Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 236: Vô sỉ tột cùng

Ngọc Tiểu Cương vẫn còn có chút mưu mô đấy! Nếu là người ở trước mặt hắn là Bỉ Bỉ Đông trước đây, thì chắc chắn nội tâm sẽ rối loạn, không chừng liền sẽ trực tiếp thẳng thắn với hắn: “Ta không thay đổi, ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
“Đông nhi?”
Bỉ Bỉ Đông nghe vậy, trên mặt lộ ra vài phần giễu cợt, thật buồn cười làm sao một cái xưng hô! Lần trước nghe thấy xưng hô này, mình vẫn là một cô thiếu nữ đơn thuần, thiện lương, vô ưu vô lự của Vũ Hồn điện, hiện tại lại thành bộ dạng này, nếu không có nhật ký, nàng bây giờ vẫn là một kẻ điên a! Thật thê thảm một đời.
Bỉ Bỉ Đông ngẩn người một lát, bỗng nhiên phát giác tiếng bước chân bên ngoài điện, tỉ mỉ cảm nhận một lần, người đến còn không ít a! Tốt tốt tốt. Mặc dù các ngươi phần lớn đều đến cười nhạo ta, nhưng ta Bỉ Bỉ Đông hôm nay, muốn để các ngươi nhìn cho kỹ, ta Bỉ Bỉ Đông bệnh điên đã khỏi hẳn.
Bên ngoài. Tô Trần một đám người cũng rất ăn ý, khi đến chỗ cửa Giáo Hoàng điện thì đồng thời dừng bước, đè thấp tiếng hít thở, im lặng nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Hồ Liệt Na không nhịn được, từ chỗ cửa lớn thò đầu ra nhìn. Lúc nàng nhìn thấy Ngọc Tiểu Cương, nội tâm nộ hỏa cũng điên cuồng bùng cháy.
Cặn bã! Hôm nay một lỗ tai khác của ngươi, ta Hồ Liệt Na cắt đứt chắc, cho dù Thiên Đạo Lưu cũng không giữ được, dì Linh Diên đã nói rồi!
Lúc này Tô Trần trong lòng có chút nghi hoặc, cảm giác chuyện hôm nay có chút trùng hợp sao? Đám người mình, tại sao vừa đúng thời điểm này bị người thông báo, vệ binh Vũ Hồn điện chuyên nghiệp thế này, còn có thể phát hiện ra chuyện riêng tư tình cảm của Bỉ Bỉ Đông sao?
Trong Giáo Hoàng điện. Bỉ Bỉ Đông cầm quyền trượng trên tay, trên người khí tràng tôn quý của giáo hoàng Vũ Hồn điện toàn bộ triển khai, mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Tiểu Cương nói: "Đông nhi?"
"A! Ta đã rất lâu không có nghe người gọi ta như thế, bây giờ mời ngươi tôn xưng ta một tiếng điện hạ, hoặc là gọi ta giáo hoàng đại nhân."
Ta sớm không còn là Bỉ Bỉ Đông ngốc nghếch khi xưa nữa rồi.
Ngọc Tiểu Cương nghe vậy, trong mắt lộ ra từng mảnh hồi ức, thần sắc tựa hồ trở nên đau khổ, cúi đầu nói: "Vâng, giáo hoàng đại nhân."
Nếu là Bỉ Bỉ Đông lúc trước, thấy Ngọc Tiểu Cương bộ dạng như thế, tự nhiên trong lòng sẽ có chút không nhẫn tâm, bây giờ nàng chẳng hề mảy may.
Sắc mặt Bỉ Bỉ Đông lạnh nhạt nói: "Ngọc Tiểu Cương, chúng ta đã hơn mười năm không gặp, hôm nay ngươi đến tìm ta có chuyện gì?"
Đây là điều Bỉ Bỉ Đông hiếu kỳ trong lòng, cũng là điều hiếu kỳ của Liễu Nhị Long và những người khác bên ngoài, rốt cuộc Ngọc Tiểu Cương đến tìm Bỉ Bỉ Đông có chuyện gì? Chuyện Đường Tam? Hay là người, để Bỉ Bỉ Đông giúp hắn báo thù?
Ngọc Tiểu Cương hít sâu một hơi, mặt trầm xuống nhìn Bỉ Bỉ Đông nói: "Ta đến tìm ngươi, là có một chuyện muốn xác nhận, cũng có một chuyện cần thiết ngươi giúp đỡ."
"Ồ?" Bỉ Bỉ Đông mặt lộ vẻ lạnh lùng, có chút ngoài ý muốn nhìn Ngọc Tiểu Cương nói: "Ngươi vậy mà còn có việc nhờ ta giúp đỡ, điều này hình như không giống với tính cách của ngươi. Xem ra cuộc sống của ngươi cũng không được như ý lắm nhỉ!"
Ngọc Tiểu Cương không giải thích, hình tượng mà hắn tạo cho Bỉ Bỉ Đông là một kẻ phế vật nhưng kiên cường, may là một kẻ phế vật ăn cơm chùa miễn cưỡng sống qua ngày. Lần này vì Đường Tam, Ngọc Tiểu Cương hắn cũng hoàn toàn không có cách nào cả!
Ngọc Tiểu Cương mở miệng, nói ra mục đích chính yếu nhất của chuyến đi này. “Giáo hoàng điện hạ, ta muốn biết, khi đó ngươi làm thế nào vượt qua cửa ải khó khăn của song sinh võ hồn kia?”
"Cái gì!" Bỉ Bỉ Đông nghe lời này, ngay lập tức tức đến tam thi thần bạo, ánh mắt hận không thể nuốt sống Ngọc Tiểu Cương.
Buồn cười! Ngọc Tiểu Cương, tên cặn bã ngươi, thế mà lại giống như những gì trong nhật ký của Tô Trần viết, tuy rằng thời gian có đến sớm hơn một chút. Nhưng ngươi thật sự đến lợi dụng ta rồi? Ngươi muốn tìm bí mật song sinh võ hồn để giúp Đường Tam, ngươi muốn trợ giúp kẻ địch lớn nhất của Bỉ Bỉ Đông ta, ngươi TM quá vô sỉ.
Thật tức giận a! Bây giờ Bỉ Bỉ Đông trong lòng hận ý ngập trời. Có lẽ. Trong lòng Bỉ Bỉ Đông, cho dù đã nhận rõ bộ mặt cặn bã của Ngọc Tiểu Cương, nhưng dù sao cũng là mối tình đầu, vẫn có thể nhớ chút tình cũ, cho hắn một con đường sống! Bây giờ Bỉ Bỉ Đông chỉ muốn chém người.
Ngoài Giáo Hoàng điện. Hồ Liệt Na cũng lập tức nổi trận lôi đình. Nếu không phải Tô Trần giữ cô lại, cô đã xông vào trong để chém Ngọc Tiểu Cương thành muôn mảnh. Quá đê tiện. Ngươi biết rõ Đường Tam là con của Đường Hạo, ngươi vậy mà còn muốn tìm thầy để hỏi thăm bí mật song sinh võ hồn? Ngươi muốn để thầy bồi dưỡng một kẻ, tương lai giết chết cô, Ngọc Tiểu Cương, ngươi đúng là một tên cặn bã mà!
Lúc này Liễu Nhị Long cũng rất giận! Cái tên cặn bã Ngọc Tiểu Cương này, lại càng làm cho lòng cô hận, cái kẻ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này, vậy mà trước kia cô còn ngưỡng mộ hắn?
Tương tự. Diệp Linh Linh, Ninh Vinh Vinh và đám người cũng tức giận. Cái tên Ngọc Tiểu Cương này cũng quá đáng ghét rồi đi? Hắn vậy mà thật sự không ngại vì Đường Tam, mà hỏi bí mật song sinh võ hồn từ Bỉ Bỉ Đông? Dựa theo nguyên bản kịch bản, có thể là Bỉ Bỉ Đông vì hắn, muốn hủy diệt tất cả phụ nữ, hắn vì bồi dưỡng đồ đệ để chứng minh chính mình, mà coi Bỉ Bỉ Đông là pháo hôi? Ngọc Tiểu Cương ngươi đúng là kẻ ích kỷ mà! Cặn bã. Trách không được Tô Trần trong nhật ký, cứ mỗi lần nhắc đến ngươi Ngọc Tiểu Cương, lại không nhịn được mà mở miệng phun, lát nữa chúng ta cũng cần hung hăng trút giận mới được!
Bên trong đại điện. Bỉ Bỉ Đông cố nén tức giận, quay lưng về phía Ngọc Tiểu Cương, vẻ mặt không khống chế được, nghiến răng trả lời: "Những việc đó không liên quan đến ngươi!" Đúng là Ngọc Tiểu Cương, lão nương hôm nay lại muốn xem, ngươi có thể vô sỉ đến mức nào.
Ngọc Tiểu Cương không hiểu phản ứng của Bỉ Bỉ Đông, đương nhiên! Hắn vì quá tự tin, vào lúc này còn thản nhiên thuật lại: "Ta nhận một đồ đệ, hắn đi theo ta tu luyện cũng có thời gian sáu, bảy năm."
“Rất may mắn, hắn có được song sinh võ hồn giống như ngươi. Đứa bé này thiên phú dị bẩm, ta hy vọng có thể bồi dưỡng hắn thành một cường giả đời."
Bỉ Bỉ Đông thật sự sắp không nhịn được rồi. Trời ơi! Nếu như ta không đọc nhật ký, ta chỉ thấy đây là Ngọc Tiểu Cương hắn đang kể về một đồ đệ có thiên tài bình thường. Nếu ta không đọc nhật ký, thì sao biết đây chính là kẻ sẽ tự tay giết chết mình? Có thể! Người này là Đường Tam, cha hắn là Đường Hạo, Ngọc Tiểu Cương ngươi biết rõ mà! Ngọc Tiểu Cương ngươi cũng biết rõ hai cha con bọn hắn cùng Vũ Hồn điện là không đội trời chung mà! Ngươi thế mà còn dám nói nha?
Bỉ Bỉ Đông hít sâu một hơi, ta lại nhìn ngươi Ngọc Tiểu Cương, còn có thể vô sỉ đến mức nào nữa. Lão nương thật là mù mắt mà. “Hắn là đệ tử của ngươi, không hề liên quan gì đến ta, tại sao ta phải giúp ngươi, lẽ nào! Ta để ngươi bồi dưỡng ra một cường giả, về sau đối đầu với Vũ Hồn điện sao?"
Ngọc Tiểu Cương mặt trầm xuống, vẻ mặt thành thật đảm bảo: "Không!" “Nếu như ngươi chịu nói cho ta biết ngươi đã làm thế nào lúc đầu, ta có thể cam đoan với ngươi, đệ tử này của ta cả đời sẽ không đối đầu với Vũ Hồn điện."
Bỗng nhiên! Bỉ Bỉ Đông phát ra tiếng cười to điên cuồng, tiếng cười kia chứa cảm xúc phức tạp, mang theo châm chọc, tự giễu, hối hận và đại triệt đại ngộ. “Ha ha ha ——!”
Nếu như bây giờ nhìn dáng vẻ Bỉ Bỉ Đông, liền có thể phát hiện, nàng vừa cười vừa khóc, trong mắt đã chảy ra nước mắt nóng hổi, dáng vẻ cũng khiến người đau lòng không ngừng.
Ngọc Tiểu Cương a Ngọc Tiểu Cương! Ta thật không biết ngươi làm thế nào mà nói ra được câu nói này, làm ra cái bảo đảm này, ta Bỉ Bỉ Đông vào giờ phút này giống như một thằng hề từ đầu đến cuối vậy. Ta Bỉ Bỉ Đông chính là một kẻ đầu óc chứa nước, ta Bỉ Bỉ Đông là Mù Mắt Đấu La, ta Bỉ Bỉ Đông thật mù mắt mà. Ha ha ha ——!
Bạn cần đăng nhập để bình luận