Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 149: Lập tức chọn được một vị may mắn quan chúng nhổ nước bọt

Chương 149: Ngay lập tức chọn được một vị khán giả may mắn để nhổ nước bọt - Chu gia.
Chu Trúc Vân lúc này cũng đang cau mày suy tư.
"Chu gia cùng Đới gia đời đời kết thông gia, tuy nói chúng ta cùng Đới Duy Tư bọn họ là họ hàng, nhưng trên thực tế, gen tương đồng lại càng nhiều."
"Thật đáng ch·ế·t a!"
Chu Trúc Vân nắm chặt tay thành quyền, nghĩ đến những chuyện xấu hổ khó nói của Chu gia, nàng thực sự muốn thay đổi tất cả.
Nhưng mà, Chu Trúc Vân không có năng lực thay đổi mọi thứ, người có thể làm được chỉ có Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh hiện tại là hi vọng duy nhất của Chu gia.
Không!
Chu Trúc Vân bỗng quyết tâm, bởi vì nàng không chắc chắn ý nghĩ của Chu Trúc Thanh, nàng muốn đích thân đến Vũ Hồn Thành, cầu xin muội muội giúp Chu gia thay đổi tất cả.
Vũ Hồn Thành.
Bỉ Bỉ Đông lúc này cũng đang im lặng.
Tô Trần à Tô Trần!
Ngươi quả nhiên không phải người đứng đắn gì, cho ngươi một cơ hội giảng bài, ngươi lại nói những kiến thức kỳ lạ thế này?
Ngươi không thể viết về thuốc nổ sao? Ngươi không thể viết về ám khí à? Dù mọi người đều thích học hỏi, nhưng ít ra ngươi cũng phải dạy chúng ta những thứ có ích chứ?
Không không không!
Liễu Nhị Long, Đường Nguyệt Hoa, Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Vân đều cho rằng những kiến thức hôm nay trên lớp học rất hữu dụng.
Nhật ký tiếp tục đăng chương mới.
【Quá tỉ mỉ ta không giải thích nữa, tóm lại là tính toán cái tỷ lệ này, liền có thể hiểu rõ sự đáng sợ của việc kết hôn giữa những người có quan hệ họ hàng gần.】 【Cho nên, khi yêu đương phải hết sức cảnh giác, tuyệt đối đừng học theo Mù Mắt Đấu La Liễu Nhị Long, hắn họ Ngọc, Hoàng Kim Thánh Long cũng xuất hiện rồi, mà ngươi vẫn chưa thấy rõ quan hệ gì à?】
Lam Phách học viện.
Liễu Nhị Long vốn đang vui vẻ vì mình kịp thời dừng lại tổn thất, nhưng khi thấy nội dung trong nhật ký của Tô Trần, nàng liền tức nổ đom đóm mắt.
"A!"
"Tô Trần, đồ khốn đáng ghét, chuyện này có liên quan gì đến nhau chứ, ngươi lại lôi ta ra trêu chọc hả?"
"Ngươi chờ đó, khi ta giải quyết xong mọi chuyện ở Lam Phách học viện, ta sẽ đến tìm ngươi."
Những người phụ nữ khác khi nhìn thấy dòng nhổ nước bọt của Tô Trần trong nhật ký cũng không hẹn mà cùng bật cười.
Không hổ là Tô Trần.
Lúc nào cũng vô tình mà chọn được một khán giả may mắn để lôi ra nhổ nước bọt.
【Tiếp theo sẽ phỉ nhổ Đới Mộc Bạch cặn bã này, hắn không biết là không thích cái kiểu cạnh tranh này, hay là tự biết mình không đấu lại Đới Duy Tư nên đã im hơi lặng tiếng bỏ trốn.】 【Chu Trúc Thanh sinh ra trong gia tộc quý tộc nhưng chưa từng được hưởng đãi ngộ quý tộc, vốn là người Tinh La Đế Quốc, lại phải tha hương, vượt ngàn dặm đến Thiên Đấu Tác Thác Thành.】 【Còn Đới Mộc Bạch lúc này ở Tác Thác Thành, một ngày đuổi ba chỗ tán gái, đến khách sạn thuê phòng, đều phải là hoa tỷ muội, một lần hai người tiêu chuẩn.】 【Ta cảm thấy rất câm nín!】 【Nếu Đới Mộc Bạch chỉ phong lưu khoái hoạt, thì hắn chỉ là một tên cặn bã bình thường, nhưng hắn bỏ mặc Chu Trúc Thanh sống c·h·ế·t mặc bay thì hắn là một tên cặn bã tiêu chuẩn.】 【Đới Mộc Bạch thực sự là đồ cặn bã, bằng không sao hắn có thể nói: "Phụ nữ không tính là người, mà là tài nguyên"?】 【Lần đầu gặp Chu Trúc Thanh, ta đã đặt cho nàng một biệt danh là - "Chu Trúc Thanh thích xung phong", ha! nghĩ đến Chu Trúc Thanh cũng hoàn toàn hết cách, Đới Mộc Bạch bỏ trốn, nàng ở lại Chu gia chỉ có ác mộng.】 【Sự thật chứng minh, Chu Trúc Thanh là một cô gái dám yêu dám hận, đương nhiên, nàng có thể từ Tinh La Đế Quốc trốn đến Tác Thác Thành chắc chắn phải có sự giúp đỡ của tỷ tỷ Chu Trúc Vân.】 【Bằng không, Đới Duy Tư có để mặc nàng rời đi không?】 【Không thể nói rằng Đới Duy Tư không ngăn cản, Chu Trúc Vân mời không nổi một hồn sư cấp bốn năm mươi, nếu không có Chu Trúc Vân lo liệu, với hồn lực hơn hai mươi cấp của nàng, căn bản không thể trốn thoát khỏi cuộc t·r·u·y s·á·t.】 【Tóm lại, một câu thôi – "Vô tình nhất là gia tộc đế vương".】 Trong phút chốc.
Những người phụ nữ đọc xong nhật ký đều cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.
Đới Mộc Bạch, đồ cặn bã!
Phụ nữ không phải là người mà chỉ là tài nguyên?
Được thôi!
Chờ có cơ hội gặp được ngươi, chúng ta sẽ cho ngươi kết nghĩa tỷ muội với Ngọc Tiểu Cương, chúng ta sẽ để ngươi cũng trở thành tài nguyên.
Tác Thác Thành.
Học viện Sử Lai Khắc hoang tàn.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Đới Mộc Bạch đứng đó, đột nhiên cảm thấy phía dưới háng mát lạnh.
Hắn hoảng sợ tột độ!
"Chuyện gì xảy ra?"
Đới Mộc Bạch cảm thấy sợ hãi khó hiểu, nhìn xung quanh chỉ thấy mỗi Áo Tư Tạp đang ngồi cách đó không xa.
Hắn hoàn toàn không biết mình vừa bị người ta nhớ thương.
"Vút!"
Một mũi tên bắn tới.
Đới Mộc Bạch vội né tránh, mũi tên rơi xuống dưới chân, trên đó buộc một cuộn giấy.
"Cách Tác Thác Thành hai mươi dặm về phía nam."
"Đường Tam."
Đới Mộc Bạch nhìn nội dung bên trên, sắc mặt cứng đờ, quay sang Áo Tư Tạp nói:
"Áo nhỏ, mau qua đây!"
Áo Tư Tạp nghe tiếng Đới Mộc Bạch liền vội vàng chạy đến, nhìn dòng chữ trên cuộn giấy, trên mặt cũng lộ vẻ mơ màng.
"Là Tiểu Tam trở về rồi sao?"
Hắn nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
Áo Tư Tạp thầm nói:
"Đại sư nói không sai, Tiểu Tam quả nhiên không sao, chắc chắn sẽ trở về liên lạc với chúng ta."
Đới Mộc Bạch khoát tay nói:
"Không cần gấp, chúng ta về báo cáo tình hình với viện trưởng trước, rồi để viện trưởng đến hẹn gặp mặt."
Áo Tư Tạp gật đầu:
"Ừ! Mặc dù nói Tô Trần không đến mức lừa chúng ta, nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận."
Không lâu sau.
Phất Lan Đức ở phía nam Tác Thác Thành hai mươi dặm đã gặp Đường Hạo và con trai, chỉ là tình cảnh hai cha con lúc này vô cùng thảm hại.
Đường Hạo bị thương nặng, trông như một người điên, trước ngực còn có vết m·áu đỏ tươi, Đường Tam thì như một đứa trẻ ăn mày đầy bụi đất.
Phất Lan Đức cũng có chút khó tin.
Hai cha con lúc này trông như ăn mày, dù ai nhìn vào cũng không thể tin được, đây lại là một người từng dùng chùy đánh cả Giáo Hoàng của Vũ Hồn Điện.
"Tiểu Tam, Hạo điện hạ, chuyện gì đã xảy ra với hai người vậy?"
Đường Hạo mở miệng:
"Tô Trần là người của Vũ Hồn Điện, dù trước kia bị hắn đánh bị thương, nhưng hai cha con ta cũng không dám vào thành tìm hồn sư chữa trị."
"Tình cảnh hiện tại cũng tốt, tránh tai mắt của Vũ Hồn Điện."
Phất Lan Đức nghe xong cũng khẽ gật đầu, lên tiếng:
"Đúng vậy!"
"Nhưng mà hai ngày nay ta đã điều tra, hôm đó Tô Trần bọn họ ra khỏi thành rồi, hiện tại Tác Thác Thành rất an toàn."
Đường Tam do dự một chút, nhịn không được hỏi:
"Viện trưởng, Tiểu Vũ thế nào rồi?"
Vẻ mặt Phất Lan Đức có chút phức tạp nói:
"Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh ba người đều đi theo Tô Trần rồi."
"Mỗi người đều có chí riêng, Tô Trần thực lực cường đại, các nàng chọn đi theo Tô Trần cũng không có gì đáng trách, Tiểu Tam, con cần phải cố gắng tu luyện, tự mình mạnh lên."
Đường Hạo cũng vỗ vai Đường Tam, lên tiếng an ủi.
Đường Tam nắm chặt tay, nghiến răng:
"Ta nhất định sẽ g·i·ế·t hắn!"
Phất Lan Đức gật đầu nặng nề, lên tiếng:
"Chỗ này không phải là nơi để nói chuyện, hai người về Tác Thác Thành với ta trước đã."
"Ta quen hết mấy hồn sư chữa trị ở Tác Thác Thành, sau đó ta sẽ tìm họ chữa trị vết thương cho điện hạ trước rồi chúng ta bàn kế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận