Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 120: Hung hăng

Linh Diên cũng đang phiền muộn trong lòng!
Gấp gáp.
Lão nương thật sự rất gấp, bình thường thì còn đỡ, nhưng các ngươi xem tình huống bên cạnh có bình thường không?
Thật là một con lừa hoang mà!
"Không phải gấp, là hôm nay ta quá buồn ngủ thôi."
Linh Diên nghiêm trang giải thích.
"Vậy cũng được!"
"Vậy Linh Diên a di, chúng ta lát nữa rồi từ từ tán gẫu tiếp."
Hồ Liệt Na cũng hết cách.
Linh Diên Đấu La gật gật đầu, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Đợi khi nàng vừa về tới phòng, việc đầu tiên là bắt đầu sửa sang lại móng tay, đáng tiếc! Quá đáng tiếc! Cái móng tay xinh đẹp này. Nhưng mà hôm nay chúng cần phải cắt đi, bởi vì chủ nhân của những ngón tay này rất cần chúng.
"Linh Diên a di?"
Khi Linh Diên vừa sửa móng tay xong, chuẩn bị thưởng cho mình một chút thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng Hỏa Vũ.
Chưa kịp để Linh Diên bảo nàng đi ngủ sớm thì Hỏa Vũ đã đẩy cửa đi vào.
"Ngươi..."
"Nha đầu, muộn thế này không ngủ, sao còn đến tìm ta?"
Hỏa Vũ bĩu môi nói: "Linh Diên a di, thật sự là chị định giao em cho Hồ Liệt Na, sau đó một mình chị đi Thiên Đấu Thành sao?"
Linh Diên gật đầu.
Hỏa Vũ có chút buồn bực nói: "Vậy em tiếp tục đi theo chị có được không?"
"Em cảm thấy ở cùng Hồ Liệt Na các chị rất không thoải mái, các chị ấy áp chế em đến thở không nổi, Linh Diên a di sao mặt chị đỏ thế?"
Linh Diên tức giận nói: "Đồ ngốc nhà ngươi!"
"Chị giao ngươi cho Na Na các nàng là hại ngươi sao? Chị muốn ngươi có thể ở lại bên cạnh Tô Trần, quen biết với họ một chút, đi theo chị thì ngươi có tiền đồ gì?"
Hỏa Vũ có chút bất đắc dĩ nhìn Linh Diên, trong lòng nàng tự nhiên cũng hiểu được, Linh Diên đối xử với nàng rất tốt!
"Vậy hôm nay buổi tối em ngủ cùng Linh Diên a di nhé."
"Không được!"
Linh Diên nghiêm túc nói: "Hôm nay ta rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thật tốt."
Hỏa Vũ gật đầu lia lịa: "Em biết, chúng ta đi ngủ sớm thôi! Với lại Linh Diên a di sắp phải đi rồi, đến lúc đó em cũng chỉ có thể đi theo Hồ Liệt Na các chị, Linh Diên a di không muốn ở cạnh em thêm chút nữa sao?"
Linh Diên: Ta không muốn nha!
Hỏa Vũ: Chị muốn! Chị muốn đó!
"Ai."
Đêm tĩnh mịch.
Linh Diên Phong Hào Đấu La với thực lực của mình vẫn có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Diệp Linh Linh, nàng không khỏi thở dài trong lòng, sao mà việc thưởng cho bản thân lại khó khăn thế này?
Tô Trần cái tên hỗn đản này sao giống như con lừa thế nhỉ?
Lâu như vậy mà hắn không mệt sao?
Học viện Sử Lai Khắc.
Ninh Vinh Vinh hưng phấn nói: "Tiểu Vũ, cậu quá tuyệt!"
"Tớ đã bảo là cậu có chuyện mà, được đó!"
Chu Trúc Thanh cũng mừng cho Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, cậu thật cừ!"
Tiểu Vũ vẻ mặt đau khổ, lẩm bẩm: "Đúng vậy!"
Chu Trúc Thanh cười ha hả nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, thế giới này vẫn rất công bằng, có mất có được! Tỷ như cái cô Hỏa Vũ kia… Cô ta có ao ước cũng chẳng được như cậu, thứ gì cũng toàn là ưu điểm của cậu."
Tiểu Vũ gật đầu mạnh: "Ừm! Trúc Thanh, ngày mai tớ sẽ tặng cái 'phần thưởng' này cho cậu."
"Không!"
Chu Trúc Thanh vội vàng cự tuyệt: "Phần thưởng này khó mà có được, ngày mai nhất định phải đưa cho Hồ Liệt Na, để cô ta thấy cậu không phải chỉ nói suông, ngày mai chúng ta nhất định phải tách khỏi nơi này."
"Tớ đã nói với các cậu rồi, mười vạn năm hồn hoàn sức hấp dẫn quá lớn, tớ nghĩ ngoài Tô Trần và người nắm giữ nhật ký phó bản, không mấy ai có thể nhịn được sức hấp dẫn này."
"Cho nên ở bên cạnh Tô Trần, có được sự bảo hộ của Tô Trần thì cậu mới an toàn."
Tiểu Vũ có chút do dự nói: "Nhưng mà… Trúc Thanh, cậu..."
Chu Trúc Thanh cười an ủi: "Tớ không sao, mặc dù tớ cũng rất áp lực, nhưng mà! Tớ còn có thể dựa vào Vinh Vinh."
Ninh Vinh Vinh cũng gật đầu lia lịa: "Đúng vậy!"
"Tuy tớ rất ghét con hồ ly tinh kia, nhưng hiện tại như vậy là tốt cho cậu, chúng ta phải sống cho chính mình, muốn đi làm những việc mình muốn làm, muốn có sự lựa chọn cho mình."
"Ừm!"
Tiểu Vũ nhìn Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh, thành thật nói: "Cảm ơn các cậu!"
"Các cậu là tỷ muội tốt nhất của tớ, cũng là người tốt nhất với tớ ngoài mẹ."
Đêm đó.
Linh Diên nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cuối cùng tiếng thở nhẹ của Diệp Linh Linh cũng mất, nàng không khỏi thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng có thể ngủ được.
Nhưng.
Chỉ vừa mới nhắm mắt chưa được bao lâu, Linh Diên đột nhiên lại nghe thấy tiếng động kỳ lạ, nàng cẩn thận nghe mới phát hiện, tiếng động thế mà từ Diệp Linh Linh mới nãy, đổi thành Độc Cô Nhạn?
Trời ạ!
Đây là lừa thì cũng phải cho nó nghỉ ngơi một chút chứ.
Thế mà còn từ Diệp Linh Linh đổi sang Độc Cô Nhạn, sao tâm lý lại có cảm giác kích thích hơn thế này???
Chết tiệt!
Tô Trần, cái tên hỗn đản này!
Linh Diên nghĩ một lúc, đẩy Hỏa Vũ ra, mặc áo ngủ rồi đứng dậy.
Hỏa Vũ mơ màng hỏi: "Linh Diên a di, chị đi đâu thế?"
Linh Diên nghiêm túc đáp: "Ta đi tiểu tiện!"
Nhưng mà.
Linh Diên sau khi ra ngoài liền trực tiếp đi đến phòng Hỏa Vũ rồi ngủ thiếp đi.
Có thể là, có thể là…
↓↓
Hôm sau.
Ánh sáng ban mai sớm xuyên qua tầng mây dày đặc, tô vẽ nên hình dáng màu vàng trên mặt đất. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi sương và cỏ thơm tươi mát, tạo nên một khúc nhạc du dương, tĩnh lặng và tươi đẹp cho khoảnh khắc này.
Hỏa Vũ từ phòng Linh Diên đẩy cửa bước ra, trên mặt tràn đầy oán khí.
"Thật là!"
"Nói là cùng người ta đi ngủ, nửa đêm không biết chạy đi đâu."
Vừa dứt lời, nàng đã thấy Linh Diên từ phòng của mình đẩy cửa bước ra, trên mặt có một tia ửng hồng.
"Linh Diên a di."
Ách.
Mặt Linh Diên cứng đờ, nghiêm túc nói: "Tối hôm qua có chút ngủ mơ hồ, ra ngoài một chút liền chạy sai phòng, ta còn tưởng ngươi quay lại ngủ rồi chứ."
"A!"
Hỏa Vũ bĩu môi, cũng cạn lời.
Linh Diên cũng cạn lời không kém.
Con nhóc này đúng là không hiểu chuyện gì cả!
Trong khi hai người cùng đi về phía sân nhỏ bên cạnh, Tô Trần, Hồ Liệt Na, Độc Cô Nhạn, Diệp Linh Linh bốn người đều đã thức dậy, đang thong thả chậm rãi đánh Thái Cực Quyền trong sân.
Linh Diên nhìn khuôn mặt anh tuấn vô cùng của Tô Trần, nghĩ đến đêm qua tiếp cận cả đêm tiếng động hoang dại, mà lại suýt nữa nổi lòng tà.
Thật đúng là một con lừa!
Như vậy mà hắn không hề thấy mệt mỏi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận