Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 246:

Ninh Vinh Vinh vội vàng giải thích: "Ngươi nghe nhầm rồi, ta nói ngươi thông minh giống Nhị Long tiền bối." Hỏa Vũ giơ nắm đấm lên nói: "Tốt nhất là ngươi không có nói." Cả đám người vừa ăn cơm vừa trêu đùa, rồi cùng nhau trở về học viện Võ Hồn.
Dọc đường, Hồ Liệt Na có chút buồn bực nói: "Kỳ lạ! Không phải nói, vừa ăn vừa viết của dì Linh Diên sao, mà đã bao lâu rồi, nội dung nhật ký vẫn không cập nhật!" Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều trở nên có chút kỳ quái. Rốt cuộc Tô Trần và Bỉ Bỉ Đông đang làm cái gì vậy? Lẽ nào có chuyện gì quan trọng hơn cả việc cập nhật nhật ký sao?
Uống rượu! Tán gẫu! Rượu ngon tri kỷ ngàn chén vẫn còn ít. Nhật ký lúc nào viết cũng được, nhưng cơ hội thế này chỉ có một lần.
Quán rượu nhỏ. Tô Trần và Bỉ Bỉ Đông trò chuyện rất vui vẻ, từ thơ ca phú từ đến nhân sinh, từ giữa trưa tán gẫu đến hoàng hôn. Dù hai người đều có thực lực mạnh và tửu lượng lớn, giờ cũng đều đã say khướt.
Hôm nay Bỉ Bỉ Đông rất vui. Vì nàng rõ ràng Tô Trần hiểu mọi điều ở nàng, nên khi nói chuyện phiếm cùng Tô Trần, nàng có thể thổ lộ mọi chuyện từ sâu thẳm nội tâm.
Lúc này, mặt Bỉ Bỉ Đông ửng đỏ vì hơi men, trông như ánh chiều tà kiều diễm. Đôi mắt nàng có chút mơ màng nhìn Tô Trần, cất tiếng: "Cùng ngươi trò chuyện, ta như thể quay lại quãng thời gian vô lo vô nghĩ ngày xưa, tiếc rằng ta đã không gặp được ngươi sớm hơn." Bỉ Bỉ Đông nói, trong lòng tràn ngập nuối tiếc.
Tô Trần cười đáp: "Ta đã từng nói rồi mà, cuộc sống nên nhìn về phía trước, bây giờ gặp gỡ cũng đâu có muộn."
Bỉ Bỉ Đông lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đã muộn rồi." Nàng vừa nói vừa ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi hoàng hôn đang buông xuống, ví von: "Bây giờ ta như ánh chiều tà cuối chân trời, dần tắt ở Tây Sơn, hoa tàn ít bướm. Còn ngươi thì như Triều Dương giờ Tỵ, phong nhã hào hoa, sức sống dồi dào."
Tô Trần nghe vậy bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn vào sắc mặt của Bỉ Bỉ Đông, lắc đầu nói: "Ta không đồng ý với cái nhìn của Đông tỷ, lẽ nào tỷ không thấy trời chiều cũng rất đẹp sao?"
Bỉ Bỉ Đông phát giác Tô Trần cứ nhìn mình, ánh mắt nàng cũng trở nên có chút kỳ lạ. Rồi nghe Tô Trần lại nói: "Từ xa ngắm trông tựa bức tranh, đây là cảnh đẹp nhân gian. Mặt trời lặn Tây Sơn chẳng vừa ý ta, ánh nắng chiều đẹp nhưng vẫn không bằng tỷ."
Mặt Bỉ Bỉ Đông càng lúc càng đỏ. Nàng dù là giáo hoàng của Vũ Hồn Điện thì sao chứ, giáo hoàng điện hạ cũng vẫn là phụ nữ, giáo hoàng điện hạ đâu có bị ai trêu chọc thế này bao giờ!
"Mồm mép trơn tru! Thảo nào có thể lừa được đám Na Na, ngay cả trưởng lão Linh Diên cũng bị ngươi cho qua mặt." Bỉ Bỉ Đông liếc nhìn Tô Trần một cách không vui, giận dỗi một tiếng, dáng vẻ này lại đầy vẻ thiếu nữ đáng yêu.
Tô Trần vẻ mặt chân thành nói: "Bộc lộ cảm xúc, dụng tâm mà làm thôi."
Bỉ Bỉ Đông mỉm cười, được khen cũng rất vui vẻ, lên tiếng: "Nghe cách ngươi nói thì ngươi cũng là người bụng đầy kinh luân nhỉ?" "Ngâm thử một bài thơ cho ra hồn, để tỷ tỷ thưởng thức xem nào."
Tô Trần nghe vậy đứng dậy, cầm chén rượu ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngâm nga: "Sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, bọt nước cuốn trôi hết anh hùng. Đúng sai, thành bại chẳng quay đầu. Thanh Sơn vẫn như cũ đứng đó, mấy bận ánh chiều đỏ rực."
"Trên bãi sông ngư tiều đầu bạc, quen nhìn thu nguyệt gió xuân sang. Một bầu rượu đục mừng gặp gỡ. Xưa nay bao nhiêu chuyện, đều trong câu chuyện vui."
Bỉ Bỉ Đông nghe cũng không khỏi chấn kinh, thơ hay! Quá hay! Cái này quá lợi hại rồi...khoan đã? Ngươi là đang chép thơ đấy à!
"Ha ha." Bỉ Bỉ Đông nghĩ đến đây bỗng nhiên bật cười, đứng dậy nói: "Ngươi thật là văn võ song toàn." "Hôm nay ta rất vui, chúng ta đi thôi!"
Tô Trần cũng cười khiêm tốn đáp: "Cũng thường thôi, hiểu sơ chút văn vẻ." Hai người sánh bước rời quán rượu, trên đường đi có chút gập ghềnh.
Trước cửa Vũ Hồn Điện. Đèn đuốc sáng trưng. Bỉ Bỉ Đông cười mời: "Tiểu Trần, cùng ta về Vũ Hồn Điện, ta cho ngươi xem một món đồ tốt!" Tô Trần nghe vậy thì trong lòng kinh hãi, hắn cứ ngỡ mình nghe nhầm Bỉ Bỉ Đông vừa nói "lên lầu ngồi chơi, mèo nhà ta sau đó sẽ lộn mèo."
"Cái này...""Như vậy... không phải không tốt lắm sao?"
Bỉ Bỉ Đông trực tiếp giữ chặt cánh tay Tô Trần: "Có gì mà không tốt, đi thôi!" Giờ phút này Bỉ Bỉ Đông trông như tỷ tỷ hiền lành nhà bên, có lẽ do hơi men, có lẽ do nội tâm bị kìm nén đã lâu nay được giải tỏa, nói chung Bỉ Bỉ Đông rất vui vẻ, rất thoải mái.
Điều này khiến đám thị vệ Vũ Hồn Điện ai nấy đều hoa mắt, ai nấy cũng kinh ngạc đến khó tin. Ta lạy? Có phải chúng ta bị mù rồi không? Đây có phải là nữ vương cao lãnh uy nghiêm của Vũ Hồn Điện không? Nhìn thế nào mà giống Thánh nữ Hồ Liệt Na của Vũ Hồn Điện thế này? ...Khoan đã? Điện hạ đang kéo ai vậy, hình như người kia chính là người đàn ông của Thánh nữ Hồ Liệt Na à? Thế này thì không đúng rồi!
Đúng lúc này, Quang Linh Đấu La đang xử lý chút công việc ở Vũ Hồn Điện cũng chuẩn bị rời đi. Từ xa, hắn nhìn thấy Bỉ Bỉ Đông đang kéo Tô Trần đi về phía tẩm cung của giáo hoàng.
"Ta đi?" Quang Linh Đấu La dụi mắt đầy kinh ngạc, lẩm bẩm: "Bỉ Bỉ Đông à, trước kia ngươi còn cãi sống cãi chết, không chịu thừa nhận, bây giờ ta đã tận mắt nhìn thấy rồi nhé?" "Đúng là đôi cẩu nam nữ!" Quang Linh Đấu La vừa lẩm bẩm vừa cảm thấy nếu bị hai người phát hiện sẽ rất nguy hiểm, liền vội tìm cột nhà trốn phía sau, miệng cười khoái chí.
Một bên khác, Hồ Liệt Na và những người khác đã trở về. Không tìm thấy bóng dáng Tô Trần, Linh Diên cũng đã về Vũ Hồn Điện trước, ban đầu nàng tính sẽ về sớm hơn, sợ Tô Trần về nhà buồn chán nên định ở lại cùng hắn. Ai ngờ! Đến giờ cơm tối mà mọi người vẫn chưa thấy Tô Trần về.
Hồ Liệt Na bực dọc nói: "Cái tên này đi ăn cơm cũng không thèm về hay sao?" Mọi người đều lộ vẻ cổ quái, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Có chuyện rồi. Nhất định là có chuyện rồi. Nếu không có chuyện gì, sao Tô Trần lại không chịu cập nhật nhật ký đến tận giờ chứ? Đáng ghét! Lại sắp bị Bỉ Bỉ Đông vượt mặt một bước rồi. Mấy dì lại có mị lực như vậy à?
Linh Diên nhìn mọi người, lên tiếng: "Mọi người ăn cơm trước đi!" "Tiểu Trần đã lớn thế rồi, có mất đi đâu được, thực lực của hắn cũng chẳng có chuyện gì đâu, mọi người ăn cơm trước đi, chờ hắn về thì sai người làm thức ăn sau."
Hồ Liệt Na cũng gật đầu: "Mọi người ăn cơm trước đi!""Vinh Vinh đang tuổi lớn, không thể để cho con bé đói được."
Ninh Vinh Vinh:???
Nói tiếp, Tô Trần bị Bỉ Bỉ Đông kéo đi, cùng nhau trở về tẩm cung giáo hoàng, Bỉ Bỉ Đông cười nói: "Ngươi chờ ta một chút." Tô Trần gật đầu cứng ngắc, trong lòng đang vô cùng giằng xé. Đông tỷ là sư phụ của Hồ Liệt Na, Đông tỷ có thể là mẹ của Thiên Nhận Tuyết, ta sao có thể mạo phạm? Không—! Không—! ! ! Ta là Tô Trần không phải loại người như vậy. . . Từ từ đã? Vì sao càng nghĩ như vậy, trong lòng lại càng cảm thấy kích thích à! Thôi. Làm cầm thú thì cứ làm cầm thú, dù sao cũng tốt hơn kẻ không bằng cầm thú.
Tô Trần vốn chẳng phải là người tốt gì, thêm cả men rượu kích thích, sợ mình thua cả cầm thú, dứt khoát lựa chọn làm cầm thú. Hắn hai ba cái đã cởi phăng áo.
Đúng lúc này, Bỉ Bỉ Đông ôm một đống đồ vật đi ra, vừa đi vừa nói: "Cho ngươi xem thử mấy tấm chân dung thời trẻ của ta, lúc đó..." "Hả?" "Tiểu Trần sao ngươi lại cởi hết đồ rồi?"
Tô Trần:???
Bạn cần đăng nhập để bình luận