Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 171: Ngọc Tiểu Cương, ngươi tính cái gì nam nhân

Chương 171: Ngọc Tiểu Cương, ngươi tính là cái thá gì đàn ông.
Một câu nói của Ngọc Tiểu Cương, trực tiếp khiến Liễu Nhị Long, người vốn tính khí nóng nảy, giận đến muốn chửi bới người ta.
Đã nhiều năm như vậy.
Ngươi còn biết là đã nhiều năm như vậy cơ đấy.
Lão nương cả quãng thanh xuân đều phí hoài trên cái thân thể phế vật của ngươi, nhiều năm như vậy ngươi tốt xấu cũng phải cho ta một lời công đạo chứ!
Trong một khắc này.
Liễu Nhị Long nhìn Ngọc Tiểu Cương, sắc mặt ngày càng khó coi, nàng hiện tại chỉ cảm thấy cái bộ mặt này của đối phương quá giả dối, quá đáng ghê tởm.
Liễu Nhị Long cố nén cơn giận, mặt lạnh tanh nói: "Ngươi đi đi!"
"Ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Dù sao cũng là đã từng yêu nhau, Liễu Nhị Long cũng muốn cho cả hai giữ chút thể diện.
Chỉ là.
Ngọc Tiểu Cương và Phất Lan Đức bọn họ, có thể không nghĩ như vậy!
Bọn họ cho rằng dáng vẻ này của Liễu Nhị Long, những lời này nói ra, đều là đang tức giận, là đang oán trách Ngọc Tiểu Cương đến quá muộn.
Trên mặt Ngọc Tiểu Cương lộ ra vẻ đau khổ, do dự một lát mới nói: "Xem ra, bây giờ ngươi sống rất tốt, cũng không cần ta tồn tại."
Nói xong.
Ngọc Tiểu Cương xoay người rời đi, đồng thời trong lòng lẳng lặng đếm thầm, đến năm tiếng đếm chắc chắn nàng sẽ chạy tới, từ phía sau ôm lấy ta, nói một câu: "van cầu ngươi đừng đi."
Không thể không nói.
Ngọc Tiểu Cương chiêu 'dục cầm cố túng', sử dụng quả thực rất thuần thục.
Đáng tiếc.
Nếu là Liễu Nhị Long trước kia, rất có thể sẽ làm như vậy, nhưng Liễu Nhị Long bây giờ tuyệt đối sẽ không.
"Một, hai, ba, bốn, năm... Năm, bốn, ba, hai, một..."
Ngọc Tiểu Cương ngây người.
Không có ai tới?
Liễu Nhị Long hiện tại rốt cuộc là tình huống gì?
Phất Lan Đức, ngươi mau gọi ta lại đi, Đường Tam, các ngươi mau tới đây khuyên ta đi, nếu không ta không còn cách nào quay đầu.
Phất Lan Đức cũng hết sức bàng hoàng, nhìn Liễu Nhị Long rồi lại nhìn Ngọc Tiểu Cương, mở miệng nói: "Tiểu Cương, ngươi còn muốn trốn tránh sao?"
"Nhị Long, lẽ nào ngươi còn muốn mãi mãi không gặp Tiểu Cương sao?"
Đường Tam cùng đám thầy trò Sử Lai Khắc đứng một bên im lặng nhìn, tuy bọn họ cũng biết câu chuyện của Ngọc Tiểu Cương và Liễu Nhị Long, nhưng chỗ này không có phần để bọn họ lên tiếng.
Ngọc Tiểu Cương nghe Phất Lan Đức nói vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu bước trở lại, nhưng vẫn là sắc mặt đau khổ, không nói một lời.
Chiêu 'dục cầm cố túng' này, vẫn dùng rất thuần thục.
Liễu Nhị Long sắc mặt càng khó coi hơn, bây giờ nàng càng nhìn dáng vẻ giả tạo của Ngọc Tiểu Cương, trong lòng càng thêm chán ghét vô cùng.
Bỉ Bỉ Đông ơi Bỉ Bỉ Đông, ngươi nói xem hai chúng ta rốt cuộc bị mù mắt cỡ nào, tên phế vật này có điểm sáng gì cơ chứ?
Không!
Đều là tại bà mẹ nhà ngươi Bỉ Bỉ Đông hết.
Nếu không phải ngươi trước bị mù mắt, thì Ngọc Tiểu Cương đã không bỏ chạy khỏi Võ Hồn Điện, hắn không bỏ chạy khỏi Võ Hồn Điện, thì ta đã không gặp hắn.
Vậy nên đều là tại bà mẹ nhà ngươi Bỉ Bỉ Đông!
Phất Lan Đức nhìn hai người, trong lòng cũng vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng đành mở miệng nói: "Đã hai người các ngươi không nói gì, vậy để ta nói thay các ngươi vậy!"
"Tiểu Cương, đã nhiều năm như vậy rồi, hiện tại cũng là lúc ngươi nên cho Nhị Long một lời công đạo rồi."
"Nhị Long, lần này Tiểu Cương bọn ta đến, thực sự sẽ không đi nữa."
Liễu Nhị Long vẫn còn đang trong lòng oán trách Bỉ Bỉ Đông, nghe Phất Lan Đức nói vậy, trong nháy mắt sắc mặt cứng lại: "Vừa nãy ngươi nói cái gì?"
Phất Lan Đức quay sang Ngọc Tiểu Cương, mở miệng la lớn: "Tiểu Cương, ngươi nói đi!"
"Ngươi nhanh nói với Nhị Long đi, lần này ngươi tới là để cho cô ấy một lời công đạo, lần này ngươi đến sẽ không đi nữa."
"Ngươi nhanh nói với cô ấy đi!"
Ngọc Tiểu Cương rất thích gã đồng đội xuẩn ngốc này của mình, hắn có thể lừa được Liễu Nhị Long tới mức này, thực sự là không thể thiếu sự giúp sức của tên đồng đội xuẩn ngốc Phất Lan Đức này.
Hiện giờ bậc thang đã có.
Ngọc Tiểu Cương không còn do dự nữa, ánh mắt nhìn về phía Liễu Nhị Long, mặt đầy chân thành nói: "Phất Lan Đức nói đúng, lần này ta đến là muốn kết thúc với quá khứ, cũng là muốn cho ngươi một lời công đạo."
"Nhị Long, sau này ta sẽ không rời xa ngươi nữa..."
Bốp!
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Ngọc Tiểu Cương còn chưa nói hết lời, Liễu Nhị Long trực tiếp vung tay tát thẳng vào mặt Ngọc Tiểu Cương một cái.
Lúc đầu Liễu Nhị Long còn chưa hiểu chuyện gì, nghe hết thì cơn giận của nàng bốc lên ngùn ngụt.
Nói trắng ra!
Ngươi bây giờ bị Tô Trần nói ra hết sạch sành sanh rồi, mới nhớ tới ta à?
Ngươi coi Liễu Nhị Long ta là thùng rác hay sao, cái thứ rác rưởi gì cũng hốt hả?
Điều này khiến Liễu Nhị Long nóng tính không thể nhịn được nữa, tát cho Ngọc Tiểu Cương một cái rồi bắt đầu mắng chửi: "Ngọc Tiểu Cương!"
"Mẹ nó ngươi có bị điên không hả?"
Người Ngọc Tiểu Cương bị tát đến choáng váng.
Không phải?
Cái cách diễn này có phải là có chút không hợp lý rồi không?
Theo lẽ thường, không phải là Liễu Nhị Long nên ôm chặt lấy mình rồi khóc một trận sao, sao cô ta lại đánh người chứ?
Phất Lan Đức cũng hết sức bàng hoàng.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Đường Tam cùng một đám thầy trò Sử Lai Khắc cũng trố mắt đứng nhìn, nghe nói! Đại sư nắm bắt phương diện tình cảm này đâu phải rất ổn thỏa sao?
Sao cảm giác như đang bị lật xe vậy.
Ngọc Tiểu Cương nghĩ thầm trong lòng, có lẽ Liễu Nhị Long đang hận hắn nhiều năm không đến, đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Ngay lập tức, Ngọc Tiểu Cương liền nói: "Nhị Long, cô đánh đi! Cô cứ mắng chửi đi! Chỉ cần có thể khiến cô vui, tôi làm gì cũng được hết, tất cả những điều này đều là do tôi nợ cô!"
"À!"
Liễu Nhị Long trực tiếp bị tức đến cười, chỉ thẳng vào Ngọc Tiểu Cương mắng: "Ngọc Tiểu Cương, ngươi tính là cái thá gì đàn ông?"
"Ngươi bỏ mặc bà đây bao nhiêu năm nay, không hỏi không quan tâm, bây giờ ngươi muốn quay về là quay về sao, ngươi coi bà đây là cái gì hả?"
"Là bà đây nợ ngươi chắc?"
"Ngươi cái tên vương bát đản này còn phải là đàn ông không vậy?"
"Ngọc Tiểu Cương ngươi còn phải là đàn ông không vậy!"
"Khá lắm!"
Liễu Nhị Long trực tiếp chơi một câu hai nghĩa.
Đường Tam cùng đám người Sử Lai Khắc đều lộ vẻ mặt cổ quái, bọn họ cho rằng Liễu Nhị Long chỉ là thuận miệng nói, vậy mà! Lại đúng chỗ này rồi.
Thật độc ác, mẹ nó quả là cao thủ.
Đại sư đã không phải là đàn ông.
Phất Lan Đức cũng lập tức mặt mày tái mét, ánh mắt có chút phức tạp, lời này... Mặc dù nói ra rất bình thường, có điều!
Tiểu Cương hắn hiện tại đúng là không còn là đàn ông.
Ngọc Tiểu Cương lúc này thật sự sụp đổ, mặt mũi khó coi tới cực điểm, trong lòng lại càng ngập tràn oán hận.
Câu nói này của Liễu Nhị Long không còn nghi ngờ gì nữa, là đang công kích trực diện đến thân thể hắn, đồng thời còn gây ra tổn thương bạo kích tâm linh.
Nếu Liễu Nhị Long mắng Phất Lan Đức không phải đàn ông, thì Phất Lan Đức chỉ cảm thấy bản thân mình uất ức mà thôi. Nhưng bây giờ mắng Ngọc Tiểu Cương, thì Ngọc Tiểu Cương thực sự vỡ trận, bởi vì hắn xác thực không phải đàn ông nữa.
Đánh mắng sẽ không vỡ trận, sự thật mới làm người ta gục ngã.
Trong một thoáng.
Ngọc Tiểu Cương cũng bùng nổ cảm xúc, mở miệng gào lớn: "Đúng!"
"Liễu Nhị Long cô nói đúng, ta không phải đàn ông, ta bây giờ đã không phải là đàn ông nữa, như vậy lần này cô hài lòng chưa?"
"Giữa chúng ta có quan hệ huyết thống, sở dĩ ta luôn trốn tránh, là vì ta không muốn thấy cô phải chịu sự dị nghị của thế gian, cô hiểu ta chứ, Nhị Long?"
Ngọc Tiểu Cương diễn rất nhập tâm, ngữ khí từng bước một trở nên đầy thâm tình.
"Tất cả chuyện này đều do vận mệnh bất công, ta không còn cách nào khác! Hôm nay sở dĩ ta lấy hết dũng khí tới tìm cô, là vì ta lựa chọn không làm đàn ông nữa, cũng là để được ở bên cô."
"Nhị Long, hiện tại ta đã từ bỏ cái quyền làm đàn ông rồi, nhưng ta không hề hối hận, vì chỉ như vậy thì ta mới có thể cùng cô bên nhau."
"Cho dù người đời sau khi biết chúng ta là anh em sẽ không còn dị nghị, ngược lại còn kính nể mối tình của chúng ta từ tận đáy lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận