Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 81: Các ngươi đều không có tính tình sao?

Một lúc im lặng trôi qua.
Toàn bộ khách sạn trong nháy mắt liền trở nên tĩnh mịch.
Cuồng!
Thật là cuồng!
Thật sự quá cuồng!
Thật là mẹ nó cuồng!
Những người xem náo nhiệt bình thường, trong lòng lúc này đã coi Tô Trần như thần tượng, nếu bọn ta là hồn sư, bọn ta cũng muốn ngông cuồng như vậy!
Quá đẹp trai.
Tràng diện hôm nay, sau này uống rượu khoác lác với người, đều có thể kể chuyện này tới hai bàn lạc rang.
Học viện Thương Huy bên này, một đám học sinh cũng khiếp sợ, bọn họ lần lượt nhìn về phía lão sư của mình Diệp Tri Thu... Lão sư vậy mà lại mắng bọn ta là đồ bỏ đi!
Diệp Tri Thu hung hăng trừng mắt liếc bọn họ một cái... Lão tử ta nghe thấy đấy, nhưng mà thì sao?
Đường Tam, Đới Mộc Bạch bọn họ cũng sắp nổ tung.
Ngọa Tào!
Chúng ta đời này chưa từng gặp qua kẻ nào ngông cuồng như vậy, các vị ở đây các ngươi không có chút tính khí nào sao?
Cái gì?
Các ngươi đều không có chút tính khí nào?
Đi!
Nếu các ngươi đều không có tính khí, vậy thì chúng ta cũng không cần lên tiếng, chúng ta cũng nhịn.
Chính là muốn nói.
Bọn họ không cam tâm nhưng mà có thể làm sao bây giờ?
Hồ Liệt Na rốt cuộc không nhịn được, giơ ngón tay cái khen Tô Trần một câu: "Thật bá khí!"
"Khụ khụ."
Độc Cô Nhạn bị sặc nước miếng, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Hồ Liệt Na... Tỷ tỷ, Tô Trần nói đám rác rưởi mà cũng lôi cả tỷ vào đấy.
Ánh mắt Diệp Tri Thu dừng lại trên người Đới Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn, mở miệng nói: "Nếu hai vị chê cười học viện Thương Huy chúng ta, vậy thì bước ra đây luận bàn một chút đi!"
Thảo.
Sắc mặt Đới Mộc Bạch trầm xuống nói: "Tự rước lấy nhục!"
"Đánh thì đánh!"
Mã Hồng Tuấn cũng nghiến răng, trực tiếp đi theo ra ngoài, trừ Tô Trần ra, cái học viện Thương Huy gì đấy hắn vẫn không sợ!
Đường Tam liếc mắt ra hiệu cho Áo Tư Tạp, Áo Tư Tạp gật đầu thật mạnh, kéo lấy Đường Tam đi ra ngoài: "Anh em tốt, chúng ta cũng lên!"
Đường Tam: ? ? ?
Mẹ nó ta là bảo ngươi đi lên lầu gọi lão sư Triệu Vô Cực, ai bảo ngươi tự mình quyết định kéo ta đi lên?
Mặc dù không biết rõ thực lực đối phương ra sao, nhưng dù sao đó cũng là một vị lão sư, thêm nữa lại còn có tên gia hỏa Tô Trần kia ở đây, Đường Tam căn bản không có ý định dùng át chủ bài của mình.
Tô Trần quay đầu nhìn ba người Ninh Vinh Vinh, mở miệng nói: "Hôm qua ta nói gì?"
"Hôm qua khi lên lớp, ta còn dạy các ngươi rằng một ngày làm sư một ngày phải có trách nhiệm, hiện giờ đồng học các ngươi đánh nhau với người ta, các ngươi cũng phải đi lên chịu... Đi lên đánh nhau!"
"Ngươi..."
Ba người Ninh Vinh Vinh cũng vô cùng tức giận, sao lại có cái loại người quá đáng như ngươi chứ?
Mỗi lần chịu đánh đều phải lôi bọn ta vào, chúng ta thực sự cảm tạ ngươi đấy.
Tô Trần không thèm để ý đến ba người, quay đầu nói với Hồ Liệt Na bọn nàng: "Người hiện tại, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, không thể nào hiểu được dụng tâm lương khổ của người khác, ta đây là đang bắt nạt bọn họ sao?"
"Ta đây là muốn bọn họ nhận ra lỗi sai ngày hôm nay, để bọn họ nhớ kỹ thật lâu, nếu không sau này còn phải chịu đau khổ lớn... Ai! Bây giờ người tốt như ta thực sự không có nhiều."
"Phục vụ, mang thức ăn lên."
Ba người Hồ Liệt Na trực tiếp hết nói.
À.
Nếu ngươi đã nói như vậy, chúng ta thật sự không có lý do để phản bác, ngươi quả thực là làm đúng!
Người tốt!
Mấy người Đường Tam, Đới Mộc Bạch vừa bước tới cửa, nghe thấy những lời của Tô Trần, thiếu chút nữa không bưng nổi lòng mà hộc máu!
Ngươi đúng là quá đủ rồi.
Bắt nạt bọn ta xong, ngươi lại còn muốn bọn ta cảm ơn sao?
Thật nực cười.
Hay là ngươi muốn bọn ta hát tặng ngươi bài ca hả?
Đường Tam thầm thề trong lòng, đợi khi nào ta làm ra Phật Nộ Đường Liên, ta nhất định sẽ đích thân tiễn ngươi đi gặp Phật Tổ, cái loại tốt bụng của ngươi nên ở Tây Thiên Cực Lạc thế giới kia mới thích hợp.
Rất nhanh!
Bên ngoài chiến đấu bắt đầu, Sử Lai Khắc Thất Quái đối đầu với hồn vương cấp 50 Diệp Tri Thu, song phương đánh qua đánh lại có vẻ cân sức.
Dù sao cũng là đoàn nhân vật chính, tuy rằng thực lực chênh lệch không nhỏ, nhưng vẫn có vài thứ!
Nhưng.
Bởi vì Đường Tam kiêng kị Tô Trần, át chủ bài ám khí không một lần nào dùng tới, không bao lâu liền dẫn đến chiến cuộc càng ngày càng bất lợi, Sử Lai Khắc Thất Quái bắt đầu rơi vào thế bị động, chỉ có thể chịu đòn.
Diệp Tri Thu mặc dù không biết rõ Tô Trần nghĩ cái gì, nhưng ông ta hiểu rất rõ, cứ việc dùng sức đánh cái đám thỏ con này là xong chuyện.
Tên gia hỏa kia cứ quyền đấm chân đá, sợ dùng hồn kỹ sẽ đánh cho bọn họ thua quá nhanh.
Ngay trong lúc này, Triệu Vô Cực đang nghỉ ngơi trên lầu, chậm rãi bước xuống dưới, chuẩn bị ra ngoài làm ra vẻ một chút.
"Ừm?"
Triệu Vô Cực vừa xuống lầu, liền chú ý tới bốn người Tô Trần, mặc dù hai bên không chính thức chạm mặt, nhưng mà hắn cũng biết rất rõ mấy người Tô Trần.
Tô Trần thấy Triệu Vô Cực muốn ra ngoài giúp đỡ, vội vàng nói: "Ai u, đây chẳng phải phó viện trưởng Triệu Vô Cực hay sao, sao lại trùng hợp như vậy nha, mau đến ngồi chúng ta cùng nhau uống vài chén!"
Triệu Vô Cực nghe thấy vậy, nhíu mày nhìn về phía Tô Trần, trả lời: "Không cần rồi, ta bên ngoài còn có chút việc, lát nữa trở về lại tiếp chuyện các hạ uống vài chén."
Tô Trần lúc này biến sắc, giọng điệu mang theo mấy phần uy hiếp nói: "Ngươi nói vậy là không nể mặt ta rồi? Ở Đấu La Đại Lục còn chưa có ai dám không cho Tô Trần ta mặt mũi... Na Na!"
Hồ Liệt Na lúc này đứng dậy, hồn lực đáng sợ trên người ép tới.
Ầm!
Triệu Vô Cực giống như bị Cửu Lôi oanh đỉnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, cái con bé nhìn bộ dạng mười tám tuổi này, hồn lực cư nhiên lại hùng hậu như vậy?
Thứ này chỉ sợ đều muốn đạt tới Phong Hào Đấu La.
Quá đáng sợ!
Triệu Vô Cực tin rồi.
Trước kia Phất Lan Đức nói với hắn, gặp một cô gái tuổi chưa đến hai mươi, thực lực còn mạnh hơn cả hắn, Triệu Vô Cực còn bảo là gã nói khoác.
Lần này Triệu Vô Cực tự mình trải qua, hồn lực này ít nhất phải cấp 80 trở lên đấy, sao có thể mạnh mẽ như vậy?
Trong bóng tối.
Đường Hạo cảm thụ được hồn lực đáng sợ của Hồ Liệt Na, cũng không khỏi kinh hãi trong lòng, đối phương rõ ràng chỉ mới cấp 80, sao lại có hồn lực khủng bố như vậy?
Chẳng lẽ nàng cũng có hồn hoàn mười vạn năm?
Rất rõ ràng!
Hồn hoàn của Hồ Liệt Na, có tới bốn cái mười vạn năm, cứ việc chỉ mới là cấp 80, nhưng hồn lực cùng chiến lực chân chính, còn xa hơn thế nhiều.
Tô Trần nhàn nhạt nói: "Bên ngoài đều chỉ là đánh đấm nhỏ, làm thầy giáo cũng không thể quá chiều chuộng học sinh, nếu không thì sau này gặp phải kẻ hung ác, chẳng phải là mất mạng sao?"
"Phó viện trưởng Triệu Vô Cực ngài nói đúng không?"
"Ây... Vâng vâng vâng, lời các hạ nói có lý, đám tiểu quái vật này đúng là quá mức ngông cuồng, để bọn chúng chịu chút thiệt thòi cũng tốt."
Triệu Vô Cực biết điều, dù sao đám Đới Mộc Bạch, Đường Tam bên ngoài cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu mà hắn còn khăng khăng ra mặt giúp đỡ, bản thân hắn có khi gặp nguy hiểm đến tính mạng trước.
"Thế mới đúng chứ!"
"Đến ngồi, chúng ta uống vài chén làm quen, ta tên là Tô Trần."
Tô Trần mời Triệu Vô Cực ngồi xuống ăn cơm, kéo lấy hắn liền uống cạn ba chén, khiến cho Triệu Vô Cực cả người có chút mờ mịt.
Không đúng rồi!
Dựa theo tình tiết hai ngày trước, Tô Trần này chẳng phải nên là một tên phản diện lớn, chuyên môn đối phó với đám Sử Lai Khắc bọn họ hay sao?
Sao giờ lại thật sự ngồi uống rượu ăn cơm với ta thế này!
Còn có nữa.
Tô Trần này có vẻ không phải là cái loại người tội ác tày trời như mọi người hình dung nhỉ?
Mơ hồ quá.
Triệu Vô Cực có chút nhìn không hiểu.
Một hồi lâu sau.
Các học sinh của học viện Thương Huy đắc ý dào dạt dìu đỡ lão sư của mình tiến vào, Diệp Tri Thu mặc dù cũng bị thương nhẹ, nhưng mà rõ ràng là vấn đề không lớn.
Ngược lại Sử Lai Khắc Thất Quái vẫn cố sức đi theo vào, mỗi người đều vô cùng thảm thương, đặc biệt là hai người Đới Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn, bị Diệp Tri Thu đánh đến bầm dập mặt mũi, đi đường còn khập khiễng.
Thứ này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc Tô Trần đánh bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận