ." "Oa——!" Ninh Vinh Vinh nghe Tô Trần nói thế, lập tức đau lòng khóc lớn. "Tô Trần, ghét ngươi." Ninh Vinh Vinh khóc thút thít chạy đi. Một nhóm nữ nhân, ai nấy cũng có vẻ mặt cổ quái nhìn Tô Trần, ngươi đúng là nói trúng chỗ đau của người ta. Tô Trần cũng vẻ mặt khó xử, sờ sờ mũi, đúng là uống hơi quá chén, không giữ được mồm miệng. "Các nàng cứ chơi trước, ta đi đem bánh đậu nhỏ à không, ta đi đem tiểu ma nữ dỗ về." Tô Trần nói xong, cũng đứng dậy đuổi theo. Chu Trúc Thanh thấy cảnh này, trong lòng có loại dự cảm, lần này Ninh Vinh Vinh có lẽ sẽ thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận