Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack
Chương 147: Cúi đầu không thấy chân nhân gian tuyệt sắc
Chương 147: Cúi đầu không thấy chân, nhân gian tuyệt sắc
Hồ Liệt Na cầm một củ lên đưa vào miệng, không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Thơm ngọt mềm mềm, ngọt ngào ngon miệng."
"Cảm ơn Tiểu Vũ!"
Diệp Linh Linh cùng Độc Cô Nhạn cũng tò mò, mỗi người cầm một củ nếm thử, mặt mày hớn hở nói: "Oa!"
"Ngon thật đấy."
Tiểu Vũ nhìn ba người, nghĩ bụng: "Đương nhiên rồi, một cấp hồn lực đổi lấy mỹ thực, tiền nào của nấy mà! Ô ô ô..."
Ninh Vinh Vinh cầm một củ, đút vào miệng Tô Trần nói: "Ngươi cũng nếm thử đi."
Tô Trần mở miệng ăn củ cà rốt mật ngọt, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Vũ có chút cổ quái, mở miệng hỏi: "Tiểu Vũ, cái này là do ngươi làm sao?"
Tiểu Vũ chớp mắt, trong lòng căng thẳng, nhìn Hồ Liệt Na cầu cứu, thấy Hồ Liệt Na khẽ gật đầu, Tiểu Vũ liền nhắm mắt nói: "Là... Là ta làm."
Tô Trần trong lòng buồn cười, đây vốn dĩ không phải đồ vật nên có ở thế giới này, ngươi dám nói là ngươi làm ư?
"Ta còn tưởng ngươi chỉ làm được mỗi mì thịt bò thôi chứ?"
"Ngon quá!"
"Cà rốt mật ngọt này, làm ta ăn thấy vị quê nhà, Tiểu Vũ tay nghề của ngươi không tệ đấy, sau này ta muốn ăn, ngươi vẫn phải làm cho ta nha!"
Mọi người nghe xong đều lộ vẻ mặt cổ quái, trong lòng cũng đã cười ngặt nghẽo.
Ngươi như này là muốn lấy mạng Tiểu Vũ sao?
Tiểu Vũ cũng ngây người.
Không phải chứ? Đây chính là ta dùng một cấp hồn lực mới đổi được, ngươi còn muốn ăn, ta đi đâu mà làm cho ngươi chứ? Dù có dùng hồn lực để đổi thì có thể đấy! Nhưng phó bản nhật ký cạnh tranh kịch liệt như vậy, không biết đến bao giờ ta mới may mắn trúng một lần nữa a!
Tiểu Vũ do dự một chút, trong lòng tuy rất tiếc, nhưng vẫn hào phóng nói ra: "Ta tặng hết cho ngươi."
"Chỉ là!"
"Cái này cà rốt về sau ta chắc không làm được nữa, bởi vì... Bởi vì... Đây là do mẹ ta để lại cho ta, ta cũng không học được cách làm."
"Phụt!"
Tô Trần nhịn không được bật cười.
Thỏ ngốc, ngươi có muốn nghe xem mình đang nói gì không, mẹ ngươi để lại cho ngươi cà rốt, vậy là từ bao nhiêu năm trước rồi?
Tô Trần vẻ mặt tươi cười nói: "Thì ra ngươi không biết làm à! Không sao, món cà rốt mật ngọt này ta biết làm, đợi đến Vũ Hồn Thành, ta sẽ dạy ngươi."
"Oa!"
Tiểu Vũ chớp mắt kích động nói: "Thật sao?"
"Nếu ngươi bằng lòng dạy ta, ta có thể mỗi ngày làm cho ngươi ăn."
Ninh Vinh Vinh cười trêu ghẹo nói: "Ta thấy Tiểu Vũ ngươi muốn mỗi ngày làm là do mình muốn ăn đấy chứ?"
"Ha ha ha..."
Cả đám người trong xe đều cười rộ lên.
Trong xe.
Mấy người buồn ngủ rũ.
Hồ Liệt Na ba người thì khỏi phải nói, tối qua cùng Tô Trần đại chiến, tuy thân thể đã được lấp đầy, nhưng tinh thần thì mệt mỏi không chịu nổi.
Ninh Vinh Vinh mấy người cũng thân thể rã rời, tinh thần uể oải.
Tô Trần lúc này thì đổi mới nhật ký.
【Hôm nay nguyên khí không được sung mãn lắm, nhưng tinh thần rất sảng khoái.】
【Vốn dĩ là muốn về thẳng Vũ Hồn Thành, nhưng mà! Chu Trúc Thanh sắp tới cần đi săn bắt hồn hoàn, tiện đường rẽ vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một chuyến vậy!】
【Hả?】
【Hôm nay nội dung nhật ký, lại muốn viết về con mèo rừng nhỏ Chu Trúc Thanh sao?】
Nhật ký của Tô Trần đổi mới đến đây thì dừng, cậu quay sang nhìn Chu Trúc Thanh.
Lại phát hiện!
Chu Trúc Thanh đang giả bộ như không biết gì nhìn phong cảnh bên ngoài, không như Hồ Liệt Na mọi người, ai nấy cũng đều đã bắt đầu ngủ bù.
Tô Trần do dự một chút, trong bóng tối một bàn tay độc địa liền vươn ra.
Bốp!
Chu Trúc Thanh thoáng chốc rùng mình, vội quan sát xem Hồ Liệt Na, Ninh Vinh Vinh mấy người bên trong xe, phát hiện ai nấy đều nhắm mắt ngủ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi liếc Tô Trần bằng ánh mắt oán hờn.
Tô Trần thì lại thấy nội tâm rúng động.
Tô Trần thành người sở hữu võ hồn Khôn Khôn, cậu thích chơi bóng rổ, cực kỳ yêu thích chơi bóng rổ, càng thích vừa chơi bóng rổ, vừa đổi mới nhật ký.
Đồng thời! Sau đó còn muốn ở nhật ký để viết chủ nhân của bóng rổ.
Loại cảm giác này, đã khiến Tô Trần không thể không chờ mong.
【Muốn viết về Chu Trúc Thanh, ta phải viết ra đánh giá của ta về nàng trước đã, đó chính là: Cúi đầu không thấy chân—— nhân gian tuyệt sắc.】
Hả?
Chu Trúc Thanh nhìn thấy nội dung nhật ký, đầu tiên là không hiểu gì cả, nhưng mà! Cú đánh lén của Tô Trần, đã nói rõ ràng mọi chuyện với cô rồi.
Chu Trúc Thanh lần này vừa thẹn vừa xấu hổ, cái gì thế này! Lời như vậy mà cũng muốn viết vào nhật ký sao? Có thể nghiêm túc chút được không vậy?
Phủ Thái tử.
Thiên Nhận Tuyết cũng ngơ ngác.
Cúi đầu không thấy chân—— nhân gian tuyệt sắc? ? ?
Thiên Nhận Tuyết đầu tiên là không thể hiểu được, nhưng mà! Đến khi nàng cúi đầu xuống, nhìn chân mình, liền lập tức bừng tỉnh ngộ ra.
Chấn động!
Thiên Nhận Tuyết lần đầu tiên nể phục Tô Trần, khen người mà lại có thể khen đến mức này, thành phần nghệ thuật quá cao.
Điều càng khiến Thiên Nhận Tuyết chấn động hơn chính là nàng không thể tưởng tượng nổi, cúi đầu không thấy chân, vậy thì dáng vóc phải to lớn cỡ nào mới làm được chứ!
Bên ngoài Thiên Đấu Thành.
Một chiếc xe ngựa dừng lại bên đường.
Linh Diên lẩm bẩm: "Cúi đầu không thấy chân—— nhân gian tuyệt sắc."
Nàng vừa nói vừa xuống xe, thử một cái, phát hiện mình vẫn nhìn thấy chân.
Linh Diên: ...
Giáng Châu vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Điện hạ Linh Diên, câu nói này là có ý gì?"
Linh Diên nhìn Giáng Châu, có chút phức tạp nói: "Chẳng phải ta mới vừa thử rồi sao, ngươi không thấy gì ư?"
Giáng Châu lắc đầu.
Linh Diên đưa tay che mắt mình, theo cơ thể khoa tay múa chân xuống, sau cùng hai tay giơ lên trước ngực để che chắn tầm nhìn, rồi nói: "Ngươi xem!"
"Nếu có to lớn như vậy, thì ta sẽ không nhìn thấy chân."
"Giờ ngươi hiểu rồi chứ?"
"Trời ạ!"
Giáng Châu bất khả tư nghị đưa tay lên che miệng, lẩm bẩm: "Thật khoa trương như vậy ư?"
Linh Diên gật đầu nhẹ, nói: "Trúc Thanh đúng là người có thiên phú tốt nhất mà ta từng gặp trong đám nữ nhân."
Vũ Hồn Thành.
Bỉ Bỉ Đông lúc này cũng đứng lên, vô thức bắt chước theo lời của Tô Trần, cúi đầu xuống... rồi nhìn thấy chân.
"Ừm?"
Bỉ Bỉ Đông cũng không khỏi biến sắc, dáng người của mình vốn đã hoàn mỹ, vậy mà vẫn nhìn thấy chân, Chu Trúc Thanh đến cùng khoa trương cỡ nào?
Con mèo rừng nhỏ này thật sự là một đối thủ đáng gờm!
Cùng lúc đó.
Những người nắm giữ phó bản nhật ký, sau khi thấy đánh giá của Tô Trần, cũng đều đang cố gắng thử nghiệm.
Đáng tiếc thay.
Kết quả sau khi thử nghiệm của mọi người, không có gì ngoài dự kiến là ai cũng nhìn thấy chân, điều này khiến cho mọi người vô cùng chấn động trước thực lực của Chu Trúc Thanh.
Mấu chốt là.
Những ai hiểu rõ về Chu Trúc Thanh đều biết, Chu Trúc Thanh mới mười hai tuổi, không gian trưởng thành của cô trong tương lai, vậy rốt cuộc là lớn đến mức nào chứ!
Đương nhiên.
Có một người, cũng gần như là đã đạt tới được mức đó, nàng chính là chị gái của Chu Trúc Thanh - Chu Trúc Vân.
Tinh La Đế Quốc.
Chu Trúc Vân đứng trên nóc một tòa nhà, ánh mắt nhìn thẳng về phía Vũ Hồn Thành.
Trong lòng nàng tràn đầy vui mừng.
Em gái tốt của ta, lúc trước tỷ đưa em rời khỏi Tinh La Đế Quốc, sự lựa chọn này quả thật quá đúng đắn, không ngờ tới! Em lại nhờ ưu thế của gia tộc ta, có được cơ duyên lớn đến thế.
Em mau chóng trưởng thành đi! Cơ hội thay đổi số phận của gia tộc chúng ta, sẽ giao hết cho em, Chu gia không muốn làm bất kỳ vật trang trí của ai, càng không muốn đi cùng bọn họ tìm đến chỗ chết.
Cúi đầu không thấy chân, nhân gian tuyệt sắc.
Ha ha.
Tỷ tỷ ta có thể nhìn thấy mũi chân, so với thiên phú của em, vẫn là kém một chút.
Một thị nữ đi vào sân nhỏ nói: "Tiểu thư, đại hoàng tử phái người đến mời người đến hoàng cung."
Chu Trúc Vân nhảy từ trên nóc nhà xuống, hờ hững nói: "Từ chối, nói ta thân thể không thoải mái."
"Còn nữa, sau này mọi lời mời đều giúp ta thoái thác hết."
Hồ Liệt Na cầm một củ lên đưa vào miệng, không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Thơm ngọt mềm mềm, ngọt ngào ngon miệng."
"Cảm ơn Tiểu Vũ!"
Diệp Linh Linh cùng Độc Cô Nhạn cũng tò mò, mỗi người cầm một củ nếm thử, mặt mày hớn hở nói: "Oa!"
"Ngon thật đấy."
Tiểu Vũ nhìn ba người, nghĩ bụng: "Đương nhiên rồi, một cấp hồn lực đổi lấy mỹ thực, tiền nào của nấy mà! Ô ô ô..."
Ninh Vinh Vinh cầm một củ, đút vào miệng Tô Trần nói: "Ngươi cũng nếm thử đi."
Tô Trần mở miệng ăn củ cà rốt mật ngọt, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Vũ có chút cổ quái, mở miệng hỏi: "Tiểu Vũ, cái này là do ngươi làm sao?"
Tiểu Vũ chớp mắt, trong lòng căng thẳng, nhìn Hồ Liệt Na cầu cứu, thấy Hồ Liệt Na khẽ gật đầu, Tiểu Vũ liền nhắm mắt nói: "Là... Là ta làm."
Tô Trần trong lòng buồn cười, đây vốn dĩ không phải đồ vật nên có ở thế giới này, ngươi dám nói là ngươi làm ư?
"Ta còn tưởng ngươi chỉ làm được mỗi mì thịt bò thôi chứ?"
"Ngon quá!"
"Cà rốt mật ngọt này, làm ta ăn thấy vị quê nhà, Tiểu Vũ tay nghề của ngươi không tệ đấy, sau này ta muốn ăn, ngươi vẫn phải làm cho ta nha!"
Mọi người nghe xong đều lộ vẻ mặt cổ quái, trong lòng cũng đã cười ngặt nghẽo.
Ngươi như này là muốn lấy mạng Tiểu Vũ sao?
Tiểu Vũ cũng ngây người.
Không phải chứ? Đây chính là ta dùng một cấp hồn lực mới đổi được, ngươi còn muốn ăn, ta đi đâu mà làm cho ngươi chứ? Dù có dùng hồn lực để đổi thì có thể đấy! Nhưng phó bản nhật ký cạnh tranh kịch liệt như vậy, không biết đến bao giờ ta mới may mắn trúng một lần nữa a!
Tiểu Vũ do dự một chút, trong lòng tuy rất tiếc, nhưng vẫn hào phóng nói ra: "Ta tặng hết cho ngươi."
"Chỉ là!"
"Cái này cà rốt về sau ta chắc không làm được nữa, bởi vì... Bởi vì... Đây là do mẹ ta để lại cho ta, ta cũng không học được cách làm."
"Phụt!"
Tô Trần nhịn không được bật cười.
Thỏ ngốc, ngươi có muốn nghe xem mình đang nói gì không, mẹ ngươi để lại cho ngươi cà rốt, vậy là từ bao nhiêu năm trước rồi?
Tô Trần vẻ mặt tươi cười nói: "Thì ra ngươi không biết làm à! Không sao, món cà rốt mật ngọt này ta biết làm, đợi đến Vũ Hồn Thành, ta sẽ dạy ngươi."
"Oa!"
Tiểu Vũ chớp mắt kích động nói: "Thật sao?"
"Nếu ngươi bằng lòng dạy ta, ta có thể mỗi ngày làm cho ngươi ăn."
Ninh Vinh Vinh cười trêu ghẹo nói: "Ta thấy Tiểu Vũ ngươi muốn mỗi ngày làm là do mình muốn ăn đấy chứ?"
"Ha ha ha..."
Cả đám người trong xe đều cười rộ lên.
Trong xe.
Mấy người buồn ngủ rũ.
Hồ Liệt Na ba người thì khỏi phải nói, tối qua cùng Tô Trần đại chiến, tuy thân thể đã được lấp đầy, nhưng tinh thần thì mệt mỏi không chịu nổi.
Ninh Vinh Vinh mấy người cũng thân thể rã rời, tinh thần uể oải.
Tô Trần lúc này thì đổi mới nhật ký.
【Hôm nay nguyên khí không được sung mãn lắm, nhưng tinh thần rất sảng khoái.】
【Vốn dĩ là muốn về thẳng Vũ Hồn Thành, nhưng mà! Chu Trúc Thanh sắp tới cần đi săn bắt hồn hoàn, tiện đường rẽ vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một chuyến vậy!】
【Hả?】
【Hôm nay nội dung nhật ký, lại muốn viết về con mèo rừng nhỏ Chu Trúc Thanh sao?】
Nhật ký của Tô Trần đổi mới đến đây thì dừng, cậu quay sang nhìn Chu Trúc Thanh.
Lại phát hiện!
Chu Trúc Thanh đang giả bộ như không biết gì nhìn phong cảnh bên ngoài, không như Hồ Liệt Na mọi người, ai nấy cũng đều đã bắt đầu ngủ bù.
Tô Trần do dự một chút, trong bóng tối một bàn tay độc địa liền vươn ra.
Bốp!
Chu Trúc Thanh thoáng chốc rùng mình, vội quan sát xem Hồ Liệt Na, Ninh Vinh Vinh mấy người bên trong xe, phát hiện ai nấy đều nhắm mắt ngủ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi liếc Tô Trần bằng ánh mắt oán hờn.
Tô Trần thì lại thấy nội tâm rúng động.
Tô Trần thành người sở hữu võ hồn Khôn Khôn, cậu thích chơi bóng rổ, cực kỳ yêu thích chơi bóng rổ, càng thích vừa chơi bóng rổ, vừa đổi mới nhật ký.
Đồng thời! Sau đó còn muốn ở nhật ký để viết chủ nhân của bóng rổ.
Loại cảm giác này, đã khiến Tô Trần không thể không chờ mong.
【Muốn viết về Chu Trúc Thanh, ta phải viết ra đánh giá của ta về nàng trước đã, đó chính là: Cúi đầu không thấy chân—— nhân gian tuyệt sắc.】
Hả?
Chu Trúc Thanh nhìn thấy nội dung nhật ký, đầu tiên là không hiểu gì cả, nhưng mà! Cú đánh lén của Tô Trần, đã nói rõ ràng mọi chuyện với cô rồi.
Chu Trúc Thanh lần này vừa thẹn vừa xấu hổ, cái gì thế này! Lời như vậy mà cũng muốn viết vào nhật ký sao? Có thể nghiêm túc chút được không vậy?
Phủ Thái tử.
Thiên Nhận Tuyết cũng ngơ ngác.
Cúi đầu không thấy chân—— nhân gian tuyệt sắc? ? ?
Thiên Nhận Tuyết đầu tiên là không thể hiểu được, nhưng mà! Đến khi nàng cúi đầu xuống, nhìn chân mình, liền lập tức bừng tỉnh ngộ ra.
Chấn động!
Thiên Nhận Tuyết lần đầu tiên nể phục Tô Trần, khen người mà lại có thể khen đến mức này, thành phần nghệ thuật quá cao.
Điều càng khiến Thiên Nhận Tuyết chấn động hơn chính là nàng không thể tưởng tượng nổi, cúi đầu không thấy chân, vậy thì dáng vóc phải to lớn cỡ nào mới làm được chứ!
Bên ngoài Thiên Đấu Thành.
Một chiếc xe ngựa dừng lại bên đường.
Linh Diên lẩm bẩm: "Cúi đầu không thấy chân—— nhân gian tuyệt sắc."
Nàng vừa nói vừa xuống xe, thử một cái, phát hiện mình vẫn nhìn thấy chân.
Linh Diên: ...
Giáng Châu vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Điện hạ Linh Diên, câu nói này là có ý gì?"
Linh Diên nhìn Giáng Châu, có chút phức tạp nói: "Chẳng phải ta mới vừa thử rồi sao, ngươi không thấy gì ư?"
Giáng Châu lắc đầu.
Linh Diên đưa tay che mắt mình, theo cơ thể khoa tay múa chân xuống, sau cùng hai tay giơ lên trước ngực để che chắn tầm nhìn, rồi nói: "Ngươi xem!"
"Nếu có to lớn như vậy, thì ta sẽ không nhìn thấy chân."
"Giờ ngươi hiểu rồi chứ?"
"Trời ạ!"
Giáng Châu bất khả tư nghị đưa tay lên che miệng, lẩm bẩm: "Thật khoa trương như vậy ư?"
Linh Diên gật đầu nhẹ, nói: "Trúc Thanh đúng là người có thiên phú tốt nhất mà ta từng gặp trong đám nữ nhân."
Vũ Hồn Thành.
Bỉ Bỉ Đông lúc này cũng đứng lên, vô thức bắt chước theo lời của Tô Trần, cúi đầu xuống... rồi nhìn thấy chân.
"Ừm?"
Bỉ Bỉ Đông cũng không khỏi biến sắc, dáng người của mình vốn đã hoàn mỹ, vậy mà vẫn nhìn thấy chân, Chu Trúc Thanh đến cùng khoa trương cỡ nào?
Con mèo rừng nhỏ này thật sự là một đối thủ đáng gờm!
Cùng lúc đó.
Những người nắm giữ phó bản nhật ký, sau khi thấy đánh giá của Tô Trần, cũng đều đang cố gắng thử nghiệm.
Đáng tiếc thay.
Kết quả sau khi thử nghiệm của mọi người, không có gì ngoài dự kiến là ai cũng nhìn thấy chân, điều này khiến cho mọi người vô cùng chấn động trước thực lực của Chu Trúc Thanh.
Mấu chốt là.
Những ai hiểu rõ về Chu Trúc Thanh đều biết, Chu Trúc Thanh mới mười hai tuổi, không gian trưởng thành của cô trong tương lai, vậy rốt cuộc là lớn đến mức nào chứ!
Đương nhiên.
Có một người, cũng gần như là đã đạt tới được mức đó, nàng chính là chị gái của Chu Trúc Thanh - Chu Trúc Vân.
Tinh La Đế Quốc.
Chu Trúc Vân đứng trên nóc một tòa nhà, ánh mắt nhìn thẳng về phía Vũ Hồn Thành.
Trong lòng nàng tràn đầy vui mừng.
Em gái tốt của ta, lúc trước tỷ đưa em rời khỏi Tinh La Đế Quốc, sự lựa chọn này quả thật quá đúng đắn, không ngờ tới! Em lại nhờ ưu thế của gia tộc ta, có được cơ duyên lớn đến thế.
Em mau chóng trưởng thành đi! Cơ hội thay đổi số phận của gia tộc chúng ta, sẽ giao hết cho em, Chu gia không muốn làm bất kỳ vật trang trí của ai, càng không muốn đi cùng bọn họ tìm đến chỗ chết.
Cúi đầu không thấy chân, nhân gian tuyệt sắc.
Ha ha.
Tỷ tỷ ta có thể nhìn thấy mũi chân, so với thiên phú của em, vẫn là kém một chút.
Một thị nữ đi vào sân nhỏ nói: "Tiểu thư, đại hoàng tử phái người đến mời người đến hoàng cung."
Chu Trúc Vân nhảy từ trên nóc nhà xuống, hờ hững nói: "Từ chối, nói ta thân thể không thoải mái."
"Còn nữa, sau này mọi lời mời đều giúp ta thoái thác hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận