Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 190: Không biết rõ trời cao đất rộng, còn tại chỗ này

Chương 190: Không biết trời cao đất rộng, còn ở chỗ này.
Đường Hạo sao có thể bỏ được rời đi? Hắn thực ra cùng Ngọc Tiểu Cương có tâm lý không sai biệt lắm, không phải vì hắn Đường Hạo có bao nhiêu yêu thích cái dị giới nhi tử này. Mà là hắn Đường Hạo tất cả hy vọng, báo thù hy vọng, quang minh chính đại về Hạo Thiên tông hy vọng, toàn bộ đều ký thác trên người Đường Tam. Đường Tam nếu không còn, hắn Đường Hạo cũng phải tiếp tục về Thánh Hồn Thôn tiếp tục làm phế vật.
Ngọc Tiểu Cương cũng sắc mặt khó coi nói: "Điện hạ, chúng ta bây giờ cần thiết phải rời khỏi chỗ này trước, nếu không đợi chúng tìm kiếm xung quanh, chúng ta cũng có khả năng bị bắt vào."
"Không phải là bây giờ chúng ta không xông vào cứu tiểu ba, mà là chúng ta nếu bị bắt vào, ai sẽ đến tìm người cứu tiểu ba, ai sẽ cứu chúng ta chứ?"
"Ta..." Đường Hạo cũng là tức giận cắn răng, cuối cùng nhịn xuống ý định xông vào, theo Phất Lan Đức cùng Ngọc Tiểu Cương chạy trốn. Phất Lan Đức cùng Ngọc Tiểu Cương nói đúng, với tình cảnh hiện tại của Đường Hạo, chỉ có thể là vào đó cùng Đường Tam cả nhà người chỉnh chỉnh tề tề, căn bản không có sức xoay chuyển tình thế.
Trong đêm tối.
Thiên Nhận Tuyết thấy cảnh này, sắc mặt bình tĩnh nói: "Xem ra kế hoạch của ta rất thuận lợi, Tuyết Tinh sắp xếp người đã bắt được Đường Tam, đã như thế rồi thì có thể không còn việc gì của ta nữa."
"Xa gia gia, sắp xếp người đem tin tức đồng bọn tiết lộ ra ngoài, để Tuyết Tinh mang người bắt luôn cả Đường Hạo, cả nhà thì phải chỉnh chỉnh tề tề chứ!"
"Vâng, thiếu chủ."
Xà Long cùng Thứ Đồn hai người cũng là vui vẻ. Tốt tốt tốt! Cả nhà nằm ngay ngắn một chỗ, thiếu chủ của chúng ta bỗng dưng biến thành lão lục, thật là làm người vui mừng a!
Vũ Hồn thành.
Lúc này Tô Trần đã rửa chân lên giường nghỉ ngơi. Độc Cô Nhạn ngồi ở trên giường, trong lòng hồi tưởng lại nội dung nhật ký hôm nay, nói cái gì ta bị đả kích khóc, ngươi còn để ta chờ ông nội cùng khóc? Ta cho ngươi biết rõ sự lợi hại của ta!
"Khụ khụ." Độc Cô Nhạn hắng giọng một cái, tựa vào ngực Tô Trần hỏi: "Tô Trần, ngươi có sợ độc không?"
Diệp Linh Linh ở một bên mặt đầy hiếu kỳ, không biết nha đầu Độc Cô Nhạn này lại đang nghĩ ý định quỷ quái gì. Tô Trần có chút mộng, nhàn nhạt nói: "Độc gì?"
"Ta nói với ngươi này! Với cái lợi hại của Cửu Dương Thần công, các ngươi cũng biết bình thường độc căn bản không có tác dụng, cho dù là độc lợi hại, ta cũng có thể nhẹ nhàng hóa giải."
"Ừm!"
"Đây là ngươi nói nha." Độc Cô Nhạn trả lời một câu, lúc này nói: "Bích Lân Xà võ hồn phụ thể!"
Đoàng!
Tô Trần thấy cảnh này, trong nháy mắt chấn động trong lòng, mặt đầy không thể tin nói: "Nhạn tử ngươi..."
Lúc này, Độc Cô Nhạn, sau khi võ hồn phụ thể, thân thể trở nên vô cùng mềm mại, hai chân dung hợp lại với nhau biến thành một cái đuôi rắn to lớn, đuôi rắn còn ở đằng sau vung vẩy. Ở giữa mi tâm nàng xuất hiện một khối vảy hình thoi màu xanh lục, đôi mắt xanh lục trở nên sắc bén đến đáng sợ, hơi thở lạnh lẽo không hề có chút cảm xúc của con người. Tô Trần không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng hô to —— yêu nghiệt!
Diệp Linh Linh cũng là trực tiếp ngây ngốc nhìn. Trời ơi! Nhạn tử đây là có ý gì? Chẳng lẽ nàng là muốn? Tô Trần sắc mặt trầm xuống, nhìn Độc Cô Nhạn nói: "Không biết trời cao đất rộng, còn ở chỗ này, căn bản không xem ta ra gì."
"Xà yêu, ta muốn ngươi giúp ta tu hành, nếu như ngươi có thể làm loạn định lực của ta, ta cho ngươi đi." Độc Cô Nhạn nhìn Tô Trần hét: "Lão công, đây là tự ngươi nói không sợ độc, vậy ta tới đây!" Nàng nói rồi lè lưỡi.
Tê tê ~!
Tô Trần cũng vô cùng hoảng sợ, không khỏi đứng dậy nói: "Đây nhất định là một trận ác chiến, nhưng mà! Bần tăng Côn Bằng bảo thuật đã tu luyện đến mức đỉnh phong rồi."
"Đại Uy Thiên Long ——!"
Diệp Linh Linh cũng là người sợ. Các ngươi khinh dễ ta không có thú võ hồn, không thể thú hóa đúng không? Tốt tốt tốt! Ta bình thường vì không đủ biến thái, cùng các ngươi hoàn toàn khác biệt. Bên cạnh, bên cạnh.
Ninh Vinh Vinh mặc áo ngủ váy nằm ườn trên giường, vểnh một đôi chân đẹp, chân ngọc lắc lư, vừa chờ xem nhật ký phó bản ban thưởng, vừa lẩm bẩm: "Bản tiểu thư cũng chỉ là còn nhỏ, cho bản tiểu thư năm năm nữa, không! Thời gian ba năm nữa, bản tiểu thư không nói đuổi kịp Trúc Thanh ngươi, chắc chắn có thể đuổi kịp Nhạn tỷ các nàng."
"Lần này hay rồi."
"Ta với Tiểu Vũ còn chưa tìm được cơ hội gì để tiến thêm một bước với Tô Trần, thì lại tới thêm cái Thiên Thủy nữ đoàn, các nàng ai ai cũng xinh đẹp cả."
"Trúc Thanh, chúng ta nên làm gì đây?"
Tiểu Vũ nhìn Ninh Vinh Vinh, cũng là bất đắc dĩ nói: "Ta thấy á, vài ngày nữa người của Vũ Hồn Thành sẽ càng nhiều."
"Mọi người nhìn thấy nội dung nhật ký, có Thủy Băng Nhi một đám người chủ động đến gần, các nàng cũng đều muốn kìm lòng không được rồi."
Chu Trúc Thanh cũng gật đầu nói: "Đúng vậy!"
"Thủy Băng Nhi tỷ muội xuất hiện, chắc chắn sẽ làm cho những người nắm giữ nhật ký phó bản khác cũng bắt đầu nghĩ tới việc đến Vũ Hồn Thành, một số người chưa từng xuất hiện có lẽ cũng sẽ chạy tới Vũ Hồn Thành."
"Đến mức Vinh Vinh, ngươi đang nghĩ, ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ muốn làm như vậy sao?"
Ninh Vinh Vinh nhìn Chu Trúc Thanh, vẻ mặt chân thành nói: "Ừm!"
"Ta Ninh Vinh Vinh tuyệt không nhận thua, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ta muốn biến Vũ Thất bảo Lưu Ly Tháp thành Cửu Bảo Lưu Ly Tháp."
Chu Trúc Thanh khẽ lắc đầu nói: "Vinh Vinh, nếu như chỉ là như vậy, có cơ hội ta có thể giúp ngươi, nhưng mà! Ta cảm thấy ngươi nên suy nghĩ một sự tình thật kỹ."
"Ngươi thật sự thích Tô Trần sao?"
"Ngươi có thể chấp nhận sự tồn tại của chúng ta không?"
"Cái này..." Ninh Vinh Vinh nghe những lời này, trong lòng có chút xoắn xuýt, lẩm bẩm: "Ta cũng không nói rõ được nữa!"
"Tóm lại Tô Trần thật là tốt mà, hắn anh tuấn, thực lực lại mạnh như vậy, ta nghĩ thế giới này không có ai ưu tú bằng hắn, đồng thời các ngươi đều có thể chấp nhận lẫn nhau, sao ta không thể chứ?"
Tiểu Vũ nhìn Ninh Vinh Vinh, cũng không lên tiếng. Chu Trúc Thanh khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy!"
"Hắn không chỉ ưu tú, mà còn có được năng khiếu, cho dù là sự tồn tại của chúng ta, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hạnh phúc của một người phụ nữ."
"Năng khiếu gì?" Ninh Vinh Vinh nhìn thẳng Chu Trúc Thanh hỏi. Chu Trúc Thanh thoáng chốc mặt đỏ bừng, thấy Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ một trái một phải kéo lấy nàng, thề phải bắt nàng nói ra mới được. Chu Trúc Thanh cúi đầu nói: "Thì...là...giống như ta, ta là một người phụ nữ đặc biệt, hắn cũng là một người đàn ông đặc biệt...thời gian cũng là năng khiếu."
Hai người:???
Hảo gia hỏa! Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ cũng thoáng chốc đỏ mặt. "Thật là...Trúc Thanh, ngươi có muốn nghe xem ngươi đang nói cái gì không hả?"
"Chúng ta phát hiện bây giờ ngươi đều theo Tô Trần học hư rồi đó Trúc Thanh! Hôm nay chúng ta cần phải thăm dò kỹ lưỡng về con người của ngươi." Chu Trúc Thanh sợ hãi vội vàng chui vào trong chăn, đỏ mặt nói: "Các ngươi đừng qua đây!"
Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ cười gian xảo: "Cho chúng ta nhìn xem nào!"
Chu Trúc Thanh: "A đừng đừng đừng!"
"Chờ một chút, lão công ta đâu... A phi, ta là nói các ngươi cứ chờ đã, ta hôm nay có chuyện muốn nói với các ngươi."
"Nếu như các ngươi thật sự đã quyết định kỹ rồi, ta ở đây có thể cho các ngươi ra chút ý kiến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận