Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 161: Ngươi vì cái gì liền không có sớm chút đến

Chương 161: Sao ngươi không đến sớm hơn một chút đến Vũ Hồn điện?
Bỉ Bỉ Đông cũng mệt mỏi, tay xoa trán, tâm trạng nàng giống hệt Liễu Nhị Long, mù quáng cả rồi.
Ta thật là mù quáng.
Ngọc Tiểu Cương rõ ràng là một tên phế vật, uổng công hắn năm đó ở Vũ Hồn điện đọc nhiều tư liệu như vậy, vốn tưởng rằng còn có chút kiến thức. Giờ thì thấy, trong đầu hắn toàn là phân!
Tô Trần ơi là Tô Trần! Sao ngươi không đến sớm hơn một chút? Nếu ngươi xuyên không đến đại lục Đấu La lúc ta còn trẻ, giống như Na Na mang ngươi về ấy, ta sẽ mang ngươi về Vũ Hồn thành, có phải tươi đẹp biết bao!
Thiên Nhận Tuyết: ? ? ?
Thiên Đấu thành.
Vừa lên xe ngựa, Thủy Băng Nhi và sáu người kia đang định xuất phát, thấy nội dung nhật ký của Tô Trần, ai nấy cũng đều vui vẻ.
Thẩm Lưu Ngọc cười nói: "Đúng là đội trưởng của chúng ta lợi hại, trực tiếp đánh cho Đường Tam, cái tên nhân vật chính kia tự kỷ luôn."
"Ha ha ha!" Mấy người bên cạnh cũng cười hì hì: "Hết cách rồi."
"Ta chỉ có thể nói là Ngọc Tiểu Cương quá phế, Lam Ngân Thảo làm cái gì mà đòi làm hồn sư khống chế?"
"Đường Tam có miễn dịch băng, còn có cả hồn hoàn vạn năm, chân nhện, Huyền Thiên công, vậy mà mới miễn cưỡng thắng nổi, đủ thấy Lam Ngân Thảo làm hồn sư khống chế, là vô dụng đến mức nào."
"Đội trưởng một chiêu băng phong, để hắn biến thành cỏ ngân băng."
Thủy Băng Nhi cười nói với mọi người: "Không phải công lao của mình ta, là công sức của tất cả mọi người."
Bên này.
Hồ Liệt Na và đám người cũng hết sức cạn lời!
Ninh Vinh Vinh bực bội nói: "Ngọc Tiểu Cương đó đúng là đáng ghét, rõ ràng là phế vật, vậy mà cứ giả bộ làm cao nhân ở ẩn."
"Còn để cha ta nói cái gì mà, người như Ngọc Tiểu Cương ra đời, thiên hạ thái bình, tức chết ta đi được."
Độc Cô Nhạn và mấy người nghe vậy cũng cười.
Chu Trúc Thanh bất lực nói: "Ngọc Tiểu Cương quả thực rất biết diễn, nếu không có nhật ký này, ai có thể nhận ra được hắn là người thế nào?"
Tiểu Vũ lắc đầu: "Chuyện này không đúng, lúc trước ở học viện Nặc Đinh, hắn thực chất là ăn không ngồi rồi, học sinh trong trường ai cũng xem thường hắn, chỉ có Đường Tam là coi hắn ra gì thôi."
Hồ Liệt Na cười khẩy: "Ngọc Tiểu Cương này, lần sau gặp mặt xem ta làm hắn nhục nhã thế nào, ta phải để hắn thân bại danh liệt."
[Tóm lại, Thủy Băng Nhi là một cô gái thiện lương, rất thông minh, bao gồm cả Thiên Thủy nữ đoàn: Tuyết Vũ, Thu Nhược Thủy, Thủy Nguyệt Nhi, Vu Hải Nhu, Cố Thanh Ba, Thẩm Lưu Ngọc, các nàng đều rất bình thường.]
[So với mấy người não yêu đương, liếm chó, tình tay ba kia tốt hơn nhiều.]
[Cái này mà để ta nói thì về cơ bản tính là một luồng gió trong lành trong giới yêu đương ở đại lục.]
[Nội dung nhật ký hôm nay đến đây thôi, ta vừa thấy một con hồn thú phù hợp với Chu Trúc Thanh, xin cho phép ta bắt chước một lần băng thanh ngọc khiết Đường Phật Tổ.]
[Con hồn thú này vừa gặp ta đã chạy mất, nó nhất định là loại tham sống sợ chết, bán đồng bạn, hồn thú tà ác, ngươi dùng có mà tìm đường chết.]
Đám người: ? ? ?
Chốc lát, tất cả những người phụ nữ đọc được nội dung nhật ký đều cảm thấy quá mức.
Bọn ta bảo ngươi bắt chước, không bảo ngươi vượt mặt mà!
Chiều tối.
Tô Trần cuối cùng cũng bắt được con hồn thú tà ác tham sống sợ chết kia về, hắn không nán lại lâu, mà lập tức xuất phát bay vào sâu trong rừng.
Phải giải quyết nốt hồn hoàn cuối cùng càng sớm càng tốt, để sáng mai có thể rời đi.
Đêm trăng sáng vằng vặc.
Mấy người khác thì đang nghỉ ngơi, Tiểu Vũ cùng Hồ Liệt Na gác đêm.
Hồ Liệt Na hỏi: "Tiểu Vũ, trước đây ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cuộc sống của ngươi thế nào?"
Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn trời đêm, đáp: "Chẳng có gì phải lo, mỗi ngày thức dậy là chơi, chơi mệt thì đi ngủ."
Hồ Liệt Na như suy tư nói: "Vậy nên mới tạo nên ngươi bây giờ?"
"Bây giờ ta?" Tiểu Vũ lẩm bẩm, oán trách liếc nhìn Hồ Liệt Na, thầm nghĩ: "Ngươi đang nói ta ngu ngốc à?"
Tích!
[Nhật ký, ghi lại cuộc sống xuyên không tươi đẹp.]
[Phân phát thưởng...]
[Chúc mừng kí chủ nhận được phần thưởng: Tất cả niên hạn hồn hoàn tăng thêm một ngàn năm.]
[Chúc mừng kí chủ nhận được phần thưởng ngẫu nhiên: Hồn lực tăng một cấp.]
Sâu trong rừng.
Tô Trần đang đuổi bắt hồn thú, sau khi nhìn phần thưởng nhật ký thì tiếp tục lên đường.
Ba mươi tư cấp.
Mỗi ngày tăng một cấp hồn lực vẫn rất ổn, không biết khi nào mới có thể có những phần thưởng khác lạ một chút đây!
[Phân phát phần thưởng phó bản...]
[Chúc mừng Thủy Băng Nhi, tên được nhắc đến nhiều nhất trong nhật ký, nhận được phần thưởng: Tất cả niên hạn hồn hoàn tăng thêm một ngàn năm.]
[Chúc mừng Thủy Nguyệt Nhi, tên được chọn ngẫu nhiên trong nhật ký, nhận được phần thưởng ngẫu nhiên: Hồn lực tăng một cấp.]
[Chúc mừng Tuyết Vũ, trở thành khán giả may mắn, có thể tự định nghĩa chủ đề liên quan đến nhật ký một lần.]
Trong một quán rượu.
Bảy cô gái trong Thiên Thủy nữ đoàn lúc này đang vui vẻ hết cỡ.
Thủy Nguyệt Nhi cười hì hì: "A!"
"Ta nhờ tỷ tỷ mà nhận được thưởng, tăng một cấp hồn lực, ta đã là cấp 29 rồi."
Tuyết Vũ cũng vui vẻ nói: "Ta cũng nhận được phần thưởng thứ ba, phú quý đến rồi, cuối cùng cũng đến lượt mấy tỷ muội ta."
Thủy Băng Nhi mỉm cười.
Mấy tỷ muội khác cũng ao ước, nhìn Tuyết Vũ và Thủy Nguyệt Nhi đắc ý, bọn họ quyết định phải lên trêu chọc hai người một phen.
Trong chốc lát, gian phòng bỗng dưng rộn ràng, bảy cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc đồ ngủ đùa nghịch vui vẻ, thật là một khung cảnh tươi đẹp.
Bên này.
Hỏa Vũ nhìn thấy phần thưởng nhật ký thì bực đến mức không ngủ được.
Nàng chạy ra ngoài, ngồi bên cạnh Hồ Liệt Na và Tiểu Vũ, lẩm bẩm: "Cái học viện Thiên Thủy đó đáng ghét thật, cả ba phần thưởng đều bị bọn họ cướp mất."
Hồ Liệt Na và Tiểu Vũ nhìn nàng, không nói gì.
Hỏa Vũ nghi ngờ hỏi: "Hai người các ngươi không giận sao?"
Hồ Liệt Na thờ ơ đáp: "Có gì mà phải giận, bọn họ nhận được thì cứ để họ nhận, phần thưởng nhật ký là xem ai may mắn thôi, giận thì có ích gì đâu?"
Tiểu Vũ cũng gật gù theo.
Hỏa Vũ bực bội nói: "Tuy là vậy, nhưng mà! Nhìn bọn họ nhận được thưởng, khó chịu còn hơn là mình mất phần thưởng ấy!"
"Thôi được rồi, ta cũng không ngủ nữa. Ba chúng ta cùng nhau gác đêm đi, Tiểu Vũ ngươi kể cho ta nghe, lúc trước ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, có chuyện gì vui không?"
"Thỏ mười vạn năm, nhất định có nhiều chuyện thú vị lắm."
Mặt Tiểu Vũ đen lại: "Ngươi ăn nói cho lễ phép vào!"
Rạng sáng.
Tô Trần kéo theo con hồn thú gần bảy vạn năm về, đó là Phượng Vĩ Kê Quan Xà đã mập như quả bóng, vừa thấy đã chạy tới đón hắn ngay.
Nó còn nhiệt tình hơn cả ba người Hồ Liệt Na.
Tô Trần đưa tay sờ soạng thân thể Phượng Vĩ Kê Quan Xà, rồi ném con hồn thú sang một bên, ngồi xuống cạnh Hồ Liệt Na và ba người, nói: "Chờ một lát khi mọi người thức dậy, để Trúc Thanh hấp thu xong hồn hoàn, hôm nay chúng ta có thể quay về rồi."
"Ừm!" Hồ Liệt Na khẽ gật đầu, trong lòng cũng có chút nhớ nhung người sư phụ đáng thương của nàng.
Hình như lúc ra khỏi nhà...
Ai?
Khi Hồ Liệt Na đang định nhớ lại cái gì thì chợt nhớ ra mục đích mà Bỉ Bỉ Đông bảo nàng tiếp cận Tô Trần, "Là không cần quan tâm sư phụ, mà để sư phụ nhận được nhiều phần thưởng."
Á cái này...
Hồ Liệt Na đột nhiên nhớ đến chuyện này, trong lòng có chút không có mặt mũi trở về gặp Bỉ Bỉ Đông, nhiệm vụ của nàng là không hoàn thành được gì rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận