Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 164: Nàng thật ta khóc chết

Chương 164: Nàng thật làm ta khóc chết.
Ninh Vinh Vinh nghe càng không hiểu gì, "Chu Tinh Tinh ta cũng không quen, ngươi nói bảo bối là cái gì?"
Tô Trần cười nói: "Cái này tạm thời không nói với ngươi, tóm lại ta không thể không thừa nhận, ngươi rất có mắt nhìn." Sau đó cả thuốc nổ, đồ sắt chắc chắn là tốn không ít tiền, đúng lúc Ninh Vinh Vinh tiểu nha đầu này đưa tới, Tô Trần cũng tuyệt đối sẽ không từ chối.
Ninh Vinh Vinh liền đắc ý nói: "Ta đương nhiên có mắt nhìn, bản tiểu thư giỏi nhất là giám bảo, ngươi chính là một cái siêu cấp vô địch đại bảo bối."
"Lớn cái gì?" Tô Trần ánh mắt kỳ lạ nhìn Ninh Vinh Vinh.
"Đại bảo bối!" Ninh Vinh Vinh lặp lại một lần, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, trừng Tô Trần một cái rồi nhanh chân chạy về phía trước.
Tích!
【 Nhật ký, ghi lại cuộc sống xuyên việt tươi đẹp. 】
【 Ban thưởng phát ra... 】
【 Chúc mừng ký chủ nhận được ban thưởng: Tất cả hồn hoàn tăng thêm một ngàn năm. 】
【 Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng ngẫu nhiên: Hồn lực tăng lên một cấp. 】
Trong khách sạn.
Tô Trần nhìn nhật ký ban thưởng phát ra, lại tăng thêm một cấp hồn lực, thật là thích thú mà! Lần sau gặp lại Đường Hạo, Đường Tam, cho dù là gia gia hắn là Đường Thần đến, cũng phải toàn bộ quỳ xuống.
"Ta đi tắm, các ngươi có đi cùng không?" Tô Trần quay đầu nhìn ba người Hồ Liệt Na hỏi.
Hồ Liệt Na, Diệp Linh Linh, Độc Cô Nhạn ba người sắc mặt cứng đờ, có chút đỏ lên.
"Ta tắm rồi."
"Ta mệt quá, ngủ trước."
"Ta cũng ngủ trước." Ba người nói xong, lần lượt chạy đi ngủ.
Việc này khiến Tô Trần cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, rõ ràng mọi người đều hiểu rõ, ở chung như thế nào rồi?
【 Ban thưởng phó bản phát ra... 】
【 Chúc mừng Tuyết Vũ, có tên được nhắc đến nhiều nhất trong nhật ký, nhận được phần thưởng: Tất cả hồn hoàn tăng thêm một ngàn năm. 】
【 Chúc mừng Tuyết Vũ, có tên ngẫu nhiên được chọn trong nhật ký, nhận được phần thưởng ngẫu nhiên: Hồn lực tăng lên một cấp. 】
【 Chúc mừng Diệp Linh Linh, trở thành khán giả may mắn, có thể tùy chỉnh chủ đề nhật ký một lần. 】
Độc Cô Nhạn thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, thấy Tô Trần đã đi tắm, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Tuyết Vũ này còn lợi hại đấy, mà lại nhận được phần thưởng thứ nhất và thứ hai."
"Linh Linh, hôm nay rốt cuộc cậu cũng nhận được ban thưởng." Hồ Liệt Na cũng cảm thán nói: "Quá khó khăn."
"Linh Linh rốt cuộc cũng có thưởng." Diệp Linh Linh cười nói: "Không sao, tớ chỉ là một hồn sư phụ trợ, có hay không có thưởng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm."
Độc Cô Nhạn cùng Hồ Liệt Na lắc đầu nói: "Hồn hoàn niên hạn cao, ngươi có thể dùng trị liệu được nhiều người hơn."
"Đúng vậy a!"
"Ngươi là quá dễ thỏa mãn, làm chính sự thì cũng dễ thỏa mãn, làm tụt chiến lực của tỷ muội, thôi đi thôi đi! Nằm xuống ngủ đi, chờ lát nữa Tô Trần tới sủng hạnh ngươi."
Hai người vừa nói vừa đẩy Diệp Linh Linh đi.
Diệp Linh Linh yếu ớt nhìn hai người, nhỏ giọng nói: "Vậy...các tỷ có thể đừng đánh lén ta nữa không?"
"Cắt."
"Chúng ta hôm nay đã mệt lắm rồi, không thèm đánh lén đâu." Hồ Liệt Na hai người nói vậy, hình như thật muốn ngủ trước.
Đột nhiên.
Hồ Liệt Na đột nhiên ngồi dậy, nhìn Diệp Linh Linh nói: "Linh Linh, mau tới tỷ tỷ có chuyện này muốn nhờ ngươi giúp!"
Hả?
Diệp Linh Linh ngơ ngác, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Tỷ Na Na, có chuyện gì vậy?"
Độc Cô Nhạn cười hì hì nói: "Có lẽ là tỷ Na Na nhớ đó."
Hồ Liệt Na nhẹ nhàng nhéo Độc Cô Nhạn một cái, nhìn Tô Trần còn chưa đi ra, nhỏ giọng nói: "Lần này là có chính sự thật."
"Tỷ tỷ ta lúc đi ra, đã từng hứa với lão sư, muốn cùng Tô Trần giúp nàng đạt được một chút ban thưởng, nhưng mà... ta một chút cũng chưa làm được."
"Linh Linh, cho tỷ một lần ban thưởng, lần sau tỷ được ban thưởng liền trả cho ngươi có được không?"
Hồ Liệt Na thật không biết xấu hổ.
Suy cho cùng! Độc Cô Nhạn lúc hồn lực còn thấp đã cho Hồ Liệt Na một lần ban thưởng, mà nàng đến bây giờ cũng không nhận được ban thưởng thứ ba nữa, hiện tại lại muốn mượn ban thưởng của Diệp Linh Linh.
Thật là lúng túng.
Bỉ Bỉ Đông: Nàng thật... ta khóc chết...
Diệp Linh Linh cười trả lời: "Tớ còn tưởng là chuyện gì, chẳng qua một lần ban thưởng thôi mà?"
"Chúng ta ba người là chị em tốt mà, ý của tỷ Na Na là muốn ghi Giáo Hoàng điện hạ vào ngày mai đúng không?"
Hồ Liệt Na gật đầu, mặt cảm động nói: "Cám ơn cậu Linh Linh, còn có Nhạn Tử nữa."
"Chờ ta nhận được ban thưởng thứ ba liền lập tức trả cho các cậu, hiện tại xin phép để ta thay quần áo cho hai vị chủ nợ đáng kính."
Hồ Liệt Na vừa nói vừa bắt đầu động thủ.
Độc Cô Nhạn cùng Diệp Linh Linh cũng tức giận nói: "Aiyo, ngươi cái này là lấy oán trả ơn!"
"Đã như vậy, vậy đừng trách hai chúng ta liên thủ."
Nhất thời ba người cùng nhau nô đùa, chờ Tô Trần lúc đi ra, ba người đã tả tơi, đều đã cởi giáp quy điền.
Tô Trần thấy cũng động lòng.
"Các nàng đã cởi giáp quy điền, thì ta cũng đương nhiên phải đao thương nhập kho, thả ngựa ở Nam Sơn."
Bên cạnh.
Hỏa Vũ thấy phần thưởng phó bản nhật ký, cũng buồn bực nói: "Cái tên Tuyết Vũ này, mà lại có thể cùng lúc nhận được hai phần thưởng."
Ninh Vinh Vinh cười nói: "Cũng không thể có cách nào, Tuyết Vũ cũng là vai phụ, nhưng mà võ hồn của nhà nàng càng kỳ quái, cái gì mà nói nhiều thì nội dung nhiều."
"Không ngờ hôm nay phần thưởng thứ ba mà lại là của tỷ Linh Linh?"
Chu Trúc Thanh có chút bất đắc dĩ nói: "Đáng lẽ phải đến lượt tỷ Linh Linh, hình như ngoài lần trước có chút được phần thưởng thứ hai thì nàng chưa nhận được phần thưởng thứ ba bao giờ."
"Tiểu Vũ, ngươi đang làm gì đó?"
Theo Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh và Hỏa Vũ cùng nhau nhìn sang, liền thấy tai thỏ của Tiểu Vũ đang áp sát vào tường.
"Hả?" Tiểu Vũ hơi đỏ mặt, nhỏ giọng trả lời: "Bên cạnh có động tĩnh."
Ninh Vinh Vinh và Hỏa Vũ nghe thấy, vội vàng áp vào tường.
Chu Trúc Thanh thì hơi đỏ mặt chui vào trong chăn.
Sau một khắc.
Ninh Vinh Vinh cũng chui vào trong chăn của Chu Trúc Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Trúc Thanh, nói thật đi, có phải Tô Trần rất mạnh không?"
Chu Trúc Thanh có chút nghi ngờ nói: "Đúng vậy a!"
"Thực lực của Tô Trần các ngươi chẳng lẽ không biết, ngay cả Đường Hạo còn bị đánh cho chạy đấy."
"Không phải." Ninh Vinh Vinh vội vàng chỉnh sửa: "Ta nói mạnh, là cái kia mạnh."
"Ta nghe nói chỉ có trâu chết, không có đất cày hỏng."
"Chỉ là ta lại cảm thấy, con trâu Tô Trần này không giống nhau, hình như là có thể cày nát cả ruộng."
Tiểu Vũ và Hỏa Vũ nghe vậy thì cùng chạy tới bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi Chu Trúc Thanh trả lời.
"Các ngươi... Ta..." Chu Trúc Thanh đều muốn xấu hổ chết.
Cái này để ta trả lời thế nào đây, có được! Nếu ta không trả lời, ba người các nàng nhất định không bỏ qua cho ta.
"Ừm, là, là vậy đấy."
"Thực lực của Tô Trần xác thực rất mạnh, một hai người căn bản không đánh lại hắn, sợ rằng phải ba người của tỷ Na Na mới có thể đánh cùng hắn bất phân thắng bại."
Chu Trúc Thanh: Ta không sợ, vì ta có đại tuyệt chiêu.
"Ừ ừ, thì ra là như thế." Ninh Vinh Vinh nói thầm một câu, bỗng nhiên ra tay đánh lén, liền túm lấy đại tuyệt chiêu của Chu Trúc Thanh.
Đồng thời nàng còn không quên nắn tiểu khoai tây của mình.
Chu Trúc Thanh giật mình: "Vinh Vinh, ngươi đây là làm gì?"
Ninh Vinh Vinh nghiêm túc trả lời: "Thể nghiệm."
"So sánh."
"Xem xem tuyệt chiêu của chúng ta có gì khác nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận