Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack
Chương 86: Ô ô ô Tô Trần ta hận ngươi
Chương 86: Ô ô ô Tô Trần ta hận ngươi!
Mạnh Y Nhiên tâm tình vẫn còn rất kích động. Nếu vào ngày mai, trước khi được ban thưởng, nàng có thể thu hoạch được hồn hoàn thứ ba, vậy thì nàng có thể dùng cả ba hồn hoàn đều tăng thêm một ngàn năm.
Đương nhiên. Đây chỉ là nàng nghĩ thế thôi. Nếu hồn hoàn thứ nhất và thứ hai của nàng đều đã tăng thêm một ngàn năm, thì năm hạn của hồn hoàn thứ ba có thể dùng để nâng cao lên mức niên hạn lớn hơn.
Hôm sau.
Sáng sớm, không có ánh mặt trời, không có mây, bóng đen lướt đi dưới ánh trăng, sương mù trôi bồng bềnh ở phương xa. Đúng lúc Triệu Vô Cực dẫn theo Đường Tam cùng những người khác, chuẩn bị "Lặng lẽ vào thôn, không nổ súng". Rời quán rượu, đi đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Vừa ra khỏi sân nhỏ khách sạn, liền thấy ở phía xa trên một ngọn đồi cao Tô Trần, Hồ Liệt Na, Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh bốn người.
"Ngọa Tào?"
Mã Hồng Tuấn dụi mắt một cách khó tin, khó chịu nói: "Sao hắn lại nhìn chằm chằm vào chúng ta sớm vậy chứ?"
Áo Tư Tạp cũng bất lực thầm oán trong lòng. Tô Trần ngươi có ba bà vợ, ngươi không lo ngủ ngon ở khách sạn, mà lại dậy sớm thế này canh me bọn ta làm gì? Rốt cuộc chúng ta có thù oán gì với nhau chứ!
Đới Mộc Bạch sắc mặt cũng khó coi. Ngươi đúng là đáng ghét mà! Chưa xong chuyện sao?
Ngay lúc Triệu Vô Cực chuẩn bị lên tiếng. Đường Tam sắc mặt khó coi nói: "Bọn họ không canh me chúng ta, là đang tu luyện." Đường Tam ngày xưa cũng từng trải qua chuyện này, chỉ là Huyền Thiên Công của hắn đã đạt đến giới hạn cao nhất, giờ tu luyện cũng chẳng còn hiệu quả gì.
Triệu Vô Cực thấy vậy liền mở miệng: "Tốt." "Đến bọn họ mạnh như vậy mà còn siêng năng như vậy, các ngươi về sau càng không được lười biếng."
Khi đi ngang qua. Tô Trần đứng dậy hỏi: "Sớm vậy đã xuất phát, các ngươi ăn gì chưa?"
Mọi người: ...
Triệu Vô Cực ngượng ngùng gãi đầu: "Ăn rồi ăn rồi, các ngươi cứ việc!"
Ăn cái rắm ấy! Nếu không phải nghĩ trốn Tô Trần, bọn họ sao lại dậy sớm như thế chứ?
Ninh Vinh Vinh lúc này nhìn Chu Trúc Thanh, đưa mắt ra ý hỏi: Hay là thử theo cách hôm qua ngươi dạy ta xem sao?
Chu Trúc Thanh sắc mặt có chút phức tạp, cuối cùng gật đầu: Nếu ngươi có thể bỏ qua thể diện, thì cứ thử xem!
"Triệu Vô Cực lão sư, các người đi trước đi, ta đi nói chuyện với Tô Trần một câu." Triệu Vô Cực nghe Ninh Vinh Vinh nói, có chút kỳ quái nhìn nàng một cái, gật đầu nói: "Được! Ngươi đi nhanh lên, chúng ta chờ ngươi."
Ninh Vinh Vinh gật đầu, rồi nhanh chóng nhảy lên ngọn đồi.
Đường Tam cùng những người khác cau mày, bọn họ phát hiện tình huống trong đội ngũ càng lúc càng kỳ quái. Tối hôm qua Chu Trúc Thanh tìm Hồ Liệt Na, sáng sớm nay Ninh Vinh Vinh lại tìm Tô Trần. Những cô gái này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Mọi người hết sức nhìn chằm chằm vào Ninh Vinh Vinh đang nhảy lên đồi và Tô Trần.
Tô Trần cũng hết sức kỳ lạ nhìn Ninh Vinh Vinh hỏi: "Ngươi tìm ta làm gì?"
Hồ Liệt Na ba người lúc này cũng trực tiếp đứng lên, mặt đầy cẩn thận nhìn chằm chằm Ninh Vinh Vinh. Hồ Liệt Na có chút lo lắng, nàng tiểu công chúa ngạo kiều của Thất Bảo Lưu Ly Tông này sẽ trực tiếp ngây ngốc nói thẳng với Tô Trần, hỏi thăm chuyện công pháp.
Ninh Vinh Vinh từng chút từng chút đến gần Tô Trần, sau đó… Bốp!
Thấy nàng trắng trợn giơ ngọc thủ lên vỗ vào mông của Tô Trần.
Tô Trần? ? ?
Vừa rồi trong nháy mắt, lúc Ninh Vinh Vinh đưa tay Tô Trần đã phát giác được, nhưng Tô Trần không trốn vì không hiểu nàng muốn làm gì, kết quả là bị nàng vỗ vào mông.
Quá đáng rồi.
Ngay lúc Tô Trần không biết nên oán thán thế nào thì lại thấy Ninh Vinh Vinh giơ tay nhỏ lên, hung hăng bóp một cái vào ngực hắn, cuối cùng giơ tay lên do dự một chút, rồi đặt lên tai hắn.
Một loạt thao tác của Ninh Vinh Vinh không chỉ khiến Tô Trần mà ngay cả ba người Hồ Liệt Na cũng trực tiếp hóa đá.
Phía dưới. Triệu Vô Cực, Đới Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, Đường Tam cùng những người khác, cũng trực tiếp ngây dại.
Ngọa Tào! Ngọa Tào! Ninh Vinh Vinh, tiểu ma nữ này lại hung hăng như vậy sao? Nàng lại dám động tay động chân với Tô Trần như vậy, đại tỷ ngươi vẫn chưa biết hắn lợi hại sao? Ngươi cũng quá ác đấy.
Giỏi. Ngươi giỏi thật đấy. Chỉ bằng hành động hôm nay của ngươi, chúng ta bái phục ngươi!
Chu Trúc Thanh cũng sợ đến ngây người. Không phải chứ? Tối qua ta chỉ dạy ngươi có thế thôi sao? Chu Trúc Thanh ánh mắt mang theo nghi hoặc chấn kinh và ngơ ngác, quay sang đối diện với Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ vẻ mặt phức tạp, khẽ gật đầu: Tối qua ngươi cũng làm vậy với ta.
Chu Trúc Thanh đơ người.
Nhị tỷ ơi! Ý ta là bảo ngươi đi trêu đùa Tô Trần, đó là trêu đùa thôi mà, đâu phải khiêu khích chứ!
"Hì hì."
Lúc này, Ninh Vinh Vinh nở nụ cười ngây ngô như địa chủ con, trong lòng cảm giác… Hôm nay chắc chắn sẽ được xuất hiện rất nhiều lần trong nhật ký của Tô Trần.
Giây tiếp theo.
Tô Trần sầm mặt lại, kéo một tay Ninh Vinh Vinh giữ chặt, tay còn lại trực tiếp vỗ xuống mông nàng.
Bốp bốp bốp ——!
Bốp bốp bốp ——!
"Oa... Tô Trần ngươi mau... Mau dừng tay... Đau chết ta..."
Những cái tát liên tiếp vào mông Ninh Vinh Vinh khiến nàng đau đớn la hét, chẳng mấy chốc đã khóc nấc lên: "Ô ô ô... Tô Trần ngươi xấu xa... Ngươi đồ hỗn đản..."
"Ngươi mau dừng tay, đừng... Đừng mà..."
"Ô ô ô, ta sai rồi, Trúc Thanh cứu ta, Tiểu Vũ cứu ta..."
Sau mười mấy cái tát liên tiếp, cái mông nhỏ của Ninh Vinh Vinh sưng cả lên.
Tô Trần thấy nàng đã đau đớn khóc không ngừng thì mới thôi, quay sang hỏi Triệu Vô Cực cùng những người khác: "Nàng luôn dũng cảm thế này à?" "Không biết ta biết võ à?"
"Ô ô ô ——!"
Ninh Vinh Vinh khóc lớn, lau nước mắt nói: "Tô Trần ta hận ngươi!" "Ta ghét ngươi!" "Ta không bao giờ để ý đến ngươi nữa!"
Thiếu nữ vừa khóc lớn vừa chạy xuống dưới, thỉnh thoảng lại sờ xuống cái mông nhỏ đang sưng tấy, đau đớn càng khóc to hơn.
"Ấy."
Triệu Vô Cực cũng không còn sức để cạn lời. Với tư cách là lão sư, nếu không phải Ninh Vinh Vinh chủ động khiêu khích thì dù có liều mạng hắn cũng phải giúp học sinh nói một câu, nhưng tình huống này, Tô Trần rõ ràng là bị khiêu khích mà?
Hết cách rồi. Triệu Vô Cực nhìn Ninh Vinh Vinh chạy về, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói xem ngươi không có việc gì trêu hắn làm gì?"
Nói xong, còn ra hiệu với Chu Trúc Thanh và Tiểu Vũ, để hai người nhanh chóng kéo Ninh Vinh Vinh đi.
Trên núi.
Hồ Liệt Na ba người nhìn nhau. Không hiểu gì cả. Hoàn toàn không hiểu tại sao sáng sớm Ninh Vinh Vinh lại muốn kiếm chuyện gây thống khoái thế này. Chẳng lẽ là vì tối qua không được giúp đỡ? Hồ Liệt Na suy nghĩ, chỉ có khả năng đó. Suy cho cùng Ninh Vinh Vinh thân là tiểu công chúa của Thất Bảo Lưu Ly Tông, từ nhỏ đã muốn gì được nấy, tối qua tìm mình nhưng không được mình giúp đỡ nên sáng sớm liền lớn mật muốn trêu ghẹo Tô Trần để xả giận sao? Đúng là đồ thần kinh!
"Phụt."
Nghĩ đến đây Hồ Liệt Na bật cười. Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh cũng che miệng, bắt đầu cười khúc khích.
Tô Trần khinh bỉ nhìn ba người, lên tiếng nói: "Tiếp tục tu luyện." "Mau chóng học hết công pháp ta đã giao cho các ngươi, sau này chúng ta ngủ thẳng cẳng."
Mạnh Y Nhiên tâm tình vẫn còn rất kích động. Nếu vào ngày mai, trước khi được ban thưởng, nàng có thể thu hoạch được hồn hoàn thứ ba, vậy thì nàng có thể dùng cả ba hồn hoàn đều tăng thêm một ngàn năm.
Đương nhiên. Đây chỉ là nàng nghĩ thế thôi. Nếu hồn hoàn thứ nhất và thứ hai của nàng đều đã tăng thêm một ngàn năm, thì năm hạn của hồn hoàn thứ ba có thể dùng để nâng cao lên mức niên hạn lớn hơn.
Hôm sau.
Sáng sớm, không có ánh mặt trời, không có mây, bóng đen lướt đi dưới ánh trăng, sương mù trôi bồng bềnh ở phương xa. Đúng lúc Triệu Vô Cực dẫn theo Đường Tam cùng những người khác, chuẩn bị "Lặng lẽ vào thôn, không nổ súng". Rời quán rượu, đi đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Vừa ra khỏi sân nhỏ khách sạn, liền thấy ở phía xa trên một ngọn đồi cao Tô Trần, Hồ Liệt Na, Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh bốn người.
"Ngọa Tào?"
Mã Hồng Tuấn dụi mắt một cách khó tin, khó chịu nói: "Sao hắn lại nhìn chằm chằm vào chúng ta sớm vậy chứ?"
Áo Tư Tạp cũng bất lực thầm oán trong lòng. Tô Trần ngươi có ba bà vợ, ngươi không lo ngủ ngon ở khách sạn, mà lại dậy sớm thế này canh me bọn ta làm gì? Rốt cuộc chúng ta có thù oán gì với nhau chứ!
Đới Mộc Bạch sắc mặt cũng khó coi. Ngươi đúng là đáng ghét mà! Chưa xong chuyện sao?
Ngay lúc Triệu Vô Cực chuẩn bị lên tiếng. Đường Tam sắc mặt khó coi nói: "Bọn họ không canh me chúng ta, là đang tu luyện." Đường Tam ngày xưa cũng từng trải qua chuyện này, chỉ là Huyền Thiên Công của hắn đã đạt đến giới hạn cao nhất, giờ tu luyện cũng chẳng còn hiệu quả gì.
Triệu Vô Cực thấy vậy liền mở miệng: "Tốt." "Đến bọn họ mạnh như vậy mà còn siêng năng như vậy, các ngươi về sau càng không được lười biếng."
Khi đi ngang qua. Tô Trần đứng dậy hỏi: "Sớm vậy đã xuất phát, các ngươi ăn gì chưa?"
Mọi người: ...
Triệu Vô Cực ngượng ngùng gãi đầu: "Ăn rồi ăn rồi, các ngươi cứ việc!"
Ăn cái rắm ấy! Nếu không phải nghĩ trốn Tô Trần, bọn họ sao lại dậy sớm như thế chứ?
Ninh Vinh Vinh lúc này nhìn Chu Trúc Thanh, đưa mắt ra ý hỏi: Hay là thử theo cách hôm qua ngươi dạy ta xem sao?
Chu Trúc Thanh sắc mặt có chút phức tạp, cuối cùng gật đầu: Nếu ngươi có thể bỏ qua thể diện, thì cứ thử xem!
"Triệu Vô Cực lão sư, các người đi trước đi, ta đi nói chuyện với Tô Trần một câu." Triệu Vô Cực nghe Ninh Vinh Vinh nói, có chút kỳ quái nhìn nàng một cái, gật đầu nói: "Được! Ngươi đi nhanh lên, chúng ta chờ ngươi."
Ninh Vinh Vinh gật đầu, rồi nhanh chóng nhảy lên ngọn đồi.
Đường Tam cùng những người khác cau mày, bọn họ phát hiện tình huống trong đội ngũ càng lúc càng kỳ quái. Tối hôm qua Chu Trúc Thanh tìm Hồ Liệt Na, sáng sớm nay Ninh Vinh Vinh lại tìm Tô Trần. Những cô gái này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Mọi người hết sức nhìn chằm chằm vào Ninh Vinh Vinh đang nhảy lên đồi và Tô Trần.
Tô Trần cũng hết sức kỳ lạ nhìn Ninh Vinh Vinh hỏi: "Ngươi tìm ta làm gì?"
Hồ Liệt Na ba người lúc này cũng trực tiếp đứng lên, mặt đầy cẩn thận nhìn chằm chằm Ninh Vinh Vinh. Hồ Liệt Na có chút lo lắng, nàng tiểu công chúa ngạo kiều của Thất Bảo Lưu Ly Tông này sẽ trực tiếp ngây ngốc nói thẳng với Tô Trần, hỏi thăm chuyện công pháp.
Ninh Vinh Vinh từng chút từng chút đến gần Tô Trần, sau đó… Bốp!
Thấy nàng trắng trợn giơ ngọc thủ lên vỗ vào mông của Tô Trần.
Tô Trần? ? ?
Vừa rồi trong nháy mắt, lúc Ninh Vinh Vinh đưa tay Tô Trần đã phát giác được, nhưng Tô Trần không trốn vì không hiểu nàng muốn làm gì, kết quả là bị nàng vỗ vào mông.
Quá đáng rồi.
Ngay lúc Tô Trần không biết nên oán thán thế nào thì lại thấy Ninh Vinh Vinh giơ tay nhỏ lên, hung hăng bóp một cái vào ngực hắn, cuối cùng giơ tay lên do dự một chút, rồi đặt lên tai hắn.
Một loạt thao tác của Ninh Vinh Vinh không chỉ khiến Tô Trần mà ngay cả ba người Hồ Liệt Na cũng trực tiếp hóa đá.
Phía dưới. Triệu Vô Cực, Đới Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, Đường Tam cùng những người khác, cũng trực tiếp ngây dại.
Ngọa Tào! Ngọa Tào! Ninh Vinh Vinh, tiểu ma nữ này lại hung hăng như vậy sao? Nàng lại dám động tay động chân với Tô Trần như vậy, đại tỷ ngươi vẫn chưa biết hắn lợi hại sao? Ngươi cũng quá ác đấy.
Giỏi. Ngươi giỏi thật đấy. Chỉ bằng hành động hôm nay của ngươi, chúng ta bái phục ngươi!
Chu Trúc Thanh cũng sợ đến ngây người. Không phải chứ? Tối qua ta chỉ dạy ngươi có thế thôi sao? Chu Trúc Thanh ánh mắt mang theo nghi hoặc chấn kinh và ngơ ngác, quay sang đối diện với Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ vẻ mặt phức tạp, khẽ gật đầu: Tối qua ngươi cũng làm vậy với ta.
Chu Trúc Thanh đơ người.
Nhị tỷ ơi! Ý ta là bảo ngươi đi trêu đùa Tô Trần, đó là trêu đùa thôi mà, đâu phải khiêu khích chứ!
"Hì hì."
Lúc này, Ninh Vinh Vinh nở nụ cười ngây ngô như địa chủ con, trong lòng cảm giác… Hôm nay chắc chắn sẽ được xuất hiện rất nhiều lần trong nhật ký của Tô Trần.
Giây tiếp theo.
Tô Trần sầm mặt lại, kéo một tay Ninh Vinh Vinh giữ chặt, tay còn lại trực tiếp vỗ xuống mông nàng.
Bốp bốp bốp ——!
Bốp bốp bốp ——!
"Oa... Tô Trần ngươi mau... Mau dừng tay... Đau chết ta..."
Những cái tát liên tiếp vào mông Ninh Vinh Vinh khiến nàng đau đớn la hét, chẳng mấy chốc đã khóc nấc lên: "Ô ô ô... Tô Trần ngươi xấu xa... Ngươi đồ hỗn đản..."
"Ngươi mau dừng tay, đừng... Đừng mà..."
"Ô ô ô, ta sai rồi, Trúc Thanh cứu ta, Tiểu Vũ cứu ta..."
Sau mười mấy cái tát liên tiếp, cái mông nhỏ của Ninh Vinh Vinh sưng cả lên.
Tô Trần thấy nàng đã đau đớn khóc không ngừng thì mới thôi, quay sang hỏi Triệu Vô Cực cùng những người khác: "Nàng luôn dũng cảm thế này à?" "Không biết ta biết võ à?"
"Ô ô ô ——!"
Ninh Vinh Vinh khóc lớn, lau nước mắt nói: "Tô Trần ta hận ngươi!" "Ta ghét ngươi!" "Ta không bao giờ để ý đến ngươi nữa!"
Thiếu nữ vừa khóc lớn vừa chạy xuống dưới, thỉnh thoảng lại sờ xuống cái mông nhỏ đang sưng tấy, đau đớn càng khóc to hơn.
"Ấy."
Triệu Vô Cực cũng không còn sức để cạn lời. Với tư cách là lão sư, nếu không phải Ninh Vinh Vinh chủ động khiêu khích thì dù có liều mạng hắn cũng phải giúp học sinh nói một câu, nhưng tình huống này, Tô Trần rõ ràng là bị khiêu khích mà?
Hết cách rồi. Triệu Vô Cực nhìn Ninh Vinh Vinh chạy về, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói xem ngươi không có việc gì trêu hắn làm gì?"
Nói xong, còn ra hiệu với Chu Trúc Thanh và Tiểu Vũ, để hai người nhanh chóng kéo Ninh Vinh Vinh đi.
Trên núi.
Hồ Liệt Na ba người nhìn nhau. Không hiểu gì cả. Hoàn toàn không hiểu tại sao sáng sớm Ninh Vinh Vinh lại muốn kiếm chuyện gây thống khoái thế này. Chẳng lẽ là vì tối qua không được giúp đỡ? Hồ Liệt Na suy nghĩ, chỉ có khả năng đó. Suy cho cùng Ninh Vinh Vinh thân là tiểu công chúa của Thất Bảo Lưu Ly Tông, từ nhỏ đã muốn gì được nấy, tối qua tìm mình nhưng không được mình giúp đỡ nên sáng sớm liền lớn mật muốn trêu ghẹo Tô Trần để xả giận sao? Đúng là đồ thần kinh!
"Phụt."
Nghĩ đến đây Hồ Liệt Na bật cười. Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh cũng che miệng, bắt đầu cười khúc khích.
Tô Trần khinh bỉ nhìn ba người, lên tiếng nói: "Tiếp tục tu luyện." "Mau chóng học hết công pháp ta đã giao cho các ngươi, sau này chúng ta ngủ thẳng cẳng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận