Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 133: Đại Hoàng nhanh im miệng cái kia không thể ăn

Chương 133: Đại Hoàng mau im miệng, cái kia không ăn được!
Nhưng mà, bất kể Đường Hạo có dùng sức thế nào, cái đại chùy màu đỏ tươi kia vẫn cứ không thể nào nện Thái Cực Đồ xuống được một chút nào. Lực lượng đã lưu chuyển theo một quy tắc nhất định. Mặc cho hắn có cố gắng thế nào cũng vẫn vậy.
Chuyện này khiến cho đám người Sử Lai Khắc khốn khổ rồi. Hồ Liệt Na và những người đi cùng đã được Tô Trần báo trước nên có chuẩn bị, còn bên Sử Lai Khắc thì hoàn toàn không lường được chuyện một đòn đối chọi này lại mạnh đến như vậy. Từng người bị hóa giải lực lượng của Thái Cực Đồ đánh bay ra như diều đứt dây.
"Phụt!"
Ngọc Tiểu Cương hiện đã bị thương nặng, sau khi bị khí lãng đánh bay thì lại càng phun ra một ngụm máu đen. Phất Lan Đức và mấy người kia thì còn đỡ hơn. Chỉ là, lúc này trên mặt bọn họ đầy vẻ kinh hãi! Hạo Thiên Đấu La quả không hổ danh Hạo Thiên Đấu La, một chùy vừa rồi có thể đạt tới thực lực của Siêu cấp Đấu La cấp 97-98 rồi! Chỉ là, Tô Trần kia sao lại yêu nghiệt như vậy, một đòn công kích mạnh mẽ thế mà hắn lại có thể đỡ được?? Hai người này vậy mà đều có thể bộc phát ra thực lực cực hạn Đấu La ư! ! Khủng bố như thế.
Ngay sau đó, khói bụi cuồn cuộn tan đi. Trên sân không còn bóng dáng của Đường Hạo, chỉ còn lại một câu ngoan thoại mà hắn để lại.
"Vũ Hồn điện nợ ta, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại tất cả!"
Hồ Liệt Na và Linh Diên lập tức xông đến xem xét tình hình của Tô Trần.
"Cửu Tâm Hải Đường Hoàng, trị liệu!"
Diệp Linh Linh cũng chạy đến ngay lúc này, toàn lực thi triển kỹ năng trị liệu, chữa thương cho Tô Trần, dù nàng cũng không biết Tô Trần có bị thương hay không.
Hồ Liệt Na và Linh Diên đến bên Tô Trần, ân cần hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Đường Hạo và Đường Tam đều chạy rồi, chúng ta có muốn đuổi theo giết bọn chúng không?"
Tô Trần khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Cứ để bọn chúng đi đi!"
Hồ Liệt Na và Linh Diên nghe vậy thì gật nhẹ đầu không nói gì nữa. Dù Tô Trần vừa mới đánh trọng thương Đường Hạo, nhưng uy lực bùng nổ của Đường Hạo lúc nãy thực sự quá khủng bố, không ai dám chắc hắn có thể tung thêm một chùy nữa không.
Ánh mắt Tô Trần liếc nhìn mọi người trên sân, cất lời: "Nội dung hôm nay kết thúc ở đây."
"Chư vị!"
"Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại, hãy nhớ kỹ tên của ta, ta tên là -- Tô Trần!"
Khoảnh khắc này, khi đám người Sử Lai Khắc nghe thấy cái tên "Tô Trần" thì trong lòng đã bắt đầu rùng mình. Rõ ràng! Tô Trần nói được làm được, hắn đã mang đến cho bọn họ một cơn ác mộng không thể nào quên, cái tên "Tô Trần" sẽ cần thiết để bọn họ dùng cả đời mà chữa lành! . . .
Nói trở lại, nếu Tô Trần chỉ là một người bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không đỡ chiêu Đại Tu Di Chùy của Đường Hạo. Đây đâu phải trò chơi đối kháng, ngươi đánh ta một lần thì ta phải đánh trả lại một lần. Đường Hạo nổ vòng có mạnh đến đâu thì Tô Trần cứ trực tiếp bay đi là xong. Đợi hắn nổ vòng kết thúc rồi quay lại chơi chết hắn. Hoặc là, hao tổn cũng phải mài chết hắn!
Chạy trốn? Cho dù có mệt chết Đường Hạo thì hắn cũng không thể nào nhanh bằng tốc độ của Tô Trần được. Chỉ là, hôm nay còn có Hồ Liệt Na và những người khác nên Tô Trần cũng không định dồn Đường Hạo vào chỗ chết. Còn chuyện đuổi theo giết Đường Hạo cũng không cần thiết, một kích vừa rồi đã trọng thương Đường Hạo, lại thêm việc phản phệ sau khi hắn nổ vòng thì Đường Hạo đang bỏ trốn chẳng qua cũng chỉ còn thoi thóp thôi.
Trong lúc này, Phất Lan Đức thấy hai nhân vật chủ chốt đều đã rời đi thì cũng vội vàng nói: "Nhanh lên!""Các ngươi đưa Tiểu Cương đi chữa trị. . . Tai đâu? Cái xiên thịt nhỏ đâu?"
Mọi người ai cũng cuống cuồng chân tay. Áo Tư Tạp chạy khắp nơi tìm kiếm thì phát hiện một con chó Đại Hoàng đang ngậm một miếng thịt trong miệng, không phải là tiểu bảo bối của đại sư thì là gì? "Đại Hoàng mau im miệng, cái đó không ăn được!"
Sử Lai Khắc nghèo đến mức chuột cũng không thèm, chó Đại Hoàng rất vất vả mới tìm được miếng thịt để lót dạ. Nghe Áo Tư Tạp gọi thì liền quay đầu bỏ chạy.
Ngọc Tiểu Cương thấy vậy cũng vô cùng hoảng sợ: "A, chết tiệt!" "Ngươi mau đứng lại cho ta, Áo Tư Tạp mau giúp ta giành lại, giờ còn phải có cơ hội ghép lại!"
Áo Tư Tạp cũng kinh hãi, vội vàng dùng kỹ năng xúc xích lớn, vừa đuổi vừa hét: "Đại Hoàng mau đứng lại, ta dùng lạp xưởng đổi với ngươi, ngươi mau dừng lại cho ta!"
Đại Hoàng dừng lại quay đầu nhìn, trong ánh mắt thông minh tràn đầy vẻ quyết đoán. . ."Chó con mới lựa chọn, chó lớn ta chọn tất cả!"
Chỉ thấy chó Đại Hoàng ba phần thêm năm trừ hai, cắn nát xiên thịt nhỏ của Ngọc Tiểu Cương rồi ăn tươi, đồng thời còn ngoáy đuôi, hướng Áo Tư Tạp đòi thêm cái lạp xưởng thứ hai.
"Thêm vào!"
Bốp!
Áo Tư Tạp kinh ngạc đến ngây người, hai tay che mặt tràn đầy tuyệt vọng, cái lạp xưởng do hồn lực tạo thành trên tay cũng rơi xuống đất.
Đại Hoàng: Ta quả thực là thông minh quá mà!
"A ---!""Không ---- không ---! ! !"
Ngọc Tiểu Cương nhìn Đại Hoàng ăn tươi xiên thịt nhỏ của hắn, còn ăn luôn cái lạp xưởng Áo Tư Tạp đánh rơi. Hắn càng thêm tuyệt vọng và phẫn nộ. Chết tiệt! Áo Tư Tạp đáng ghét, vì cái gì ngươi còn thưởng cho nó, vì cái gì ngươi lại còn thưởng cho nó chứ!
Đại Hoàng ăn hết cái lạp xưởng thứ hai, bước những bước đi như không có thân thích, trực tiếp chạy sang một bên chơi. Phất Lan Đức và đám người thấy vậy ai nấy cũng mặt mày ủ rũ. Hết cách rồi, Ngọc Tiểu Cương thực sự là quá xui xẻo.
Triệu Vô Cực nhìn cái tai trong tay, lên tiếng an ủi: "Đại sư đừng hoảng, chỉ có một hai tấc thôi mà, có hay không cũng không quan trọng.""Đây là tai của ngươi, ta giờ sẽ đưa ngươi đến thành tìm Hồn Sư chữa trị tốt nhất.""Phụt. . . !"
Ngọc Tiểu Cương hung hăng phun ra một ngụm máu đen, ngất luôn.
"Tiểu Cương." Phất Lan Đức cũng đau buồn, vội bảo Triệu Vô Cực cõng Ngọc Tiểu Cương lên, rồi dẫn cả đám người tiến về Tác Thác Thành.
Cổng học viện Sử Lai Khắc. Tô Trần dẫn theo đám nữ nhân lên xe ngựa, bắt đầu chạy về phân điện võ hồn ở Tác Thác Thành. Tô Trần, Hồ Liệt Na, Diệp Linh Linh, Độc Cô Nhạn, Linh Diên, Hỏa Vũ, Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ. Đội ngũ này quả thật ngày càng lớn mạnh.
Tô Trần nhìn xe ngựa chật kín người thì trong lòng cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cái này đến tột cùng là có bao nhiêu người rình mò a? Không biết cái thận cuối cùng của ta có chịu nổi không đây?
Hồ Liệt Na ngồi bên cạnh, khẽ hỏi: "Vừa rồi ngươi có bị thương không?"
Linh Diên và mọi người cũng lo lắng nhìn Tô Trần. Bọn họ vừa rồi đều có thể cảm nhận được uy lực của Đại Tu Di Chùy của Đường Hạo thực sự rất khủng bố, dự tính nếu không có cấp 97, 98 thì rất khó mà chống đỡ được. Tô Trần tiếp chiêu đó, bọn họ không biết rõ Tô Trần có bị thương hay không.
Tô Trần khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Đường Hạo chẳng qua là nổ năm vòng hồn hoàn, hơn nữa còn trong tình huống bị ta trọng thương. Nếu hắn muốn làm ta bị thương thì việc cho A Ngân nổ vòng chắc cũng xấp xỉ mức đó."
Hồ Liệt Na gật gù, an lòng, sắc mặt ngưng trọng nói: "Đường Tam vẫn chưa chết, ta đã dốc toàn lực tung ra một đòn linh hồn, dù là Phong Hào Đấu La bình thường cũng phải thần hồn tan nát, không ngờ hắn lại có thể đỡ được!" "Thật không thể tưởng tượng nổi."
Linh Diên Đấu La cũng đầy vẻ tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc! Chỉ thiếu một chút nữa là có thể giết chết Đường Tam rồi.""Còn Đường Hạo kia, cũng là nỏ mạnh hết đà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận