Chương 307: Tay không kiếm trong lòng có kiếm. Thiên Nhận Tuyết nghe đến lời này cũng tức giận nói: "Cái gì?" "Ngươi đi cùng nàng, chỉ vì nhìn trúng vẻ đẹp của nàng sao?" Tô Trần ngơ ngác nói: "Ta khi nào nói thế với ngươi?" "Ngươi vừa mới nói như vậy!" Thiên Nhận Tuyết tức giận nhìn Tô Trần. Tô Trần cũng im lặng nói: "Ta thấy ngươi kiếm cớ thôi, ngươi xem giờ ngươi thế này, không có cách nào đối phó ta mà!" Thiên Nhận Tuyết lặng lẽ nhìn Tô Trần, ánh mắt kia như muốn nói, ngươi có cách sao? Ngươi không có cách! Ngươi không làm gì được ta... Tô Trần cũng buồn bực a! Hắn thật sự không làm gì được Thiên Nhận Tuyết, dù hắn biết thân phận của Thiên Nhận Tuyết, nhưng vẫn vậy thôi a! Không khí trong xe có chút kỳ quái. Thiên Nhận Tuyết hình như cảm thấy mình thắng thế, quả thật, chắc không ai có thể làm Tô Trần phải bực bội đến vậy nhỉ? "A!" Thiên Nhận Tuyết cười tươi một tiếng, miệng nói: "Ta thích nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, ghét ta nhưng lại không làm gì được ta." "Ta..." Tô Trần thật sự sợ. Tốt, tốt thôi! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Đợi tối nay ngươi khôi phục, ta sẽ hung hăng trả thù, ta còn...sẽ bắt nạt ngươi một phen. Thất Bảo Lưu Ly Tông. Cổng vào là một tòa sơn môn trang nghiêm, khí thế, bảng hiệu phía trên viết chữ rất lớn, trên cùng hai góc, có hai người đứng đó. Chính xác thì đó là hai lão già. Một người là Kiếm Đấu La Trần Tâm, một người là Cốt Đấu La Cổ Dung, hai người này đứng trên đỉnh kiến trúc, chính là để trông chừng đợi Tô Trần tới. Bên dưới. Ninh Phong Trí chống quải trượng, đứng ngay chính giữa đại môn. Ba người này bày trận, đúng là không nói lý a! Nói sao nhỉ? Công chúa nhỏ của Thất Bảo Lưu Ly Tông bị bắt cóc thì không nói, lại còn làm người ta tổn thương, bảo là bọn họ không oán giận thì căn bản là không thể! Ninh Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh đứng một bên, sắc mặt cũng vô cùng phức tạp. Dù các nàng mới cầu xin cho Tô Trần, dù Kiếm Đấu La đã đồng ý với Ninh Vinh Vinh là sẽ không làm khó Tô Trần, nhưng mà! Cái tình cảnh này, nói không gây khó dễ thì ai tin cho được? Ninh Vinh Vinh buồn rầu nói: "Trúc Thanh, vậy phải làm sao bây giờ?" Chu Trúc Thanh bình tĩnh đáp: "Đừng quá lo lắng, cũng chỉ là xem một trận cao thủ giao đấu thôi, Ninh thúc thúc cộng thêm Kiếm gia gia Cốt gia gia, hẳn là sẽ không thua quá thảm!" Ninh Vinh Vinh vẫn có chút lo lắng nói: "Nhưng mà, trước ở Sử Lai Khắc học viện, Tô Trần bọn họ ba người liên thủ mới đánh bại Đường Hạo đó!" "Phụ thân ta thêm Kiếm gia gia Cốt gia gia, làm sao có thể so với một mình Đường Hạo, Tô Trần hắn thắng nổi sao?" Chu Trúc Thanh lắc đầu: "Cái này...ta cũng không rõ, ta thấy là không có vấn đề." Ninh Vinh Vinh gật đầu, do dự rồi nói: "Ba ba, mấy người đều lớn tuổi thế rồi, làm vậy là lấy lớn hiếp nhỏ, đừng lấy đông hiếp yếu." A?! Ninh Phong Trí cũng bất lực a! Đứa con gái này thật là, đúng là nuôi không được. Ở trên Kiếm Đấu La cũng bực bội trong lòng, bọn họ cưng chiều cháu gái nhỏ, bây giờ lại không đứng cùng phe với bọn họ. Quá khó khăn. "Đến rồi." Kiếm Đấu La đột nhiên cứng mặt lại, chớp mắt triệu hồi ra võ hồn Thất Sát Kiếm, quanh thân các vòng hồn hoàn vàng, tím, đen hiện ra. "Kiếm gia gia..." Ninh Vinh Vinh vừa gọi một tiếng, đã thấy Kiếm Đấu La vung kiếm, chém thẳng về phía xe ngựa đằng xa. Chu Trúc Thanh cũng lập tức nhấc Ninh Vinh Vinh nhảy lên nóc nhà quan sát. Trong xe ngựa. Tô Trần sớm đã để ý đến Kiếm Đấu La, khi Kiếm Đấu La vừa ra tay, liền lập tức bay khỏi xe, ngón tay vẽ ra một đạo kiếm khí, đẩy lui Thất Sát Kiếm. Tô Trần bước nhanh đến trước sơn môn Thất Bảo Lưu Ly Tông, cúi người hành lễ nói: "Tiểu tử Tô Trần, ra mắt Ninh thúc thúc, ra mắt Kiếm gia gia, ra mắt Cốt gia gia, ba vị trưởng bối." Thiên Nhận Tuyết lúc này cũng bước xuống xe ngựa, nhìn Ninh Phong Trí ba người ở tông môn, cúi người hành lễ. Kiếm Đấu La nhìn nhau, mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc, bởi lẽ lúc nãy bọn họ không cảm nhận được chút hồn lực nào, đã thấy đối phương một bước vượt qua khoảng cách xa như vậy đến trước. Tiểu tử này có chút quái lạ! Ninh Phong Trí khẽ gật đầu với Tô Trần, không nói gì, xem như ngầm chấp nhận hành động của Kiếm Đấu La. Kiếm Đấu La giận dữ: "Lão phu không quen ngươi, đừng tùy tiện kéo chuyện làm quen. Ngươi muốn đến nhà bái kiến, thì phải qua ải của lão phu." Kiếm Đấu La nói xong liền từ trên cao bay xuống, Thất Sát Kiếm lơ lửng sau lưng. Tô Trần nhìn Kiếm Đấu La: "Không biết Kiếm gia gia, muốn khảo nghiệm ta như thế nào?" Kiếm Đấu La hơi nhíu mày, nhìn trên xuống dưới Tô Trần hỏi: "Tiểu tử, ta thấy ngươi vừa ra tay, dường như cũng có chút kiến thức về kiếm đạo?" Tô Trần gật đầu nói: "Hiểu biết chút ít." "Nhưng kiếm của ta khác với kiếm của Kiếm gia gia." Cốt Đấu La cùng Ninh Phong Trí có chút kỳ lạ nhìn Tô Trần, vừa nãy họ cũng cảm nhận được Tô Trần xuất chiêu là trong tình huống không có bất kỳ hồn lực nào, tung ra một đạo kiếm khí. Kiếm Đấu La hỏi: "Khác biệt ở đâu?" Tô Trần bình tĩnh nói: "Kiếm của ta là đạo, kiếm của Kiếm gia gia là võ hồn, vào tay ta vạn vật đều là kiếm, không kiếm cũng thắng có kiếm." "Mà võ hồn của Kiếm gia gia, không có hồn lực hoặc võ hồn có vấn đề, thì sẽ không là gì cả!" Kiếm Đấu La tức giận: "Tiểu tử! Ngươi ngông cuồng, vừa lên đã bảo ta không bằng ngươi, tuy ta biết ngươi rất giỏi, nhưng ngươi đừng kiêu căng thế." "Thiên hạ ai mà không biết kiếm đạo Trần Tâm của ta?" Tô Trần vội vàng hành lễ: "Mạo phạm, Kiếm gia gia bớt giận." "Tiểu tử từ ba tuổi đã luyện kiếm, thanh thứ nhất là Thanh Quang kiếm, sắc bén vô song, không gì không phá." "Năm sáu tuổi, ta đổi thanh Huyền Thiết Trọng kiếm: Trọng kiếm vô phong, khéo mà vụng. Trọng kiếm dài hơn ba thước, nặng nghìn cân, hai bên lưỡi đều cùn, mũi kiếm tròn trịa tựa bán cầu." "Năm chín tuổi, ta bỏ trọng kiếm, đổi sang dùng mộc kiếm, bắt đầu ngộ chân chính kiếm đạo: Không bị vật chất bó buộc, cỏ cây đá sỏi đều là kiếm." "Hiện giờ ta đã đạt đến cảnh giới cao nhất của kiếm đạo, tay không kiếm trong lòng có kiếm, vô chiêu thắng hữu chiêu!" Cốt Đấu La cùng Ninh Phong Trí nhíu mày, hay cho thằng nhóc! Thật là hay cho thằng nhóc, dù ta cũng biết ngươi rất lợi hại, nhưng mà ngươi nói có phải là quá lố không? Ba tuổi luyện kiếm? Sáu tuổi dùng trọng kiếm nghìn cân? Chín tuổi dùng mộc kiếm? Bây giờ tay không kiếm trong lòng có kiếm? Ngươi đang chém gió đó à! Ách. Dù Tô Trần xác thực là đang thổi phồng, nhưng Kiếm Đấu La càng nghe càng thấy hay ho a! Hắn không cho rằng Tô Trần là khoác lác, thân là cao thủ kiếm đạo, chỉ cần nghe Tô Trần nói, liền biết đối phương chắc chắn là một cường giả kiếm đạo!