Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack
Chương 121: Ngọc Tiểu Cương ta đến
Hỏa Vũ tỏ vẻ tò mò nhìn mấy người, mở miệng hỏi: "Các ngươi đang luyện loại hồn kỹ gì vậy?"
Tô Trần nhẹ nhàng trả lời: "Thái cực dưỡng sinh, muốn học không?"
Hỏa Vũ vô cùng kích động nói: "Có thể dạy ta không?" "Ta muốn học!" "Cảm ơn!"
Tô Trần khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Muốn học thì đứng phía sau tập theo trước đi, sau này có cơ hội ta sẽ dạy cho ngươi tâm pháp."
"Điện hạ Linh Diên nếu có hứng thú cũng có thể học thử, bộ quyền pháp này nhìn có vẻ bình thường nhưng thực chất lại chứa đựng thiên địa đại đạo, nếu có thể ngộ ra triệt để, liền có thể đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, mượn sức mạnh của đất trời dùng cho mình."
Linh Diên vẻ mặt lộ ra vài phần nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì, cùng Hỏa Vũ cùng nhau tập theo Thái Cực Quyền.
Linh Diên là Phong Hào Đấu La, ngộ tính thiên phú không cần phải bàn, chỉ là tập luyện vài lần, với ba lần ban thưởng đêm qua và một lần ban thưởng sáng nay, dường như cũng không cảm thấy mệt mỏi. Ngược lại là Hỏa Vũ tính tình nóng nảy, giống như đang nô đùa vậy.
Nàng chưa kịp luyện thêm chút nữa thì Tô Trần liền dừng lại, nói: "Hôm nay luyện hai lượt trước tới đây thôi, tiếp theo chúng ta sẽ xuất phát tới học viện Sử Lai Khắc."
Hỏa Vũ ngơ ngác hỏi: "Sớm vậy sao?" "Có phải nên ăn chút điểm tâm trước không?"
Tô Trần nhìn Hỏa Vũ và mọi người, chân thành nói: "Đánh Ngọc Tiểu Cương cũng có thể no mà, à không! Là đến học viện Sử Lai Khắc cũng sẽ có đồ ăn."
Đúng là còn sớm. Nhưng ta đã chờ Cương tử nhiều ngày như vậy, ta thực sự không nhịn được nữa rồi, ta muốn tới chỗ hắn ngay thôi!
Chẳng bao lâu.
Một chiếc xe ngựa chở Tô Trần cùng nhóm sáu người, hướng tới học viện Sử Lai Khắc chạy đi, Tô Trần ngồi trên xe bắt đầu viết nhật ký:
[Hôm nay lại là một ngày tràn đầy nguyên khí!]
[Ừm... Hôm nay tâm tình tốt, ta muốn đổi một cách mở đầu nhật ký khác xem sao —— nhật ký, ghi chép cuộc đời xuyên không tươi đẹp.]
[Hôm qua về trễ quá, ta chỉ có thể để Ngọc Tiểu Cương cẩn thận sống thêm một ngày. Ngoài ý muốn là ở Tác Thác Thành lại gặp được Linh Diên và Hỏa Vũ, quá tốt! Hôm nay tùy tùng nhỏ bé của ta ngoài Hồ Liệt Na, Độc Cô Nhạn, Diệp Linh Linh ra, lại thêm hai người.]
[Thực ra từ khi có được 'bàn tay vàng' rồi, nội tâm của ta liền xuất hiện tâm lý "một đêm thành danh" "một đêm phất giàu", thực lực cùng tâm lý không hề phù hợp, dù mỗi ngày ta cố gắng kiềm nén, luyện tập thái cực tu thân dưỡng tính, nhưng nội tâm vẫn không ngừng phình trướng.]
[Chuyện này cũng chẳng có cách nào, một người nghèo bỗng dưng có tiền tiêu không hết, một người bình thường đột nhiên có sức mạnh siêu phàm, thì cánh cửa dục vọng trong nhân tính sẽ mở toang ra thôi.]
[Bạn của ta ơi, ngươi mới là anh hùng thực sự!]
[Ai? Hôm nay chủ đề nhật ký viết về Hồ Liệt Na, tốt rồi đấy——nhiệm vụ copy đã hoàn thành!]
[Ngọc Tiểu Cương ta đến đây.]
Trong xe ngựa.
Hồ Liệt Na đọc nhật ký, cả người trong đầu xuất hiện một đống dấu chấm hỏi???
Viết về ta sao?
Hôm qua người nhận được may mắn chẳng phải Tiểu Vũ, con thỏ lưu manh đó sao, tại sao chủ đề nhật ký hôm nay lại viết về mình, có khi nào con thỏ nhỏ tay trơn nên ấn nhầm không? Không đúng mà!
Độc Cô Nhạn, Diệp Linh Linh, Linh Diên, Hỏa Vũ bốn người, lúc này cũng đều nhìn Hồ Liệt Na với ánh mắt khó hiểu.
Mấy ngày nay mọi người đều đã hiểu rằng chủ đề là ai thì người đó sẽ nhận được ban thưởng, nhưng Tiểu Vũ lại đưa ban thưởng cho Hồ Liệt Na?
Tiểu Vũ định làm gì vậy, đưa ban thưởng cho Hồ Liệt Na là muốn ly gián Hồ Liệt Na với Bỉ Bỉ Đông, hay là muốn nịnh nọt Hồ Liệt Na? Điều này thật là không đúng mà!
Học viện Lam Phách.
Liễu Nhị Long nhìn nội dung nhật ký, tâm tình trở nên phức tạp.
Đến rồi. Cái ngày này cuối cùng cũng đến. Ngọc Tiểu Cương đến học viện Sử Lai Khắc, Tô Trần cuối cùng cũng gặp hắn, Tô Trần nhớ mong hắn lâu như vậy, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn đâu!
Liễu Nhị Long thầm thở dài, trong lòng cũng không rõ cảm giác là gì, dù đã hiểu rõ Ngọc Tiểu Cương chỉ là một tên phế vật chính hiệu, là một kẻ mềm yếu bất tài vô dụng. Nhưng dù sao hai người cũng từng có khoảng thời gian kia.
Vũ Hồn Điện.
Bỉ Bỉ Đông lúc này cũng ở trong trạng thái tương tự, nội tâm càng thêm phức tạp. Nàng cũng không khác gì Liễu Nhị Long, tuy hiện tại đã nhận rõ Ngọc Tiểu Cương, nhưng khi nghĩ tới Tô Trần sắp giáo huấn Ngọc Tiểu Cương một trận tơi bời, trong lòng nàng vẫn có chút không nỡ.
Dù sao hai người cũng từng có khoảng thời gian kia.
Hả? Nàng đang cảm khái, chợt thấy chủ đề nhật ký lại là Hồ Liệt Na, sắc mặt hiện lên vẻ hoang mang!
Người nhận được may mắn hôm qua có thể là Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thế mà lại đem ban thưởng cho Hồ Liệt Na, đây là có chuyện gì?
Cái đồ 'chó sói mắt trắng' này, đúng là vừa 'xâm nhập' đã gây 'nội chiến', lại còn cho cả đội địch như Tiểu Vũ hưởng 'phí bảo kê' luôn rồi sao?
Nhưng Bỉ Bỉ Đông nghĩ tới việc Tô Trần giáo huấn Ngọc Tiểu Cương xong thì sẽ về Vũ Hồn Thành, trong lòng đột nhiên lại có chút mong chờ.
Tốt! Tốt! Tốt! Tô Trần, ta ở Vũ Hồn Thành chờ ngươi.
Học viện Sử Lai Khắc.
Tiểu Vũ cùng ba người lúc này cũng vừa mới thức dậy, thấy nhật ký vừa được cập nhật, sắc mặt của cả bọn cũng đều trở nên phức tạp.
Quả nhiên! Hôm nay Tô Trần muốn tới.
Chu Trúc Thanh nhìn Tiểu Vũ, chân thành nói: "Hôm nay là bước ngoặt số phận của ngươi, nhất định phải nắm chắc cơ hội, nếu bỏ lỡ, ngươi sẽ rơi vào khốn cảnh."
Tiểu Vũ gật đầu mạnh mẽ, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Chu Trúc Thanh hôm qua đã nói rất rõ ràng. Hôm nay nếu không thể theo Tô Trần rời đi, thì nàng sẽ không có cách nào rời khỏi Đường Tam, hoặc là làm vật trang sức hoặc là làm hồn hoàn, phải cùng Đường Tam trói buộc vào nhau. Đây không phải điều mà Tiểu Vũ mong muốn!
Ninh Vinh Vinh mở miệng hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta cần phải làm gì sao?"
Chu Trúc Thanh nhìn hai người, trả lời: "Tạm thời không cần làm gì, chờ bọn họ đến, tìm cơ hội nói chuyện riêng với Hồ Liệt Na." "Tiểu Vũ, chút nữa chúng ta cùng nhau đi nói chuyện."
Tiểu Vũ gật đầu mạnh.
"Ừm!" "Cảm ơn Trúc Thanh, cả Vinh Vinh nữa, hai người là người thân nhất của ta."
Mưa gió sắp đến.
Cổng vào Sử Lai Khắc.
Một chiếc xe ngựa dừng lại.
Tô Trần dẫn theo Hồ Liệt Na năm người xuống xe, Hỏa Vũ nhìn cái học viện xấu xí này, ngơ ngác nói: "Các ngươi gọi cái này là học viện?"
"Ha ha!" Tô Trần cười, nói: "Đây chính là học viện Sử Lai Khắc chỉ thu quái vật, ở trong không gian khác nhau, học viện này mấy vạn năm cũng không sập, là học viện hàng đầu của đại lục Đấu La."
"Đương nhiên, vàng thì ở đâu cũng phát sáng, nói thật, cái học viện Sử Lai Khắc này đúng là kéo danh tiếng một chút đó!"
Tô Trần vừa nói, vừa dẫn mọi người vào trong học viện.
Trong phòng ăn.
Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ ba người tuy đã hết sức bình tĩnh, nhưng dáng vẻ của bọn họ vẫn khiến người ta cảm thấy không ổn.
Đới Mộc Bạch và mấy người khác ngồi ở gần đó, tâm trạng cũng phức tạp, thần sắc cũng rất không tự nhiên.
Dù mọi người đều không biết, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng mọi người cũng có thể đoán được phần nào.
Suy cho cùng, bọn họ đã trở về hai ngày, thì nhóm của Tô Trần sau khi săn bắt hồn hoàn xong cũng sắp quay lại thôi.
Đường Tam do dự một chút, quay sang Ngọc Tiểu Cương hỏi: "Lão sư, thầy có thật sự đối phó được tên Tô Trần đó không?"
Đường Tam không phải kẻ ngốc.
Bọn họ trở về từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm được hai ngày, thì giờ Tô Trần cùng những người khác sau khi đi săn hồn hoàn chắc cũng đã về rồi. Hôm nay rất có thể bọn họ sẽ đến!
Phất Lan Đức cùng mọi người nghe thấy vậy thì tay cầm đũa lập tức dừng lại, cùng nhau dồn ánh mắt về phía Ngọc Tiểu Cương, hiện tại Ngọc Tiểu Cương có lẽ là hi vọng duy nhất của bọn họ. Bọn họ thật sự không đủ sức để đối đầu với Tô Trần, chỉ hi vọng Ngọc Tiểu Cương có thể giải quyết được, bằng không mọi chuyện sẽ rất khó khăn.
Ngọc Tiểu Cương sắc mặt bình thản, cầm thìa từ tốn uống cháo, vẻ mặt ung dung bình tĩnh của hắn khiến đám người đang rối bời ở đây cảm thấy phảng phất đã tìm thấy người đáng tin cậy.
Đúng vậy, sự bình tĩnh của Ngọc Tiểu Cương cũng cho bọn họ biết: Tô Trần ư? Vũ Hồn Điện ư? Chẳng là gì cả!
Ngọc Tiểu Cương chậm rãi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, sau đó mới bình tĩnh nói: "Tiểu Tam, các ngươi cứ yên tâm, chỉ là Vũ Hồn Điện thôi, thầy có cách đối phó bọn chúng." "Hơn nữa, thật ra các ngươi căn bản không cần phải sợ chúng, có một số việc tạm thời thầy không thể nói cho con biết, nhưng chắc chắn một điều là các con không cần sợ chúng."
Tô Trần ư? Vũ Hồn Điện ư? Ngọc Tiểu Cương trong lòng đều khinh thường: Nếu các ngươi dám tới, vậy chỉ là tấm ván kê chân cho ta thôi, dù cho Lệnh bài Giáo Hoàng khó dùng thì ta hỏi xem các ngươi có đỡ nổi nắm đấm của ta không?
Tô Trần nhẹ nhàng trả lời: "Thái cực dưỡng sinh, muốn học không?"
Hỏa Vũ vô cùng kích động nói: "Có thể dạy ta không?" "Ta muốn học!" "Cảm ơn!"
Tô Trần khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Muốn học thì đứng phía sau tập theo trước đi, sau này có cơ hội ta sẽ dạy cho ngươi tâm pháp."
"Điện hạ Linh Diên nếu có hứng thú cũng có thể học thử, bộ quyền pháp này nhìn có vẻ bình thường nhưng thực chất lại chứa đựng thiên địa đại đạo, nếu có thể ngộ ra triệt để, liền có thể đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, mượn sức mạnh của đất trời dùng cho mình."
Linh Diên vẻ mặt lộ ra vài phần nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì, cùng Hỏa Vũ cùng nhau tập theo Thái Cực Quyền.
Linh Diên là Phong Hào Đấu La, ngộ tính thiên phú không cần phải bàn, chỉ là tập luyện vài lần, với ba lần ban thưởng đêm qua và một lần ban thưởng sáng nay, dường như cũng không cảm thấy mệt mỏi. Ngược lại là Hỏa Vũ tính tình nóng nảy, giống như đang nô đùa vậy.
Nàng chưa kịp luyện thêm chút nữa thì Tô Trần liền dừng lại, nói: "Hôm nay luyện hai lượt trước tới đây thôi, tiếp theo chúng ta sẽ xuất phát tới học viện Sử Lai Khắc."
Hỏa Vũ ngơ ngác hỏi: "Sớm vậy sao?" "Có phải nên ăn chút điểm tâm trước không?"
Tô Trần nhìn Hỏa Vũ và mọi người, chân thành nói: "Đánh Ngọc Tiểu Cương cũng có thể no mà, à không! Là đến học viện Sử Lai Khắc cũng sẽ có đồ ăn."
Đúng là còn sớm. Nhưng ta đã chờ Cương tử nhiều ngày như vậy, ta thực sự không nhịn được nữa rồi, ta muốn tới chỗ hắn ngay thôi!
Chẳng bao lâu.
Một chiếc xe ngựa chở Tô Trần cùng nhóm sáu người, hướng tới học viện Sử Lai Khắc chạy đi, Tô Trần ngồi trên xe bắt đầu viết nhật ký:
[Hôm nay lại là một ngày tràn đầy nguyên khí!]
[Ừm... Hôm nay tâm tình tốt, ta muốn đổi một cách mở đầu nhật ký khác xem sao —— nhật ký, ghi chép cuộc đời xuyên không tươi đẹp.]
[Hôm qua về trễ quá, ta chỉ có thể để Ngọc Tiểu Cương cẩn thận sống thêm một ngày. Ngoài ý muốn là ở Tác Thác Thành lại gặp được Linh Diên và Hỏa Vũ, quá tốt! Hôm nay tùy tùng nhỏ bé của ta ngoài Hồ Liệt Na, Độc Cô Nhạn, Diệp Linh Linh ra, lại thêm hai người.]
[Thực ra từ khi có được 'bàn tay vàng' rồi, nội tâm của ta liền xuất hiện tâm lý "một đêm thành danh" "một đêm phất giàu", thực lực cùng tâm lý không hề phù hợp, dù mỗi ngày ta cố gắng kiềm nén, luyện tập thái cực tu thân dưỡng tính, nhưng nội tâm vẫn không ngừng phình trướng.]
[Chuyện này cũng chẳng có cách nào, một người nghèo bỗng dưng có tiền tiêu không hết, một người bình thường đột nhiên có sức mạnh siêu phàm, thì cánh cửa dục vọng trong nhân tính sẽ mở toang ra thôi.]
[Bạn của ta ơi, ngươi mới là anh hùng thực sự!]
[Ai? Hôm nay chủ đề nhật ký viết về Hồ Liệt Na, tốt rồi đấy——nhiệm vụ copy đã hoàn thành!]
[Ngọc Tiểu Cương ta đến đây.]
Trong xe ngựa.
Hồ Liệt Na đọc nhật ký, cả người trong đầu xuất hiện một đống dấu chấm hỏi???
Viết về ta sao?
Hôm qua người nhận được may mắn chẳng phải Tiểu Vũ, con thỏ lưu manh đó sao, tại sao chủ đề nhật ký hôm nay lại viết về mình, có khi nào con thỏ nhỏ tay trơn nên ấn nhầm không? Không đúng mà!
Độc Cô Nhạn, Diệp Linh Linh, Linh Diên, Hỏa Vũ bốn người, lúc này cũng đều nhìn Hồ Liệt Na với ánh mắt khó hiểu.
Mấy ngày nay mọi người đều đã hiểu rằng chủ đề là ai thì người đó sẽ nhận được ban thưởng, nhưng Tiểu Vũ lại đưa ban thưởng cho Hồ Liệt Na?
Tiểu Vũ định làm gì vậy, đưa ban thưởng cho Hồ Liệt Na là muốn ly gián Hồ Liệt Na với Bỉ Bỉ Đông, hay là muốn nịnh nọt Hồ Liệt Na? Điều này thật là không đúng mà!
Học viện Lam Phách.
Liễu Nhị Long nhìn nội dung nhật ký, tâm tình trở nên phức tạp.
Đến rồi. Cái ngày này cuối cùng cũng đến. Ngọc Tiểu Cương đến học viện Sử Lai Khắc, Tô Trần cuối cùng cũng gặp hắn, Tô Trần nhớ mong hắn lâu như vậy, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn đâu!
Liễu Nhị Long thầm thở dài, trong lòng cũng không rõ cảm giác là gì, dù đã hiểu rõ Ngọc Tiểu Cương chỉ là một tên phế vật chính hiệu, là một kẻ mềm yếu bất tài vô dụng. Nhưng dù sao hai người cũng từng có khoảng thời gian kia.
Vũ Hồn Điện.
Bỉ Bỉ Đông lúc này cũng ở trong trạng thái tương tự, nội tâm càng thêm phức tạp. Nàng cũng không khác gì Liễu Nhị Long, tuy hiện tại đã nhận rõ Ngọc Tiểu Cương, nhưng khi nghĩ tới Tô Trần sắp giáo huấn Ngọc Tiểu Cương một trận tơi bời, trong lòng nàng vẫn có chút không nỡ.
Dù sao hai người cũng từng có khoảng thời gian kia.
Hả? Nàng đang cảm khái, chợt thấy chủ đề nhật ký lại là Hồ Liệt Na, sắc mặt hiện lên vẻ hoang mang!
Người nhận được may mắn hôm qua có thể là Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thế mà lại đem ban thưởng cho Hồ Liệt Na, đây là có chuyện gì?
Cái đồ 'chó sói mắt trắng' này, đúng là vừa 'xâm nhập' đã gây 'nội chiến', lại còn cho cả đội địch như Tiểu Vũ hưởng 'phí bảo kê' luôn rồi sao?
Nhưng Bỉ Bỉ Đông nghĩ tới việc Tô Trần giáo huấn Ngọc Tiểu Cương xong thì sẽ về Vũ Hồn Thành, trong lòng đột nhiên lại có chút mong chờ.
Tốt! Tốt! Tốt! Tô Trần, ta ở Vũ Hồn Thành chờ ngươi.
Học viện Sử Lai Khắc.
Tiểu Vũ cùng ba người lúc này cũng vừa mới thức dậy, thấy nhật ký vừa được cập nhật, sắc mặt của cả bọn cũng đều trở nên phức tạp.
Quả nhiên! Hôm nay Tô Trần muốn tới.
Chu Trúc Thanh nhìn Tiểu Vũ, chân thành nói: "Hôm nay là bước ngoặt số phận của ngươi, nhất định phải nắm chắc cơ hội, nếu bỏ lỡ, ngươi sẽ rơi vào khốn cảnh."
Tiểu Vũ gật đầu mạnh mẽ, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Chu Trúc Thanh hôm qua đã nói rất rõ ràng. Hôm nay nếu không thể theo Tô Trần rời đi, thì nàng sẽ không có cách nào rời khỏi Đường Tam, hoặc là làm vật trang sức hoặc là làm hồn hoàn, phải cùng Đường Tam trói buộc vào nhau. Đây không phải điều mà Tiểu Vũ mong muốn!
Ninh Vinh Vinh mở miệng hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta cần phải làm gì sao?"
Chu Trúc Thanh nhìn hai người, trả lời: "Tạm thời không cần làm gì, chờ bọn họ đến, tìm cơ hội nói chuyện riêng với Hồ Liệt Na." "Tiểu Vũ, chút nữa chúng ta cùng nhau đi nói chuyện."
Tiểu Vũ gật đầu mạnh.
"Ừm!" "Cảm ơn Trúc Thanh, cả Vinh Vinh nữa, hai người là người thân nhất của ta."
Mưa gió sắp đến.
Cổng vào Sử Lai Khắc.
Một chiếc xe ngựa dừng lại.
Tô Trần dẫn theo Hồ Liệt Na năm người xuống xe, Hỏa Vũ nhìn cái học viện xấu xí này, ngơ ngác nói: "Các ngươi gọi cái này là học viện?"
"Ha ha!" Tô Trần cười, nói: "Đây chính là học viện Sử Lai Khắc chỉ thu quái vật, ở trong không gian khác nhau, học viện này mấy vạn năm cũng không sập, là học viện hàng đầu của đại lục Đấu La."
"Đương nhiên, vàng thì ở đâu cũng phát sáng, nói thật, cái học viện Sử Lai Khắc này đúng là kéo danh tiếng một chút đó!"
Tô Trần vừa nói, vừa dẫn mọi người vào trong học viện.
Trong phòng ăn.
Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ ba người tuy đã hết sức bình tĩnh, nhưng dáng vẻ của bọn họ vẫn khiến người ta cảm thấy không ổn.
Đới Mộc Bạch và mấy người khác ngồi ở gần đó, tâm trạng cũng phức tạp, thần sắc cũng rất không tự nhiên.
Dù mọi người đều không biết, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng mọi người cũng có thể đoán được phần nào.
Suy cho cùng, bọn họ đã trở về hai ngày, thì nhóm của Tô Trần sau khi săn bắt hồn hoàn xong cũng sắp quay lại thôi.
Đường Tam do dự một chút, quay sang Ngọc Tiểu Cương hỏi: "Lão sư, thầy có thật sự đối phó được tên Tô Trần đó không?"
Đường Tam không phải kẻ ngốc.
Bọn họ trở về từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm được hai ngày, thì giờ Tô Trần cùng những người khác sau khi đi săn hồn hoàn chắc cũng đã về rồi. Hôm nay rất có thể bọn họ sẽ đến!
Phất Lan Đức cùng mọi người nghe thấy vậy thì tay cầm đũa lập tức dừng lại, cùng nhau dồn ánh mắt về phía Ngọc Tiểu Cương, hiện tại Ngọc Tiểu Cương có lẽ là hi vọng duy nhất của bọn họ. Bọn họ thật sự không đủ sức để đối đầu với Tô Trần, chỉ hi vọng Ngọc Tiểu Cương có thể giải quyết được, bằng không mọi chuyện sẽ rất khó khăn.
Ngọc Tiểu Cương sắc mặt bình thản, cầm thìa từ tốn uống cháo, vẻ mặt ung dung bình tĩnh của hắn khiến đám người đang rối bời ở đây cảm thấy phảng phất đã tìm thấy người đáng tin cậy.
Đúng vậy, sự bình tĩnh của Ngọc Tiểu Cương cũng cho bọn họ biết: Tô Trần ư? Vũ Hồn Điện ư? Chẳng là gì cả!
Ngọc Tiểu Cương chậm rãi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, sau đó mới bình tĩnh nói: "Tiểu Tam, các ngươi cứ yên tâm, chỉ là Vũ Hồn Điện thôi, thầy có cách đối phó bọn chúng." "Hơn nữa, thật ra các ngươi căn bản không cần phải sợ chúng, có một số việc tạm thời thầy không thể nói cho con biết, nhưng chắc chắn một điều là các con không cần sợ chúng."
Tô Trần ư? Vũ Hồn Điện ư? Ngọc Tiểu Cương trong lòng đều khinh thường: Nếu các ngươi dám tới, vậy chỉ là tấm ván kê chân cho ta thôi, dù cho Lệnh bài Giáo Hoàng khó dùng thì ta hỏi xem các ngươi có đỡ nổi nắm đấm của ta không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận