Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 365: Che mắt hành động

"A?" "Cái này đơn giản vậy sao?" "Thật sự đơn giản như vậy?" Cổ Nguyệt Na và những người khác vẻ mặt không thể tin, điều này khác hoàn toàn với những khó khăn trùng điệp mà các nàng nghĩ. Không chỉ là đơn giản, mà còn đơn giản đến mức các nàng rất khó tin. A Ngân vẻ mặt thành thật gật đầu nói: "Đúng!" "Đơn giản như vậy!" "Đúng chủ thượng, Tô Trần sau khi đột phá ngày hôm qua, hình như đã thay đổi, hắn cùng ta tu luyện kỹ năng dung hợp võ hồn, có thể sử dụng Long Nguyên để bồi bổ khôi phục hồn lực." Cổ Nguyệt Na nghe những lời này, ánh mắt khựng lại, nhìn A Ngân hỏi: "Ngươi nói, việc hồn lực và thương thế của ngươi khôi phục không phải do Tô Trần cho ngươi đan dược hay linh vật gì mà là do các ngươi tu luyện kỹ năng dung hợp võ hồn?" "Đúng vậy." A Ngân khẽ gật đầu. Bích Cơ vui vẻ nói: "Chủ thượng, điều này quả thực là quá tốt. Tô Trần có thể giúp ngươi khôi phục thương thế, nếu ngươi lại lấy được phần thưởng cấp ba mươi, Hồn Thú nhất tộc của chúng ta sẽ rất tuyệt vời." Ánh mắt Cổ Nguyệt Na lóe lên tinh quang, nhìn A Ngân hỏi tiếp: "Phần thưởng cấp ba mươi, ngươi đã lấy như thế nào?" A Ngân nghe câu hỏi này, trên mặt lộ vẻ mờ mịt, buồn rầu nói: "Cái này ta có chút không hiểu, cảm giác có lẽ là vì trở thành nữ nhân của Tô Trần, thì nhật ký phó bản sau đó sẽ xuất hiện phần thưởng." "Ừm!" Cổ Nguyệt Na nhẹ gật đầu, rồi trầm tư. "Tiếp theo, Tử Cơ, Bích Cơ, Tuyết Đế, Băng Đế, bốn người các ngươi, ai sẽ tiếp sức A Ngân?" Bốn người nghe Cổ Nguyệt Na nói, ánh mắt lại dán vào người A Ngân. "Thật sự đơn giản như vậy?" A Ngân nhìn bốn người, do dự hỏi: "Các ngươi thật sự cảm thấy chuyện này rất đơn giản sao?" "Ý của ta là, trong tình huống đó... Thật ra nếu như ta không uống quá nhiều rượu, ta căn bản không làm được." Ách. Bốn người mới chợt hiểu ra! Nghe thì đơn giản, nói cũng dễ. Nhưng chuyện này khi đến thật sự, liệu các nàng có đủ dũng khí trực tiếp xử lý không? Rất khó. Trầm mặc một lúc. Băng Đế liếc nhìn Tuyết Đế, rồi nói với Cổ Nguyệt Na: "Chủ thượng, tối nay cứ tiếp tục uống rượu với họ đi!" "Để tự ta uống nhiều hơn, ta cảm thấy ta có thể làm được, trực tiếp hạ gục Tô Trần." "Đừng." Cổ Nguyệt Na có chút khó xử nói: "Hôm qua mọi người cùng nhau uống nhiều như vậy, còn tán gẫu lâu như thế, nên đổi cách khác thôi." A Ngân và những người khác cũng khẽ gật đầu, cảm thấy việc tiếp tục dùng biện pháp uống rượu, thực sự không quá thích hợp. Băng Đế nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy chúng ta hãy tìm cách tạo ra một tình huống giống như A Ngân đã đối mặt, rồi sao chép y hệt A Ngân đã làm." "Cách này không có vấn đề chứ?" Cổ Nguyệt Na và những người khác khẽ gật đầu. Vậy thì. Vấn đề mới đến, làm sao mới có thể để Tô Trần giả vờ say xỉn nằm ngửa? "Ai?" Bích Cơ đột nhiên cười nói: "Chủ thượng, ta có một ý nghĩ rất táo bạo!" Cổ Nguyệt Na và những người khác nhìn Bích Cơ hỏi: "Thật sao?" "Táo bạo đến mức nào?" Bích Cơ nhìn A Ngân, cười giải thích: "A Ngân bây giờ đã thành công rồi, vậy khi Tô Trần tối đến tìm A Ngân, cứ để A Ngân bịt mắt Tô Trần." "Sau đó... Nhân cơ hội này, chúng ta sẽ thay thế A Ngân." Ách. Cổ Nguyệt Na và những người khác nghe Bích Cơ nói xong, bắt đầu suy nghĩ... Càng nghĩ càng thấy có tiềm năng. "Có thể đấy!" "Rất có thể!" A Ngân ngây người, nàng nhìn Cổ Nguyệt Na với ánh mắt phức tạp, giọng khàn khàn nói: "Chủ thượng, làm như vậy có phải là đang lừa dối Tô Trần không? Ta, ta không muốn lừa dối Tô Trần, chúng ta có thể đổi biện pháp khác được không?" Cái này? Cổ Nguyệt Na và những người khác nhìn A Ngân, tâm tình có chút phức tạp. Ngươi lại bắt đầu bênh người ngoài đúng không? Ngươi nhất định phải làm trò cười cho Hồn Thú? Bích Cơ kéo A Ngân lại giải thích: "Thật ra không tính là lừa gạt đâu, mọi người đều muốn làm một chuyện giống nhau, chỉ là phương thức hành động khác nhau thôi." "Ngươi nghĩ kỹ mà xem, nếu như như vậy tính là lừa gạt, vậy chẳng phải tối qua ngươi cũng có ý đồ âm mưu sao?" "Chẳng lẽ chúng ta luôn lên kế hoạch một âm mưu hay sao?" "Có thể là." A Ngân vẫn còn có chút không vui. Tử Cơ cũng mở miệng: "A Ngân, ngươi quá lo rồi, mọi người đều muốn làm cùng một việc, sớm muộn gì cũng thế." "Chỗ này dù có lừa gạt thì đó cũng là lời nói dối có thiện ý thôi." Băng Đế khẽ gật đầu nói: "Ngươi có thể xem chuyện này như là một trò chơi thú vị." A Ngân cúi đầu không nói gì. Cổ Nguyệt Na lên tiếng: "Nếu vậy, chúng ta quyết định như thế nhé, tối nay khi Tô Trần đến tìm A Ngân, cứ theo kế hoạch này mà tiến hành." "A Ngân, trong lòng ngươi không cần phải lo lắng, ngươi nghĩ lại chuyện nhật ký phó bản xem, không phải tất cả mọi người đều đang lừa gạt Tô Trần sao?" "Chỉ cần chúng ta không gây tổn thương cho hắn, không ôm ý đồ xấu với hắn, thì không có chuyện gì cả." A Ngân suy nghĩ kỹ một chút, cũng gật đầu đồng ý. Nếu nàng lại không chịu, chẳng phải sẽ thành qua cầu rút ván, ăn no rồi phá hoại sao?. . . Không lâu sau. Diệp Linh Linh đến gọi bọn họ cùng nhau ra ăn cơm, Cổ Nguyệt Na và những người khác không nói gì, cùng nhau đi. A Ngân đi sau lưng Cổ Nguyệt Na, nhìn thấy Tô Trần và Bỉ Bỉ Đông ở trong phòng, lại nhớ lại cảnh điên cuồng tối qua, nội tâm nàng có chút xấu hổ, lặng lẽ cúi đầu. Bỉ Bỉ Đông cười nói: "A Ngân muội muội, đến đây ngồi." "Vâng." A Ngân nhẹ đáp lời, nhìn Cổ Nguyệt Na, sau đó đi đến ngồi cạnh Bỉ Bỉ Đông.. . . Mọi người cùng nhau ăn cơm cười nói vui vẻ, chỉ có A Ngân im lặng ăn mà không dám lên tiếng. Diệp Linh Linh tò mò hỏi: "A Ngân tỷ tỷ, sao từ nãy đến giờ tỷ không nói gì vậy?" Bỉ Bỉ Đông và những người khác nghe vậy, cũng chợt phát hiện vấn đề này, A Ngân từ hôm nay đến giờ không nói một câu nào. Chuyện này là sao? A Ngân nghe Diệp Linh Linh hỏi, ngẩng đầu nhìn cô ấy, trong lòng cũng có chút rối rắm. Nếu mình lên tiếng thì bọn họ sẽ phát hiện ra cổ họng của mình đang bị ách, còn nếu không trả lời thì lại quá thất lễ. Thật là khó xử! A Ngân do dự một chút rồi trả lời: "Ta, ta cổ họng không được khỏe, khụ khụ, chắc là tối qua ở biển gió lớn nên bị cảm lạnh." "Vậy ạ." Diệp Linh Linh và những người khác không hỏi nhiều, trong lòng đoán được phần nào là vì sao cổ họng bị khàn. Lúc này. Nghĩ đến đáp án đó, họ còn không nhịn được nhìn Tô Trần, có chút oán trách hắn sao mạnh mẽ thế, không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào sao? Tô Trần cũng cảm thấy rất oan uổng mà! Không trách ta được. Cái Lam Ngân Thảo này tham ăn quá thôi. Ăn cơm xong. Mọi người trò chuyện thêm vài câu rồi ai nấy về phòng nghỉ ngơi. Sau khi Cổ Nguyệt Na và những người khác trở về, liền ngồi trong phòng A Ngân, nhìn trời chờ đợi kế hoạch "che mắt" của mình bắt đầu. "Chờ đã." A Ngân chợt nhớ ra rồi nói: "Chủ thượng, tối nay Tô Trần sẽ không đến tìm ta đâu, chắc là phải đợi đến tối ngày mai." "A?" "Tại sao?" Cổ Nguyệt Na và những người khác vẻ mặt khó hiểu nhìn A Ngân, bọn ta đang mong chờ đây, sao ngươi lại nói hắn sẽ không đến chứ? A Ngân vẻ mặt xấu hổ nói: "Là, là tại vì ta quá yếu, tối nay nếu mà luyện tập nữa thì sẽ bị hư mất, nên hắn biết ta cần phải nghỉ ngơi lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận