Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack
Chương 77: Những này người quá không có lễ phép
Chương 77: Bọn người này thật là vô lễ.
Đại tranh chi thế. Do dự chỉ có bại trận, quyết đoán mới mang đến cơ hội. Kẻ thông minh đã bắt đầu lôi kéo bè phái. Một số cô nàng ngốc nghếch có được nhật ký phó bản kia, chỉ biết ghen tị trong lòng, mấy người Hồ Liệt Na, mấy người Ninh Vinh Vinh, ở nhà ven hồ mà hưởng trăng trước. Nào đâu có biết các nàng đã sớm kết thành nhóm ba người, sớm đã liên hợp một chỗ. Nếu Tô Trần biết chuyện này, nhất định sẽ cho các nàng một like thật lớn, tam mỹ Vũ Hồn Điện còn chưa tụ tập đâu, tam mỹ Sử Lai Khắc các ngươi đã bắt đầu đào viên kết nghĩa rồi? Thật quá đáng!
Hôm sau.
Tô Trần từ trong lúc tu luyện mở mắt, như dự đoán, hồn lực của hắn đã đột phá đến cấp 25. Nhục thể và sức chiến đấu tổng hợp cũng tăng cường đáng kể! Vừa ra khỏi phòng, không thấy ba người Hồ Liệt Na trong viện, Tô Trần liền bực mình! Đi thẳng đến phòng Diệp Linh Linh, vừa vén chăn lên vừa quát: "Kế hoạch một ngày nằm ở buổi sáng, ta không cần cầu các ngươi luyện tập thế nào, ít nhất công pháp ta dạy các ngươi phải học qua đã... Hả?"
Nhìn thấy trên giường có thêm một đôi chân dài, Tô Trần có chút mạo phạm.
Cảnh xuân trong phòng thoáng hiện.
Chết tiệt! Vừa sáng sớm các ngươi đã dùng cái này để thử thách cán bộ à? Huống hồ! Ta tối hôm qua vừa hấp thụ hai cây tiên thảo chí cương chí dương đó nha! Cửu Dương Thần Công trong người ta sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Diệp Linh Linh cùng Hồ Liệt Na thì còn đỡ, chậm rãi mở mắt, trong veo nhìn Tô Trần. Độc Cô Nhạn thì xấu hổ mặt đỏ bừng, vội vã chỉnh lại áo ngủ xộc xệch.
Tô Trần nghiêm mặt nhìn ba người, mở miệng nói: "Linh Linh, ngươi mang Yến Tử ra ngoài luyện công trước đi."
"Hôm nay tiểu hồ ly không nghe lời, ta cảm thấy nên đích thân chỉ dạy nàng!"
"Ừ ừ!" Diệp Linh Linh có chút kỳ lạ nhìn Tô Trần và Hồ Liệt Na một cái, vội vàng kéo Độc Cô Nhạn chạy ra ngoài.
Hồ Liệt Na quyến rũ liếc nhìn Tô Trần, lẩm bẩm trong miệng: "Ngươi muốn luyện công buổi sáng, tu luyện kỹ năng võ hồn dung hợp sao?"
"Đúng!" Tô Trần gật đầu thật mạnh: "Ta bây giờ hỏa khí lớn lắm!"
Trong viện.
Độc Cô Nhạn cùng Diệp Linh Linh hai người, bắt đầu luyện công buổi sáng. Độc Cô Nhạn vừa đánh Thái Cực Quyền, vừa lẩm bẩm trong miệng: "Bọn họ đang tu luyện kỹ năng võ hồn dung hợp sao?"
Diệp Linh Linh gật đầu thật mạnh: "Ngươi không nghe thấy sao?"
"Kỹ năng võ hồn dung hợp Côn Bằng - Nghịch Thủy Hành Chu."
Độc Cô Nhạn nghĩ nghĩ nói: "Vậy chúng ta cũng đến tu luyện chiêu thức Thái Cực Quyền -- Song Phong Quán Nhĩ!"
Diệp Linh Linh: "Kim Kê Độc Lập!" . . .
Giữa trưa.
Luyện công buổi sáng kết thúc.
Tô Trần cùng ba người cùng nhau ăn cơm trưa, dặn dò: "Những công pháp ta dạy các ngươi, trước khi chưa lĩnh hội được thì sáng sớm phải dậy sớm luyện công, sau này nếu có cơ hội lấy được bảo vật có thể tăng công lực, ta cũng sẽ cho các ngươi dùng."
"Vâng!" Ba người nghe theo lời Tô Trần, gật đầu thật mạnh.
Hồ Liệt Na nhìn Tô Trần hỏi: "Vậy buổi chiều chúng ta làm gì?"
Tô Trần nghiêm túc nói: "Đương nhiên là đến hỏi thăm Tiểu Vũ một chút, hôm qua Tiểu Vũ suýt chút nữa bị trúng độc chết rồi, hôm nay chúng ta không thể cầm hoa quả đến thăm sao?"
"Suy cho cùng ta đây không phải là t·h·iện lương sao?"
Làm gì? Đương nhiên là ăn cơm ngủ đ·á·n·h Đậu Đậu.
Ba người Hồ Liệt Na có chút kỳ quái nhìn Tô Trần, bọn họ hiểu rồi! Đây là muốn tiếp tục xem Ngọc Tiểu Cương đến chưa, nếu chưa thì sẽ tiếp tục b·ắ·t n·ạ·t Đường Tam thôi?
Không ngoài dự đoán.
Sau khi ăn cơm xong.
Tô Trần bảo ba người Hồ Liệt Na xách theo trái cây, rồi lên đường đi Sử Lai Khắc. Ba người Hồ Liệt Na cũng không còn gì để nói, b·ắ·t n·ạ·t người ta mà còn mua trái cây đi thăm, ngươi quá lịch sự, ngươi quá chu đáo rồi.
【 Hôm nay lại là một ngày tràn đầy năng lượng ha! 】
【 Vừa luyện công buổi sáng xong ăn cơm trưa, như ta đây thiện lương, liền mua trái cây mang theo Hồ Liệt Na, Diệp Linh Linh, Độc Cô Nhạn ba người, không kịp chờ đợi đi Sử Lai Khắc hỏi thăm Tiểu Vũ. 】
【 Không biết Đường Tam và đám người đó thấy hôm nay chúng ta lại tới, có cảm động đến khóc không? 】
【 Hắc hắc hắc! Ta quả thực quá là t·h·iện lương rồi. 】
Trên xe ngựa.
Ba người Hồ Liệt Na xem nhật ký mới nhất, không khỏi bĩu môi. Phải đấy! Chỉ có ngươi Tô Trần thôi, đám Đường Tam mà nhìn thấy ngươi thì có mà cảm động đến khóc ấy. Ngươi thật là quá thiện lương mà!
Nhưng mà. Đường Tam và bọn họ còn ở Sử Lai Khắc sao?
Một bên khác.
Trên đường chạy tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, ba tỷ muội Sử Lai Khắc cũng thấy nhật ký mới.
"Phụt!" Ninh Vinh Vinh không nhịn được, bật cười thành tiếng. Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh cũng nhịn không được mà phá lên cười.
Tô Trần a Tô Trần! Không phải ngươi tự xưng trước sau biết rõ một ngàn năm sao? Chúng ta cứ xem ngươi đến Sử Lai Khắc mà không thấy chúng ta thì sẽ như thế nào mà thôi! Ha ha ha...
Theo sát phía sau, Triệu Vô Cực không vui nói: "Cười cái gì mà cười, mau chóng chạy đi!"
"Nếu trước khi trời tối không đến được cái trấn ta đã nói, thì buổi tối các ngươi sẽ không có chỗ mà ăn ngủ đâu."
Không sai! Giống như nguyên tác, bọn họ chạy bộ đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm để săn bắt hồn hoàn, ai bảo Sử Lai Khắc nghèo rớt mồng tơi. . . Xe ngựa cái gì mà xe ngựa, đây chính là phương pháp huấn luyện của đám quái vật Sử Lai Khắc.
Bên học viện Sử Lai Khắc.
Vừa tới nơi Tô Trần đã cảm thấy không thích hợp, vì hôm nay học viện Sử Lai Khắc yên tĩnh khác thường, tĩnh lặng như tờ ấy! Ngay cả khí tức của Đường Đại Chùy cũng không có.
Độc Cô Nhạn ở một bên thì thầm: "Mấy người này, hôm nay trốn hết rồi sao?"
Tô Trần mang theo ba người đi mấy vòng, cũng không thấy đám người Đường Tam, miệng oán hận: "Sơ suất rồi."
"Mấy tên hỗn đản này, rất có thể đi săn bắt hồn hoàn rồi."
Ách?
Ba người Hồ Liệt Na ngơ ngác nhìn Tô Trần: "Trùng hợp đi săn bắt hồn hoàn sao?"
"Hay là chúng ta đi tìm viện trưởng Phất Lan Đức hỏi thử xem sao?"
Tô Trần lắc đầu nói: "Vừa nãy tìm người xung quanh, ta đã dò hỏi rồi, không chỉ có bảy người Đường Tam không có, ngay cả viện trưởng phó viện trưởng cùng các lão sư của Sử Lai Khắc cũng không có, đúng là quá đáng."
Mẹ kiếp!
Tô Trần cầm quả đào trên tay, vừa định ném xuống đất xả giận, nhưng nghĩ lại thì thấy phí của, đành cắn một miếng thật mạnh, vừa ăn vừa nói: "Mấy người này quá vô lễ, trốn đi mà không thèm báo với ta một tiếng."
"Hôm qua thế nào thì ta cũng là người cứu Tiểu Vũ, hôm nay còn mang trái cây đến thăm, vậy mà bọn họ trốn sạch cả lũ, không một ai ở lại tiếp đón, ra ngoài săn bắt hồn hoàn cũng phải nói cho ta biết chứ hả?"
"Các ngươi nói có phải là quá đáng không?"
Lúc này.
Tô Trần cũng đã đoán được, đám Sử Lai Khắc Thất Quái gia nhập học viện không bao lâu thì đã ra ngoài săn hồn thú. Quay lại sau thì bị Ngọc Tiểu Cương phát hiện.
Ừm! Một tin tốt, một tin xấu. Tin tốt là mấy ngày này sẽ không có việc gì để làm, tin xấu là đã xác định Ngọc Tiểu Cương sắp tới.
Hồ Liệt Na vui vẻ nói: "Quá đáng thì cũng là quá đáng, nhưng bọn họ cũng không biết là hôm nay ngươi sẽ tới mà."
"Hay là chúng ta đuổi theo thử xem sao?"
Tô Trần sắc mặt có chút rầu rĩ nói: "Bọn họ đi săn bắt hồn hoàn, mà ta cứ đuổi theo không tha thì lại thành giống như chó liếm, không có bọn họ thì ta sống không được vậy."
"Không hay cho lắm!"
Thật ra thì Tô Trần không muốn ép quá gấp, dù gì Ngọc Tiểu Cương vẫn chưa tới, hắn vẫn còn cơ hội cản chân không cho rời đi, vì thế không thể để Đường Hạo quá e dè.
Diệp Linh Linh ở bên cạnh nói: "Vậy... Thật ra ta cũng có thể đi tìm hồn hoàn rồi, hay là chúng ta đi săn bắt hồn thú đi?"
Đại tranh chi thế. Do dự chỉ có bại trận, quyết đoán mới mang đến cơ hội. Kẻ thông minh đã bắt đầu lôi kéo bè phái. Một số cô nàng ngốc nghếch có được nhật ký phó bản kia, chỉ biết ghen tị trong lòng, mấy người Hồ Liệt Na, mấy người Ninh Vinh Vinh, ở nhà ven hồ mà hưởng trăng trước. Nào đâu có biết các nàng đã sớm kết thành nhóm ba người, sớm đã liên hợp một chỗ. Nếu Tô Trần biết chuyện này, nhất định sẽ cho các nàng một like thật lớn, tam mỹ Vũ Hồn Điện còn chưa tụ tập đâu, tam mỹ Sử Lai Khắc các ngươi đã bắt đầu đào viên kết nghĩa rồi? Thật quá đáng!
Hôm sau.
Tô Trần từ trong lúc tu luyện mở mắt, như dự đoán, hồn lực của hắn đã đột phá đến cấp 25. Nhục thể và sức chiến đấu tổng hợp cũng tăng cường đáng kể! Vừa ra khỏi phòng, không thấy ba người Hồ Liệt Na trong viện, Tô Trần liền bực mình! Đi thẳng đến phòng Diệp Linh Linh, vừa vén chăn lên vừa quát: "Kế hoạch một ngày nằm ở buổi sáng, ta không cần cầu các ngươi luyện tập thế nào, ít nhất công pháp ta dạy các ngươi phải học qua đã... Hả?"
Nhìn thấy trên giường có thêm một đôi chân dài, Tô Trần có chút mạo phạm.
Cảnh xuân trong phòng thoáng hiện.
Chết tiệt! Vừa sáng sớm các ngươi đã dùng cái này để thử thách cán bộ à? Huống hồ! Ta tối hôm qua vừa hấp thụ hai cây tiên thảo chí cương chí dương đó nha! Cửu Dương Thần Công trong người ta sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Diệp Linh Linh cùng Hồ Liệt Na thì còn đỡ, chậm rãi mở mắt, trong veo nhìn Tô Trần. Độc Cô Nhạn thì xấu hổ mặt đỏ bừng, vội vã chỉnh lại áo ngủ xộc xệch.
Tô Trần nghiêm mặt nhìn ba người, mở miệng nói: "Linh Linh, ngươi mang Yến Tử ra ngoài luyện công trước đi."
"Hôm nay tiểu hồ ly không nghe lời, ta cảm thấy nên đích thân chỉ dạy nàng!"
"Ừ ừ!" Diệp Linh Linh có chút kỳ lạ nhìn Tô Trần và Hồ Liệt Na một cái, vội vàng kéo Độc Cô Nhạn chạy ra ngoài.
Hồ Liệt Na quyến rũ liếc nhìn Tô Trần, lẩm bẩm trong miệng: "Ngươi muốn luyện công buổi sáng, tu luyện kỹ năng võ hồn dung hợp sao?"
"Đúng!" Tô Trần gật đầu thật mạnh: "Ta bây giờ hỏa khí lớn lắm!"
Trong viện.
Độc Cô Nhạn cùng Diệp Linh Linh hai người, bắt đầu luyện công buổi sáng. Độc Cô Nhạn vừa đánh Thái Cực Quyền, vừa lẩm bẩm trong miệng: "Bọn họ đang tu luyện kỹ năng võ hồn dung hợp sao?"
Diệp Linh Linh gật đầu thật mạnh: "Ngươi không nghe thấy sao?"
"Kỹ năng võ hồn dung hợp Côn Bằng - Nghịch Thủy Hành Chu."
Độc Cô Nhạn nghĩ nghĩ nói: "Vậy chúng ta cũng đến tu luyện chiêu thức Thái Cực Quyền -- Song Phong Quán Nhĩ!"
Diệp Linh Linh: "Kim Kê Độc Lập!" . . .
Giữa trưa.
Luyện công buổi sáng kết thúc.
Tô Trần cùng ba người cùng nhau ăn cơm trưa, dặn dò: "Những công pháp ta dạy các ngươi, trước khi chưa lĩnh hội được thì sáng sớm phải dậy sớm luyện công, sau này nếu có cơ hội lấy được bảo vật có thể tăng công lực, ta cũng sẽ cho các ngươi dùng."
"Vâng!" Ba người nghe theo lời Tô Trần, gật đầu thật mạnh.
Hồ Liệt Na nhìn Tô Trần hỏi: "Vậy buổi chiều chúng ta làm gì?"
Tô Trần nghiêm túc nói: "Đương nhiên là đến hỏi thăm Tiểu Vũ một chút, hôm qua Tiểu Vũ suýt chút nữa bị trúng độc chết rồi, hôm nay chúng ta không thể cầm hoa quả đến thăm sao?"
"Suy cho cùng ta đây không phải là t·h·iện lương sao?"
Làm gì? Đương nhiên là ăn cơm ngủ đ·á·n·h Đậu Đậu.
Ba người Hồ Liệt Na có chút kỳ quái nhìn Tô Trần, bọn họ hiểu rồi! Đây là muốn tiếp tục xem Ngọc Tiểu Cương đến chưa, nếu chưa thì sẽ tiếp tục b·ắ·t n·ạ·t Đường Tam thôi?
Không ngoài dự đoán.
Sau khi ăn cơm xong.
Tô Trần bảo ba người Hồ Liệt Na xách theo trái cây, rồi lên đường đi Sử Lai Khắc. Ba người Hồ Liệt Na cũng không còn gì để nói, b·ắ·t n·ạ·t người ta mà còn mua trái cây đi thăm, ngươi quá lịch sự, ngươi quá chu đáo rồi.
【 Hôm nay lại là một ngày tràn đầy năng lượng ha! 】
【 Vừa luyện công buổi sáng xong ăn cơm trưa, như ta đây thiện lương, liền mua trái cây mang theo Hồ Liệt Na, Diệp Linh Linh, Độc Cô Nhạn ba người, không kịp chờ đợi đi Sử Lai Khắc hỏi thăm Tiểu Vũ. 】
【 Không biết Đường Tam và đám người đó thấy hôm nay chúng ta lại tới, có cảm động đến khóc không? 】
【 Hắc hắc hắc! Ta quả thực quá là t·h·iện lương rồi. 】
Trên xe ngựa.
Ba người Hồ Liệt Na xem nhật ký mới nhất, không khỏi bĩu môi. Phải đấy! Chỉ có ngươi Tô Trần thôi, đám Đường Tam mà nhìn thấy ngươi thì có mà cảm động đến khóc ấy. Ngươi thật là quá thiện lương mà!
Nhưng mà. Đường Tam và bọn họ còn ở Sử Lai Khắc sao?
Một bên khác.
Trên đường chạy tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, ba tỷ muội Sử Lai Khắc cũng thấy nhật ký mới.
"Phụt!" Ninh Vinh Vinh không nhịn được, bật cười thành tiếng. Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh cũng nhịn không được mà phá lên cười.
Tô Trần a Tô Trần! Không phải ngươi tự xưng trước sau biết rõ một ngàn năm sao? Chúng ta cứ xem ngươi đến Sử Lai Khắc mà không thấy chúng ta thì sẽ như thế nào mà thôi! Ha ha ha...
Theo sát phía sau, Triệu Vô Cực không vui nói: "Cười cái gì mà cười, mau chóng chạy đi!"
"Nếu trước khi trời tối không đến được cái trấn ta đã nói, thì buổi tối các ngươi sẽ không có chỗ mà ăn ngủ đâu."
Không sai! Giống như nguyên tác, bọn họ chạy bộ đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm để săn bắt hồn hoàn, ai bảo Sử Lai Khắc nghèo rớt mồng tơi. . . Xe ngựa cái gì mà xe ngựa, đây chính là phương pháp huấn luyện của đám quái vật Sử Lai Khắc.
Bên học viện Sử Lai Khắc.
Vừa tới nơi Tô Trần đã cảm thấy không thích hợp, vì hôm nay học viện Sử Lai Khắc yên tĩnh khác thường, tĩnh lặng như tờ ấy! Ngay cả khí tức của Đường Đại Chùy cũng không có.
Độc Cô Nhạn ở một bên thì thầm: "Mấy người này, hôm nay trốn hết rồi sao?"
Tô Trần mang theo ba người đi mấy vòng, cũng không thấy đám người Đường Tam, miệng oán hận: "Sơ suất rồi."
"Mấy tên hỗn đản này, rất có thể đi săn bắt hồn hoàn rồi."
Ách?
Ba người Hồ Liệt Na ngơ ngác nhìn Tô Trần: "Trùng hợp đi săn bắt hồn hoàn sao?"
"Hay là chúng ta đi tìm viện trưởng Phất Lan Đức hỏi thử xem sao?"
Tô Trần lắc đầu nói: "Vừa nãy tìm người xung quanh, ta đã dò hỏi rồi, không chỉ có bảy người Đường Tam không có, ngay cả viện trưởng phó viện trưởng cùng các lão sư của Sử Lai Khắc cũng không có, đúng là quá đáng."
Mẹ kiếp!
Tô Trần cầm quả đào trên tay, vừa định ném xuống đất xả giận, nhưng nghĩ lại thì thấy phí của, đành cắn một miếng thật mạnh, vừa ăn vừa nói: "Mấy người này quá vô lễ, trốn đi mà không thèm báo với ta một tiếng."
"Hôm qua thế nào thì ta cũng là người cứu Tiểu Vũ, hôm nay còn mang trái cây đến thăm, vậy mà bọn họ trốn sạch cả lũ, không một ai ở lại tiếp đón, ra ngoài săn bắt hồn hoàn cũng phải nói cho ta biết chứ hả?"
"Các ngươi nói có phải là quá đáng không?"
Lúc này.
Tô Trần cũng đã đoán được, đám Sử Lai Khắc Thất Quái gia nhập học viện không bao lâu thì đã ra ngoài săn hồn thú. Quay lại sau thì bị Ngọc Tiểu Cương phát hiện.
Ừm! Một tin tốt, một tin xấu. Tin tốt là mấy ngày này sẽ không có việc gì để làm, tin xấu là đã xác định Ngọc Tiểu Cương sắp tới.
Hồ Liệt Na vui vẻ nói: "Quá đáng thì cũng là quá đáng, nhưng bọn họ cũng không biết là hôm nay ngươi sẽ tới mà."
"Hay là chúng ta đuổi theo thử xem sao?"
Tô Trần sắc mặt có chút rầu rĩ nói: "Bọn họ đi săn bắt hồn hoàn, mà ta cứ đuổi theo không tha thì lại thành giống như chó liếm, không có bọn họ thì ta sống không được vậy."
"Không hay cho lắm!"
Thật ra thì Tô Trần không muốn ép quá gấp, dù gì Ngọc Tiểu Cương vẫn chưa tới, hắn vẫn còn cơ hội cản chân không cho rời đi, vì thế không thể để Đường Hạo quá e dè.
Diệp Linh Linh ở bên cạnh nói: "Vậy... Thật ra ta cũng có thể đi tìm hồn hoàn rồi, hay là chúng ta đi săn bắt hồn thú đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận