Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack
Chương 345: Ta coi ngươi là tỷ muội
Chương 345: Ta coi ngươi là tỷ muội Thiên Nhận Tuyết cũng sững sờ.
"Na Na, ta... ta hối hận lúc trước rồi!" Thiên Nhận Tuyết vừa dứt lời liền đau lòng vùi vào ngực Hồ Liệt Na.
Hồ Liệt Na nghe vậy, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Sao lại hối hận lúc trước?"
Thiên Nhận Tuyết giải thích: "Trước đây ta cũng nhận được một lần thần ban thưởng hồn hoàn, ngươi nhớ không?"
"Ừm." Hồ Liệt Na đáp một tiếng.
Thiên Nhận Tuyết tiếp tục nói: "Có điều lúc đó ta mới vừa đạt cấp bảy mươi, còn chưa nhận được hiệu quả của ba mươi cấp hồn lực, ta đã dùng luôn cái thần ban thưởng hồn hoàn đó."
"Nếu ta sớm biết là thế này, bây giờ ta mới dùng, thời hạn hồn hoàn của ta đã...""Ai!"
Hồ Liệt Na cũng cảm thấy quá đáng tiếc.
"Không sao Tiểu Tuyết."
"Ngươi còn có hồn hoàn thứ tám, thứ chín để có thể nhận."
Thiên Nhận Tuyết nghe những lời này, nghĩ ngợi rồi nói: "Mẫu thân ta ấy, hồn hoàn thứ tám thứ chín của võ hồn thứ hai phải mất bao nhiêu năm mới có?"
Hồ Liệt Na khẽ cười nói: "Dựa theo thuyết pháp của Tô Trần, thần ban thưởng hồn hoàn kỳ thực chính là cực hạn tổng hợp lực lượng lớn nhất của bản thân."
"Chẳng phải lão sư nhận được ban thưởng ba mươi cấp xong, mới được hai cái hồn hoàn ban thưởng sao!"
Vũ Hồn thành.
Liễu Nhị Long nằm trên giường, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.
"Cái Bỉ Bỉ Đông này, vận khí dạo này thật là càng ngày càng tốt."
"Ta nhớ trong nhật ký của Tô Trần có viết, lúc đầu nàng còn thiếu hai cái hồn hoàn của võ hồn thứ hai, giờ thì hai cái thần ban thưởng hồn hoàn đã bù đủ."
Tiểu Vũ nghe Liễu Nhị Long nói, cười hì hì nói: "Vậy thì tốt quá."
"Bỉ Bỉ Đông được bù đủ thần ban thưởng, ta an tâm rồi."
"Ha ha!" Chu Trúc Vân cười nói: "Tiểu Vũ, thật ra ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, việc xuất hiện thần ban thưởng hồn hoàn sẽ khiến mọi người mất hứng thú với hồn hoàn mười vạn năm của ngươi."
Tiểu Vũ vô cùng vui vẻ, một trái một phải ôm Chu Trúc Vân và Liễu Nhị Long.
Liễu Nhị Long thầm nói: "Ta cũng sắp đột phá cấp 80 rồi, nếu có thể nhận được một lần thần ban thưởng hồn hoàn thì quá hoàn hảo."
"Nhị Long dì." Chu Trúc Vân đột nhiên lên tiếng gọi, "Dì mà nhận được thần ban thưởng hồn hoàn thì ngàn vạn lần đừng dùng vội nha!"
"Phải chờ nhận được hồn lực ba mươi cấp, rồi mới dùng."
"Vì sao?" Tiểu Vũ và Liễu Nhị Long vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.
Chu Trúc Vân giải thích: "Bởi vì thần ban thưởng hồn hoàn không có hạn chế thời gian, hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân để quyết định niên hạn của hồn hoàn."
"Dì dùng ở cấp 80, hồn hoàn sẽ được bao nhiêu năm thời hạn?"
"Nhưng mà!"
"Nếu dì nhận được ba mươi cấp hồn lực mới dùng, dì nghĩ xem dì sẽ có được niên hạn hồn hoàn nhiều thế nào?"
"Cái gì!" Liễu Nhị Long chớp mắt một cái rồi bật dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tiểu Vũ cũng ngây người.
"Nói như vậy, hồn hoàn mười vạn năm của ta thuộc loại phế thải không ai cần rồi à?"
Chu Trúc Vân cười trả lời: "Không ai cần thì không đến mức, nhưng mà so với điện hạ Giáo Hoàng, Thiên Nhận Tuyết, dì Nhị Long, những người vốn có đẳng cấp hồn lực cao mà nói, hồn hoàn mười vạn năm của ngươi không bằng thần ban thưởng hồn hoàn."
"Nhưng nếu là đối với chúng ta, những người có hồn lực thấp, cho dù nhận được hồn lực ba mươi cấp thì hồn hoàn mười vạn năm của ngươi vẫn là tốt nhất."
Tiểu Vũ nghĩ ngợi rồi nói: "Ta hiểu rồi."
"Cho nên ta phải nỗ lực tu luyện, đợi đến khi ta tu luyện đến cấp bảy mươi mới đi nhận thưởng ba mươi cấp, không những thời hạn hồn hoàn của ta cao mà ta còn có thể thành thần cấp trăm."
Liễu Nhị Long mừng rỡ nói: "Tiểu Vũ rốt cuộc cũng bắt đầu có đầu óc rồi, đáng mừng!"
Tiểu Vũ: … Chu Trúc Vân đột nhiên hỏi: "Tiểu Vũ, ngươi có biết Băng Bích Đế Vương Hạt không?"
"Nghe danh tự, chắc là hồn thú của các ngươi." Tiểu Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Liễu Nhị Long nhìn Tiểu Vũ rồi cũng thở dài nói: "Thôi, ta vui mừng quá sớm."
"Ngươi vẫn y như cũ là... cái Tiểu Vũ hỏi gì cũng không biết."
Một bên này.
Bỉ Bỉ Đông trải qua nửa ván nhập vai trước, bị Tô Trần đánh cho tan tác.
"Buồn cười!"
"Một tên phế vật hồn sư cấp mười lăm mà còn ngoan cố như vậy?"
"Trưởng lão Linh Diên, Tiểu Diệp Tử, Tiểu Trúc Tử, ba người các ngươi cùng lên, không cần xếp hàng."
Linh Diên ba người nghe nói vô cùng mừng rỡ.
"Tạ, bệ hạ ban thưởng!"
Tô Trần thấy một màn này, mặt đầy kiên định nói: "Hừ!"
"Bất quá chỉ là đám tép riu đầu óc ngu si, nhị đệ ta thiên hạ vô địch!"
Bỉ Bỉ Đông cũng giận dữ nói: "Còn dám nói năng ngông cuồng?"
"Tiểu Trúc Tử, cho hắn rửa mặt, đè chết hắn!"
…Đang nói thì Bỉ Bỉ Đông nhìn thấy ban thưởng của nhật ký phó bản, vô cùng mừng rỡ nói: "Ta vòng thứ bảy cũng sắp hoàn thành rồi."
"Tuyệt quá."
"Tiểu Trần, tỷ tỷ thật là thích chết ngươi." Bỉ Bỉ Đông vừa nói vừa muốn tiến lên, bị Linh Diên khoát tay đuổi đi, "Đi! Bại tướng thì nên đi nghỉ ngơi đi."
Bỉ Bỉ Đông: … Phòng bên cạnh.
Cổ Nguyệt Na nhìn thấy ban thưởng nhật ký, lập tức ngồi dậy từ trên giường.
Tử Cơ, Bích Cơ, A Ngân ba người cũng từ một căn phòng khác đi tới gọi: "Chủ thượng, Tiểu Băng cũng có nhật ký phó bản rồi."
"Thật là quá tốt." Cổ Nguyệt Na cũng một mặt vui mừng nói: "Ừm."
"Không ngờ Tiểu Băng cũng có nhật ký phó bản, vậy Tiểu Tuyết chắc cũng có, lần này chúng ta càng ổn rồi."
Ba người cũng gật đầu lia lịa.
"Có điều." Cổ Nguyệt Na bỗng mở miệng nói: "Tiếp đến chắc là sáu đối bốn, bên Vũ Hồn điện đã có người xông tới."
"Có một người thực lực rất mạnh, ta cảm giác chắc là Linh Diên đó, không quan trọng, lợi thế vẫn thuộc về chúng ta."
Tử Cơ Bích Cơ gật gật đầu, nhìn sang A Ngân nói: "Ngươi phải cố gắng lên nha!"
"Ngươi là bước đầu tiên của mọi người, nhất định phải dũng cảm lên."
A Ngân một mặt kiên định nói: "Chủ thượng, mọi người yên tâm, A Ngân nhất định sẽ không để mọi người thất vọng."
Lại nói.
Trong một khu rừng hoang dã, trên một tảng đá lớn có hai người phụ nữ đang ngồi, một lớn một nhỏ.
Người phụ nữ cao lớn, mái tóc dài trắng như tuyết luôn rũ xuống từ phía sau đầu tới tận chân, đôi mắt xanh lam trong veo như ảo ảnh, như thể có thể nhìn thấu hết thảy thế gian. Thân hình mềm mại, thon dài, hoàn mỹ không tì vết, một chiếc váy dài trắng tuy không có bất kỳ trang sức nào lại khiến nàng ta trông cao quý như vậy, tuyệt sắc.
Người phụ nữ thấp hơn, mái tóc dài xanh biếc cột thành hai đuôi ngựa, con ngươi màu vàng cam, mặc áo hở vai màu xanh, áo trong trắng váy xanh biếc.
Bọn họ chính là Băng Đế và Tuyết Đế, từ vùng cực bắc đi ra, một đường truy theo khí tức của Cổ Nguyệt Na đến đây nghỉ ngơi.
"Ừm?" Tuyết Đế lộ vẻ kinh ngạc, "Băng nhi, ngươi vậy mà đã nhận được phần thưởng thứ ba của nhật ký phó bản của Tô Trần rồi, ngày mai sẽ viết về ngươi."
"Cái gì!" Băng Đế giật mình, sắc mặt kinh hãi, ánh mắt lộ rõ vẻ khác thường.
"Sao vậy?" Tuyết Đế khó hiểu hỏi.
Băng Đế vội lắc đầu nói: "Không, không có gì, chỉ là ngày mai sẽ gặp được chủ thượng, nhỡ đâu Tô Trần viết linh tinh trong nhật ký, ta không biết đối mặt thế nào."
Tuyết Đế an ủi: "Không sao đâu Băng nhi, những gì Tô Trần viết trong nhật ký đều là thật."
"Hơn nữa, chủ thượng cũng bị hắn viết rồi, dù ngươi có chỗ không tốt thì còn có thể tệ hơn được chủ thượng, A Ngân, Tiểu Vũ sao?"
Lúc này, Băng Đế đối với Tuyết Đế là thích, có điều Tuyết Đế không hề hay biết.
Băng Đế: Ta nói đối mặt, là không biết đối mặt với ngươi thế nào ấy!
Tuyết Đế: Ta coi ngươi là tỷ muội, ngươi thế mà lại muốn ngủ ta à?
"Na Na, ta... ta hối hận lúc trước rồi!" Thiên Nhận Tuyết vừa dứt lời liền đau lòng vùi vào ngực Hồ Liệt Na.
Hồ Liệt Na nghe vậy, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Sao lại hối hận lúc trước?"
Thiên Nhận Tuyết giải thích: "Trước đây ta cũng nhận được một lần thần ban thưởng hồn hoàn, ngươi nhớ không?"
"Ừm." Hồ Liệt Na đáp một tiếng.
Thiên Nhận Tuyết tiếp tục nói: "Có điều lúc đó ta mới vừa đạt cấp bảy mươi, còn chưa nhận được hiệu quả của ba mươi cấp hồn lực, ta đã dùng luôn cái thần ban thưởng hồn hoàn đó."
"Nếu ta sớm biết là thế này, bây giờ ta mới dùng, thời hạn hồn hoàn của ta đã...""Ai!"
Hồ Liệt Na cũng cảm thấy quá đáng tiếc.
"Không sao Tiểu Tuyết."
"Ngươi còn có hồn hoàn thứ tám, thứ chín để có thể nhận."
Thiên Nhận Tuyết nghe những lời này, nghĩ ngợi rồi nói: "Mẫu thân ta ấy, hồn hoàn thứ tám thứ chín của võ hồn thứ hai phải mất bao nhiêu năm mới có?"
Hồ Liệt Na khẽ cười nói: "Dựa theo thuyết pháp của Tô Trần, thần ban thưởng hồn hoàn kỳ thực chính là cực hạn tổng hợp lực lượng lớn nhất của bản thân."
"Chẳng phải lão sư nhận được ban thưởng ba mươi cấp xong, mới được hai cái hồn hoàn ban thưởng sao!"
Vũ Hồn thành.
Liễu Nhị Long nằm trên giường, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.
"Cái Bỉ Bỉ Đông này, vận khí dạo này thật là càng ngày càng tốt."
"Ta nhớ trong nhật ký của Tô Trần có viết, lúc đầu nàng còn thiếu hai cái hồn hoàn của võ hồn thứ hai, giờ thì hai cái thần ban thưởng hồn hoàn đã bù đủ."
Tiểu Vũ nghe Liễu Nhị Long nói, cười hì hì nói: "Vậy thì tốt quá."
"Bỉ Bỉ Đông được bù đủ thần ban thưởng, ta an tâm rồi."
"Ha ha!" Chu Trúc Vân cười nói: "Tiểu Vũ, thật ra ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, việc xuất hiện thần ban thưởng hồn hoàn sẽ khiến mọi người mất hứng thú với hồn hoàn mười vạn năm của ngươi."
Tiểu Vũ vô cùng vui vẻ, một trái một phải ôm Chu Trúc Vân và Liễu Nhị Long.
Liễu Nhị Long thầm nói: "Ta cũng sắp đột phá cấp 80 rồi, nếu có thể nhận được một lần thần ban thưởng hồn hoàn thì quá hoàn hảo."
"Nhị Long dì." Chu Trúc Vân đột nhiên lên tiếng gọi, "Dì mà nhận được thần ban thưởng hồn hoàn thì ngàn vạn lần đừng dùng vội nha!"
"Phải chờ nhận được hồn lực ba mươi cấp, rồi mới dùng."
"Vì sao?" Tiểu Vũ và Liễu Nhị Long vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.
Chu Trúc Vân giải thích: "Bởi vì thần ban thưởng hồn hoàn không có hạn chế thời gian, hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân để quyết định niên hạn của hồn hoàn."
"Dì dùng ở cấp 80, hồn hoàn sẽ được bao nhiêu năm thời hạn?"
"Nhưng mà!"
"Nếu dì nhận được ba mươi cấp hồn lực mới dùng, dì nghĩ xem dì sẽ có được niên hạn hồn hoàn nhiều thế nào?"
"Cái gì!" Liễu Nhị Long chớp mắt một cái rồi bật dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tiểu Vũ cũng ngây người.
"Nói như vậy, hồn hoàn mười vạn năm của ta thuộc loại phế thải không ai cần rồi à?"
Chu Trúc Vân cười trả lời: "Không ai cần thì không đến mức, nhưng mà so với điện hạ Giáo Hoàng, Thiên Nhận Tuyết, dì Nhị Long, những người vốn có đẳng cấp hồn lực cao mà nói, hồn hoàn mười vạn năm của ngươi không bằng thần ban thưởng hồn hoàn."
"Nhưng nếu là đối với chúng ta, những người có hồn lực thấp, cho dù nhận được hồn lực ba mươi cấp thì hồn hoàn mười vạn năm của ngươi vẫn là tốt nhất."
Tiểu Vũ nghĩ ngợi rồi nói: "Ta hiểu rồi."
"Cho nên ta phải nỗ lực tu luyện, đợi đến khi ta tu luyện đến cấp bảy mươi mới đi nhận thưởng ba mươi cấp, không những thời hạn hồn hoàn của ta cao mà ta còn có thể thành thần cấp trăm."
Liễu Nhị Long mừng rỡ nói: "Tiểu Vũ rốt cuộc cũng bắt đầu có đầu óc rồi, đáng mừng!"
Tiểu Vũ: … Chu Trúc Vân đột nhiên hỏi: "Tiểu Vũ, ngươi có biết Băng Bích Đế Vương Hạt không?"
"Nghe danh tự, chắc là hồn thú của các ngươi." Tiểu Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Liễu Nhị Long nhìn Tiểu Vũ rồi cũng thở dài nói: "Thôi, ta vui mừng quá sớm."
"Ngươi vẫn y như cũ là... cái Tiểu Vũ hỏi gì cũng không biết."
Một bên này.
Bỉ Bỉ Đông trải qua nửa ván nhập vai trước, bị Tô Trần đánh cho tan tác.
"Buồn cười!"
"Một tên phế vật hồn sư cấp mười lăm mà còn ngoan cố như vậy?"
"Trưởng lão Linh Diên, Tiểu Diệp Tử, Tiểu Trúc Tử, ba người các ngươi cùng lên, không cần xếp hàng."
Linh Diên ba người nghe nói vô cùng mừng rỡ.
"Tạ, bệ hạ ban thưởng!"
Tô Trần thấy một màn này, mặt đầy kiên định nói: "Hừ!"
"Bất quá chỉ là đám tép riu đầu óc ngu si, nhị đệ ta thiên hạ vô địch!"
Bỉ Bỉ Đông cũng giận dữ nói: "Còn dám nói năng ngông cuồng?"
"Tiểu Trúc Tử, cho hắn rửa mặt, đè chết hắn!"
…Đang nói thì Bỉ Bỉ Đông nhìn thấy ban thưởng của nhật ký phó bản, vô cùng mừng rỡ nói: "Ta vòng thứ bảy cũng sắp hoàn thành rồi."
"Tuyệt quá."
"Tiểu Trần, tỷ tỷ thật là thích chết ngươi." Bỉ Bỉ Đông vừa nói vừa muốn tiến lên, bị Linh Diên khoát tay đuổi đi, "Đi! Bại tướng thì nên đi nghỉ ngơi đi."
Bỉ Bỉ Đông: … Phòng bên cạnh.
Cổ Nguyệt Na nhìn thấy ban thưởng nhật ký, lập tức ngồi dậy từ trên giường.
Tử Cơ, Bích Cơ, A Ngân ba người cũng từ một căn phòng khác đi tới gọi: "Chủ thượng, Tiểu Băng cũng có nhật ký phó bản rồi."
"Thật là quá tốt." Cổ Nguyệt Na cũng một mặt vui mừng nói: "Ừm."
"Không ngờ Tiểu Băng cũng có nhật ký phó bản, vậy Tiểu Tuyết chắc cũng có, lần này chúng ta càng ổn rồi."
Ba người cũng gật đầu lia lịa.
"Có điều." Cổ Nguyệt Na bỗng mở miệng nói: "Tiếp đến chắc là sáu đối bốn, bên Vũ Hồn điện đã có người xông tới."
"Có một người thực lực rất mạnh, ta cảm giác chắc là Linh Diên đó, không quan trọng, lợi thế vẫn thuộc về chúng ta."
Tử Cơ Bích Cơ gật gật đầu, nhìn sang A Ngân nói: "Ngươi phải cố gắng lên nha!"
"Ngươi là bước đầu tiên của mọi người, nhất định phải dũng cảm lên."
A Ngân một mặt kiên định nói: "Chủ thượng, mọi người yên tâm, A Ngân nhất định sẽ không để mọi người thất vọng."
Lại nói.
Trong một khu rừng hoang dã, trên một tảng đá lớn có hai người phụ nữ đang ngồi, một lớn một nhỏ.
Người phụ nữ cao lớn, mái tóc dài trắng như tuyết luôn rũ xuống từ phía sau đầu tới tận chân, đôi mắt xanh lam trong veo như ảo ảnh, như thể có thể nhìn thấu hết thảy thế gian. Thân hình mềm mại, thon dài, hoàn mỹ không tì vết, một chiếc váy dài trắng tuy không có bất kỳ trang sức nào lại khiến nàng ta trông cao quý như vậy, tuyệt sắc.
Người phụ nữ thấp hơn, mái tóc dài xanh biếc cột thành hai đuôi ngựa, con ngươi màu vàng cam, mặc áo hở vai màu xanh, áo trong trắng váy xanh biếc.
Bọn họ chính là Băng Đế và Tuyết Đế, từ vùng cực bắc đi ra, một đường truy theo khí tức của Cổ Nguyệt Na đến đây nghỉ ngơi.
"Ừm?" Tuyết Đế lộ vẻ kinh ngạc, "Băng nhi, ngươi vậy mà đã nhận được phần thưởng thứ ba của nhật ký phó bản của Tô Trần rồi, ngày mai sẽ viết về ngươi."
"Cái gì!" Băng Đế giật mình, sắc mặt kinh hãi, ánh mắt lộ rõ vẻ khác thường.
"Sao vậy?" Tuyết Đế khó hiểu hỏi.
Băng Đế vội lắc đầu nói: "Không, không có gì, chỉ là ngày mai sẽ gặp được chủ thượng, nhỡ đâu Tô Trần viết linh tinh trong nhật ký, ta không biết đối mặt thế nào."
Tuyết Đế an ủi: "Không sao đâu Băng nhi, những gì Tô Trần viết trong nhật ký đều là thật."
"Hơn nữa, chủ thượng cũng bị hắn viết rồi, dù ngươi có chỗ không tốt thì còn có thể tệ hơn được chủ thượng, A Ngân, Tiểu Vũ sao?"
Lúc này, Băng Đế đối với Tuyết Đế là thích, có điều Tuyết Đế không hề hay biết.
Băng Đế: Ta nói đối mặt, là không biết đối mặt với ngươi thế nào ấy!
Tuyết Đế: Ta coi ngươi là tỷ muội, ngươi thế mà lại muốn ngủ ta à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận