Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack
Chương 319: Cương Tử thất thủ
Chương 319: Cương Tử thất thủ Độc Cô Bác có chút khó hiểu. Tô Trần và Tuyết Thanh Hà quan hệ đã tốt đến mức này sao? Vì chuyện Ba Tái Tây khi dễ Tuyết Thanh Hà ở Thiên Đấu, mà Tô Trần lại nhanh chóng từ Vũ Hồn điện chạy đến, sau đó còn muốn đi Hải Thần đảo dạy dỗ Ba Tái Tây. Thông thường, người ta mới "xung quan nhất nộ vì hồng nhan", lẽ nào Tô Trần tiểu tử này nam nữ đều ăn?
Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh không nói gì, các nàng đều biết cả. "Tuyết Thanh Hà" là cấp bậc gì, người thực sự bị ủy khuất có thể là Thiên Nhận Tuyết, thiên sứ bảo bảo mới là đoàn sủng.
Tô Trần lại không giải thích, chỉ thuận miệng đáp: "Chuyện này để sau rồi nói."
"Mấy ngày này cứ để Nhạn Tử ở Thiên Đấu Thành bồi ngươi, chờ chúng ta từ Hải Thần đảo trở về, mọi người cùng nhau đến Vũ Hồn Thành."
"Được thôi." Độc Cô Bác cười nói: "Ta cũng già rồi, sau này sẽ ở lại Vũ Hồn Thành, lúc rảnh rỗi giúp các ngươi trông cháu... Nói đến đây, các ngươi định khi nào thì sinh con?"
Tô Trần:???
Độc Cô Nhạn, Diệp Linh Linh và Hồ Liệt Na cũng trực tiếp ngơ người. Trừ Bỉ Bỉ Đông và Linh Diên, mọi người hiện giờ vẫn còn là trẻ con mà.
Chuyện chia làm hai nhánh.
Bên Cương Tử có thể xem là thảm.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Vì Cổ Nguyệt Na xuất hiện trước đó, ba tên phế vật tổ, Đường Tam tạm thời bỏ rơi Ngọc Tiểu Cương, mang theo cha ruột Đường Hạo trước bỏ chạy. Sau khi Cổ Nguyệt Na dẫn mẹ của Đường Tam rời đi, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mới khôi phục lại bình tĩnh.
Còn Đường Tam thì cõng Đường Hạo bắt đầu quay lại, định đi tìm Ngọc Tiểu Cương. Ngọc Tiểu Cương lúc này đã thành phế nhân, sau khi bị Đường Tam bỏ lại thì nội tâm tràn ngập tuyệt vọng, một mình cố gắng bò trong rừng, hy vọng tìm được một nơi an toàn để trốn. Hắn cố gắng bò... Cũng thật khéo!
Ngọc Tiểu Cương đang bò trên đất thì cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm, đột ngột quay đầu lại. Đúng lúc ấy, một con Phong Phí Phí đang phát tình, từ xa đã phát hiện ra hắn.
"Ngươi... đừng có qua đây!" Ngọc Tiểu Cương sợ muốn chết, liều mạng bò về phía trước. Hắn không muốn chết! Hắn còn muốn đi tìm Tô Trần báo thù. Dù cầu sinh dục vọng khiến hai tay hắn nhanh chóng bò đi, nhưng sao có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Hồn Thú? Phong Phí Phí nhanh chóng lao đến, hướng về mông của hắn mà giáng một vuốt mạnh.
Muộn rồi! Một trảo này trực tiếp khiến Ngọc Tiểu Cương bị tước bỏ phòng bị, ngay khi hắn tưởng mình chắc chắn sẽ chết thì phát hiện Phong Phí Phí không tiếp tục ra tay. Hóa ra lại là Tô Trần cứu mạng hắn!
Không nhanh không chậm, lực đối ứng thành công. Phong Phí Phí vốn chuẩn bị giết tên nhân loại này, nhưng vì vậy mà không lựa chọn tấn công nữa, trực tiếp nhào tới.
"Không!"
"Không——!!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng xung quanh. Phong Phí Phí rên rỉ một tiếng sung sướng, rồi vui vẻ chạy vào trong rừng sâu.
Rất lâu sau. Đường Tam cõng Đường Hạo chạy đến nơi, nhìn cảnh tượng hỗn độn xung quanh mà không khỏi hoang mang.
"Lão sư, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Hạo cũng nghiêm túc nói: "Đại sư, vừa rồi tình huống khẩn cấp, nên ngươi đừng trách Tiểu Tam. Ngươi xem giờ chúng ta đã về tìm ngươi rồi đây."
Ngọc Tiểu Cương hận đến nghiến răng ken két. Nhưng hắn hoàn toàn không có cách nào, càng không thể đi kể cho cha con Đường Hạo chuyện mình vừa bị vũ nhục.
"Không, không có gì." "Vừa rồi có một con Phong Phí Phí, ta cùng nó phát sinh một trận đại chiến, cuối cùng nó không địch lại bị ta cưỡng chế dời đi."
Đường Tam nghe xong kinh ngạc nói: "Lão sư quả nhiên lợi hại, cho dù bị thương nặng, vẫn có thể đánh thắng Hồn Thú Phong Phí Phí. Cho dù niên hạn của Phong Phí Phí rất thấp, nhưng dù sao nó cũng rất hung mãnh."
Đường Hạo cũng bất ngờ nhìn Ngọc Tiểu Cương, đại sư quả là đại sư, vẫn có bản lĩnh, với thân thể tàn tạ mà có thể chiến thắng Phong Phí Phí? Thật mãnh mẽ!
Nội tâm Ngọc Tiểu Cương lúc này, thật sự muốn nuốt sống đôi cẩu tạp chủng kia, nếu không phải bọn chúng bỏ rơi hắn, làm sao hắn lại phải một mình chiến đấu với Phong Phí Phí? Làm sao hắn lại phải bị sỉ nhục như thế?
Đường Tam làm lại một đòn gánh mới, trước cõng Đường Hạo, sau gánh Ngọc Tiểu Cương, hướng về tộc địa Lam Ngân Thảo mà đi.
Hoàng hôn ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Đường Tam vất vả gánh hai người mà bước đi, nhận thấy Ngọc Tiểu Cương sắc mặt không ổn, lại cho rằng vì hôm nay hắn bị bỏ rơi nên trong lòng còn ấm ức.
"Lão sư, con đã nói với thầy rồi, một ngày là thầy, cả đời là cha."
"Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, con xin thề! Chờ đến tộc địa của mẹ con, sau khi hoàn thành tiến hóa Lam Ngân Thảo, con nhất định sẽ chữa trị cho thầy trước." "Con nhất định sẽ báo thù cho thầy, hủy diệt Vũ Hồn điện, tự tay giết chết tên ác ma Tô Trần đó."
Ngọc Tiểu Cương nghe Đường Tam nói, trong lòng suy nghĩ, hận cha con Đường Tam có ích gì? Vẫn là phải hận tên ác ma Tô Trần! Nếu không phải tên ác ma kia, làm sao mình lại có tình cảnh như hiện tại, làm sao lại bất hòa với Bỉ Bỉ Đông và Liễu Nhị Long? Nếu không phải Tô Trần, hôm nay sao gặp phải Phong Phí Phí... Đáng chết! Ngược lại tất cả đều là lỗi của tên ác ma Tô Trần.
Ánh mắt Ngọc Tiểu Cương lộ ra vẻ âm tàn, nói: "Tiểu Tam, lão sư sẽ không trách ngươi, với thiên phú của ngươi khi tiến hóa Lam Ngân Thảo, tiếp nhận hải thần truyền thừa, nhất định có thể giết chết tên ác ma đó."
"Chúng ta nhất định sẽ hủy diệt Vũ Hồn điện, nhất định có thể báo thù rửa hận!"
"Vâng!" Đường Tam đáp lại một tiếng đầy quyết tâm, vốn dĩ đã thân thể hư nhược, nhưng bị cừu hận kích động, bước chân càng thêm nhanh hơn.
Đường Hạo an ủi: "Tiểu Tam, cũng có một khả năng là mẹ con đã tự mình trở về, có lẽ nàng đang ở tộc địa đó."
"Nếu là như vậy, không những có thể hoàn thành tiến hóa Lam Ngân Thảo, còn có thể từ chỗ mẹ con lấy được hồn cốt mười vạn năm của nàng."
"Vâng."
"Con biết rồi ba!"
Lần này Đường Tam càng thêm có động lực. Thực tế không ai biết. A Ngân đừng nói hiện tại không ở tộc địa, mà cho dù nàng có ở tộc địa, nàng cũng chỉ ra tay giết hắn, đừng nói đến cho hắn hồn cốt.
Thái Tử phủ.
Cổ Nguyệt Na ngồi uống trà ở đình nhỏ sau viện, hai bên trái phải là Tử Cơ và Bích Cơ, còn trước mặt là A Ngân đang khép nép.
"A Ngân." Cổ Nguyệt Na nhìn nàng, nghiêm nghị nói: "Chuyện trước kia chúng ta không nhắc lại nữa, Tô Trần nói tối nay hắn sẽ về ăn cơm, vì vậy đêm nay ngươi phải bắt lấy hắn."
"Để chuộc tội, cũng vì toàn bộ Hồn Thú nhất tộc chúng ta."
A Ngân cúi đầu đáp: "Chủ thượng, ta... Ta không biết làm sao bắt lấy hắn."
Tử Cơ lên tiếng: "Chuyện này không phải rất đơn giản sao, buổi tối ngươi cứ trực tiếp vào phòng hắn ngủ với hắn."
Bích Cơ cũng gật đầu lia lịa: "Không sai!"
"Ngươi tuyệt đối sẽ không thiệt, vì ngoài việc kéo hắn về làm bằng hữu cho Hồn Thú, ngươi còn có thể nhận được ba mươi cấp hồn lực thưởng đó."
A Ngân ngơ người, trong lòng không rõ tình cảnh hiện tại của mình, rốt cuộc là Hồn Thú hay là nhân loại.
Chờ đã. A Ngân đột nhiên nhìn về phía Cổ Nguyệt Na, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ lớn mật. Ba mươi cấp hồn lực?
"Chủ thượng, Tiểu Thảo có một câu không biết có nên nói hay không?"
Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh không nói gì, các nàng đều biết cả. "Tuyết Thanh Hà" là cấp bậc gì, người thực sự bị ủy khuất có thể là Thiên Nhận Tuyết, thiên sứ bảo bảo mới là đoàn sủng.
Tô Trần lại không giải thích, chỉ thuận miệng đáp: "Chuyện này để sau rồi nói."
"Mấy ngày này cứ để Nhạn Tử ở Thiên Đấu Thành bồi ngươi, chờ chúng ta từ Hải Thần đảo trở về, mọi người cùng nhau đến Vũ Hồn Thành."
"Được thôi." Độc Cô Bác cười nói: "Ta cũng già rồi, sau này sẽ ở lại Vũ Hồn Thành, lúc rảnh rỗi giúp các ngươi trông cháu... Nói đến đây, các ngươi định khi nào thì sinh con?"
Tô Trần:???
Độc Cô Nhạn, Diệp Linh Linh và Hồ Liệt Na cũng trực tiếp ngơ người. Trừ Bỉ Bỉ Đông và Linh Diên, mọi người hiện giờ vẫn còn là trẻ con mà.
Chuyện chia làm hai nhánh.
Bên Cương Tử có thể xem là thảm.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Vì Cổ Nguyệt Na xuất hiện trước đó, ba tên phế vật tổ, Đường Tam tạm thời bỏ rơi Ngọc Tiểu Cương, mang theo cha ruột Đường Hạo trước bỏ chạy. Sau khi Cổ Nguyệt Na dẫn mẹ của Đường Tam rời đi, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mới khôi phục lại bình tĩnh.
Còn Đường Tam thì cõng Đường Hạo bắt đầu quay lại, định đi tìm Ngọc Tiểu Cương. Ngọc Tiểu Cương lúc này đã thành phế nhân, sau khi bị Đường Tam bỏ lại thì nội tâm tràn ngập tuyệt vọng, một mình cố gắng bò trong rừng, hy vọng tìm được một nơi an toàn để trốn. Hắn cố gắng bò... Cũng thật khéo!
Ngọc Tiểu Cương đang bò trên đất thì cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm, đột ngột quay đầu lại. Đúng lúc ấy, một con Phong Phí Phí đang phát tình, từ xa đã phát hiện ra hắn.
"Ngươi... đừng có qua đây!" Ngọc Tiểu Cương sợ muốn chết, liều mạng bò về phía trước. Hắn không muốn chết! Hắn còn muốn đi tìm Tô Trần báo thù. Dù cầu sinh dục vọng khiến hai tay hắn nhanh chóng bò đi, nhưng sao có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Hồn Thú? Phong Phí Phí nhanh chóng lao đến, hướng về mông của hắn mà giáng một vuốt mạnh.
Muộn rồi! Một trảo này trực tiếp khiến Ngọc Tiểu Cương bị tước bỏ phòng bị, ngay khi hắn tưởng mình chắc chắn sẽ chết thì phát hiện Phong Phí Phí không tiếp tục ra tay. Hóa ra lại là Tô Trần cứu mạng hắn!
Không nhanh không chậm, lực đối ứng thành công. Phong Phí Phí vốn chuẩn bị giết tên nhân loại này, nhưng vì vậy mà không lựa chọn tấn công nữa, trực tiếp nhào tới.
"Không!"
"Không——!!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng xung quanh. Phong Phí Phí rên rỉ một tiếng sung sướng, rồi vui vẻ chạy vào trong rừng sâu.
Rất lâu sau. Đường Tam cõng Đường Hạo chạy đến nơi, nhìn cảnh tượng hỗn độn xung quanh mà không khỏi hoang mang.
"Lão sư, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Hạo cũng nghiêm túc nói: "Đại sư, vừa rồi tình huống khẩn cấp, nên ngươi đừng trách Tiểu Tam. Ngươi xem giờ chúng ta đã về tìm ngươi rồi đây."
Ngọc Tiểu Cương hận đến nghiến răng ken két. Nhưng hắn hoàn toàn không có cách nào, càng không thể đi kể cho cha con Đường Hạo chuyện mình vừa bị vũ nhục.
"Không, không có gì." "Vừa rồi có một con Phong Phí Phí, ta cùng nó phát sinh một trận đại chiến, cuối cùng nó không địch lại bị ta cưỡng chế dời đi."
Đường Tam nghe xong kinh ngạc nói: "Lão sư quả nhiên lợi hại, cho dù bị thương nặng, vẫn có thể đánh thắng Hồn Thú Phong Phí Phí. Cho dù niên hạn của Phong Phí Phí rất thấp, nhưng dù sao nó cũng rất hung mãnh."
Đường Hạo cũng bất ngờ nhìn Ngọc Tiểu Cương, đại sư quả là đại sư, vẫn có bản lĩnh, với thân thể tàn tạ mà có thể chiến thắng Phong Phí Phí? Thật mãnh mẽ!
Nội tâm Ngọc Tiểu Cương lúc này, thật sự muốn nuốt sống đôi cẩu tạp chủng kia, nếu không phải bọn chúng bỏ rơi hắn, làm sao hắn lại phải một mình chiến đấu với Phong Phí Phí? Làm sao hắn lại phải bị sỉ nhục như thế?
Đường Tam làm lại một đòn gánh mới, trước cõng Đường Hạo, sau gánh Ngọc Tiểu Cương, hướng về tộc địa Lam Ngân Thảo mà đi.
Hoàng hôn ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Đường Tam vất vả gánh hai người mà bước đi, nhận thấy Ngọc Tiểu Cương sắc mặt không ổn, lại cho rằng vì hôm nay hắn bị bỏ rơi nên trong lòng còn ấm ức.
"Lão sư, con đã nói với thầy rồi, một ngày là thầy, cả đời là cha."
"Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, con xin thề! Chờ đến tộc địa của mẹ con, sau khi hoàn thành tiến hóa Lam Ngân Thảo, con nhất định sẽ chữa trị cho thầy trước." "Con nhất định sẽ báo thù cho thầy, hủy diệt Vũ Hồn điện, tự tay giết chết tên ác ma Tô Trần đó."
Ngọc Tiểu Cương nghe Đường Tam nói, trong lòng suy nghĩ, hận cha con Đường Tam có ích gì? Vẫn là phải hận tên ác ma Tô Trần! Nếu không phải tên ác ma kia, làm sao mình lại có tình cảnh như hiện tại, làm sao lại bất hòa với Bỉ Bỉ Đông và Liễu Nhị Long? Nếu không phải Tô Trần, hôm nay sao gặp phải Phong Phí Phí... Đáng chết! Ngược lại tất cả đều là lỗi của tên ác ma Tô Trần.
Ánh mắt Ngọc Tiểu Cương lộ ra vẻ âm tàn, nói: "Tiểu Tam, lão sư sẽ không trách ngươi, với thiên phú của ngươi khi tiến hóa Lam Ngân Thảo, tiếp nhận hải thần truyền thừa, nhất định có thể giết chết tên ác ma đó."
"Chúng ta nhất định sẽ hủy diệt Vũ Hồn điện, nhất định có thể báo thù rửa hận!"
"Vâng!" Đường Tam đáp lại một tiếng đầy quyết tâm, vốn dĩ đã thân thể hư nhược, nhưng bị cừu hận kích động, bước chân càng thêm nhanh hơn.
Đường Hạo an ủi: "Tiểu Tam, cũng có một khả năng là mẹ con đã tự mình trở về, có lẽ nàng đang ở tộc địa đó."
"Nếu là như vậy, không những có thể hoàn thành tiến hóa Lam Ngân Thảo, còn có thể từ chỗ mẹ con lấy được hồn cốt mười vạn năm của nàng."
"Vâng."
"Con biết rồi ba!"
Lần này Đường Tam càng thêm có động lực. Thực tế không ai biết. A Ngân đừng nói hiện tại không ở tộc địa, mà cho dù nàng có ở tộc địa, nàng cũng chỉ ra tay giết hắn, đừng nói đến cho hắn hồn cốt.
Thái Tử phủ.
Cổ Nguyệt Na ngồi uống trà ở đình nhỏ sau viện, hai bên trái phải là Tử Cơ và Bích Cơ, còn trước mặt là A Ngân đang khép nép.
"A Ngân." Cổ Nguyệt Na nhìn nàng, nghiêm nghị nói: "Chuyện trước kia chúng ta không nhắc lại nữa, Tô Trần nói tối nay hắn sẽ về ăn cơm, vì vậy đêm nay ngươi phải bắt lấy hắn."
"Để chuộc tội, cũng vì toàn bộ Hồn Thú nhất tộc chúng ta."
A Ngân cúi đầu đáp: "Chủ thượng, ta... Ta không biết làm sao bắt lấy hắn."
Tử Cơ lên tiếng: "Chuyện này không phải rất đơn giản sao, buổi tối ngươi cứ trực tiếp vào phòng hắn ngủ với hắn."
Bích Cơ cũng gật đầu lia lịa: "Không sai!"
"Ngươi tuyệt đối sẽ không thiệt, vì ngoài việc kéo hắn về làm bằng hữu cho Hồn Thú, ngươi còn có thể nhận được ba mươi cấp hồn lực thưởng đó."
A Ngân ngơ người, trong lòng không rõ tình cảnh hiện tại của mình, rốt cuộc là Hồn Thú hay là nhân loại.
Chờ đã. A Ngân đột nhiên nhìn về phía Cổ Nguyệt Na, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ lớn mật. Ba mươi cấp hồn lực?
"Chủ thượng, Tiểu Thảo có một câu không biết có nên nói hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận