Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 61: Ngươi đó là tìm đường chết

"Chương 61: Ngươi đó là tìm đường c·h·ế·t"
"Tô Trần, còn muốn xuống dưới sao?"
"Bọn họ có vẻ như muốn đi."
Diệp Linh Linh vào lúc này mở miệng nhắc nhở.
"Buổi tối lại thu thập ngươi."
Tô Trần để lại một câu, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa hướng về phía con đường nhỏ phía xa đi tới.
Hồ Liệt Na có chút chột dạ nhìn Diệp Linh Linh và Độc Cô Nhạn, rồi vội vàng xuống xe ngựa đi theo.
Độc Cô Nhạn tùy ý, ngược lại có cảm giác được điều gì đó.
Diệp Linh Linh thì phát hiện có chút không đúng, lúc đang bàn về việc bảo vệ bí mật, Tô Trần nói có thể là... Các ngươi!
Một nhóm bốn người hướng về phía Sử Lai Khắc ngũ quái của Phất Lan Đức ở đằng xa đi tới.
Tô Trần đi trước, Diệp Linh Linh và Độc Cô Nhạn theo sau.
Hồ Liệt Na vừa đi bên cạnh vừa nắm lấy tay Tô Trần, khẽ hỏi: "Mấy người kia là ai vậy?"
"Nhân vật chính đoàn!"
Tô Trần thuận miệng trả lời một câu, ánh mắt chỉ lướt qua Tiểu Vũ, một con thỏ còn chưa quen, thời kỳ này nhan sắc và vóc dáng đều rất bình thường, cuối cùng hắn khóa ánh mắt vào người Chu Trúc Thanh.
Tuổi trẻ tài cao, ôm chí lớn.
Có một số người tuổi còn nhỏ mà đã không ai theo kịp rồi!
Cùng lúc đó, đám tiểu ma cà bông cũng cẩn thận nhìn sang.
Ban đầu, Phất Lan Đức định dẫn bọn họ đến Đấu Hồn Tràng, vừa vặn thấy Tô Trần, Hồ Liệt Na, Diệp Linh Linh, Độc Cô Nhạn bốn người đi thẳng đến, mắt họ cũng luôn nhìn về phía bọn họ, rõ ràng là hướng đến chỗ bọn họ.
Đới Mộc Bạch lại vì có Chu Trúc Thanh nên không để ý nhiều đến ba người Hồ Liệt Na, còn Mã Hồng Tuấn thì mắt sắp lồi ra ngoài rồi.
Hồ Liệt Na, Diệp Linh Linh, Độc Cô Nhạn vốn dĩ đã không thua kém gì Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh, giờ thì vì Tiểu Vũ ba người còn nhỏ chưa phát triển hết nên sự khác biệt càng lớn!
Đoàn người dừng ngay trước mặt.
Tô Trần không kìm được xoa hai tay, hỏi: "Xin hỏi, ngươi có phải là Phất Lan Đức không?"
Phất Lan Đức nhíu mày, đẩy kính lên nói: "Các hạ nhận ra ta?"
Vừa nói, mắt ông ta nhìn vào Hồ Liệt Na. Tô Trần thì có hồn lực tầm hai mươi mấy cấp, thực lực thật sự Phất Lan Đức nhìn không ra.
Còn Hồ Liệt Na là Hồn Đấu La.
Phất Lan Đức liếc một cái là nhận ra ngay, cô gái lớn hơn Đường Tam mấy người năm sáu tuổi này, lại có cấp bậc hồn lực còn cao hơn cả ông ta?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh trong lòng cũng căng thẳng.
Không nghi ngờ gì nữa.
Họ nhận ra Tô Trần.
Một người nam tử anh tuấn, ba người nữ nhân tuyệt mỹ.
Tổ hợp này chắc chắn là Tô Trần, Hồ Liệt Na, Độc Cô Nhạn, Diệp Linh Linh từ Thiên Đấu Thành đến, vì cả bốn người đều có nhan sắc vô cùng hiếm thấy!
Tô Trần trong lòng thấy rất kích động, giống như fan gặp thần tượng vậy, đôi bên cuối cùng đã gặp nhau rồi.
Hắn lần lượt chào hỏi mọi người: "Chào các ngươi!"
"Băng thanh ngọc khiết Đường Phật Tổ."
"Một ngày ba trận Đới Mộc Bạch."
"Tà hỏa gà mái Mã Hồng Tuấn."
"Vì yêu xông pha Chu Trúc Thanh."
"Hồn thú sỉ nhục lưu manh thỏ."
"Ừm... Sao lại thiếu hai người?"
Tô Trần có chút bất lực nhổ nước bọt, vốn còn có một cái Áo Tư Tạp bình thường, Áo Tư Tạp không có ở đây làm hắn cảm thấy mình đang cố tình nhắm vào bọn họ.
Thật sự.
Ninh Vinh Vinh tuy có thể nói là tiểu ma nữ phách lối ương ngạnh, nhưng cô ta và Áo Tư Tạp đúng là mạnh hơn mấy người kia không ít.
Trong chớp mắt.
Khi Tô Trần nhận diện xong, đám Đường Tam đều cực kỳ hoảng sợ.
Đầu tiên là Đường Tam, ánh mắt nhìn Tô Trần đầy hung ác, sát ý dâng trào.
Không phải là Đường Tam không có lòng dạ.
Mà là Tô Trần đã chỉ ra nỗi đau của hắn.
Thế giới này không có Phật Tổ, nhưng thế giới võ hiệp nguyên bản của Đường Tam chắc chắn có Thiếu Lâm có Phật Tổ, lúc này chẳng khác gì việc Tô Trần đã vạch trần bí mật lớn nhất của Đường Tam sao?
Ngươi đúng là tìm đường c·hết!
Nếu không phải Đường Tam chưa biết rõ nội tình của Tô Trần, hắn đã dùng ám khí, dùng Gia Cát Thánh Mộc, dùng Long Tu Châm, để g·i·ế·t c·h·ế·t Tô Trần rồi.
Đới Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn cũng hết sức kinh ngạc, ngày hôm nay Mã Hồng Tuấn bị ăn đòn, cả hai còn vạch khuyết điểm của nhau, một người nói hắn gà mái Phượng Hoàng, một người nói hắn một ngày đu ba trận hẹn hò.
Vậy mà bây giờ lại bị người lạ mặt này nói toẹt ra.
Chu Trúc Thanh thần sắc phức tạp.
Vì yêu xông pha? Là chỉ việc cô ta từ Tinh La Đế Quốc trốn ra sao?
Tiểu Vũ thì vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Kinh ngạc vì Tô Trần chỉ ra thân phận của mình, tức giận vì Tô Trần lại mắng cô ta là thỏ lưu manh, còn là hồn thú sỉ nhục?
Đáng ghét thật!
Ngươi viết trong nhật ký mười vạn năm thỏ lưu manh cũng được.
Ngươi dám nói thẳng trước mặt?
Phất Lan Đức bảo vệ năm người ở phía sau, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Chúng ta không quen biết các hạ, chắc cũng không mạo phạm gì đến các ngươi chứ?"
Vừa nói, ông còn cẩn thận liếc nhìn Hồ Liệt Na.
Tô Trần mỉm cười, lịch sự nói: "Đúng, chúng ta chưa quen biết nhau."
"Xin tự giới thiệu một chút, ta là khắc tinh của nhân vật chính, đại phản phái thiên mệnh – Tô Trần."
Vẻ mặt Phất Lan Đức và mọi người có chút kỳ quái, nghe không hiểu lắm.
Tô Trần tận tình giải thích: "Đại phản phái thiên mệnh là một nghề, chỉ chuyên đi bắt nạt nhân vật chính, chuyên đối đầu với nhân vật chính thôi."
"À, sao không thấy Ngọc Tiểu Cương?"
Phất Lan Đức biến sắc, khó hiểu hỏi: "Ngươi biết Tiểu Cương?"
Trong lúc Tô Trần nói chuyện, Hồ Liệt Na đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, nếu không có Phất Lan Đức chắn phía trước, nàng dự định sẽ đánh lén Đường Tam.
Ngươi thật sự là tìm đường c·h·ế·t!
Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh im lặng nhìn, trong lòng phân tích nội dung nhật ký của Tô Trần, những người này là ai?
Đường Phật Tổ là Đường Tam.
Thỏ lưu manh là Tiểu Vũ.
Ba người còn lại, Tô Trần chưa viết trong nhật ký.
Tô Trần lắc đầu nói: "Trước mắt thì chưa biết, nhưng ta sẽ cùng hắn làm quen cho tốt."
"Ừm... Các ngươi ăn cơm chưa, hay là để ta mời các ngươi một bữa?"
Tô Trần đang nghiên cứu một quyển sách — tự tu dưỡng của kẻ phản diện.
Mặc dù Tô Trần sẽ hung hăng bắt nạt bọn họ, làm ra nhiều chuyện quá đáng với họ, nhưng phép lịch sự vẫn phải có, không thể thiếu.
Là một kẻ phản diện đối đầu với nhân vật chính, thần tượng của hắn là Bái Nguyệt giáo chủ văn minh lịch sự lại có văn hóa!
"Ngươi là ai vậy!"
"Chúng ta quen biết ngươi à mà đi ăn cơm cùng, biết điều thì mau cút đi, đừng để tiểu gia nổi giận."
Mã Hồng Tuấn mắng một câu, quả thật lửa trong người gà mái này có hơi lớn, tính tình cũng hơi nóng nảy.
Không có cách nào.
Ở cái Tác Thác Thành này, không gặp được cao thủ nào.
Sử Lai Khắc, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực đã là những người mạnh nhất ở đây rồi.
Tô Trần dừng lại một chút, quay đầu nói với Hồ Liệt Na: "Đi, cho hắn hai cái bạt tai để nhớ lâu."
Hồ Liệt Na nghe xong liền bước lên trước, Phất Lan Đức vừa muốn ngăn cản thì đã bị Hồ Liệt Na cảnh cáo: "Ngươi muốn hắn ăn hai cái tát hay muốn hắn gãy chân?"
Nghe vậy, Phất Lan Đức dừng bước.
"Đáng c·h·ế·t!"
"Nữ nhân, đừng tưởng ngươi lớn đẹp thì tiểu gia ta..."
Bốp!
Hồ Liệt Na chỉ hơi vung tay, một bạt tai đã làm hắn ngã lăn ra đất, giày cao gót trực tiếp giẫm lên mặt hắn: "Còn dám bất kính với bạn trai ta, giẫm nát đầu ngươi!"
"Đới lão đại..."
Mã Hồng Tuấn bị một bạt tai làm cho choáng váng.
Bắt đầu gọi cầu viện.
Đới Mộc Bạch còn chưa kịp mở võ hồn, trực tiếp bị Hồ Liệt Na đá bay một cú.
Bành!
Đới Mộc Bạch bay xa mấy mét, trực tiếp hộc ra một ngụm m·á·u.
Mạnh quá!
Cực kỳ mạnh!
Đó là cảm giác mà Hồ Liệt Na mang lại cho mọi người, trong lòng Phất Lan Đức cũng rất chấn kinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận