Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 159: Ta không có nắm chắc a

Chương 159: Ta không có nắm chắc a Cái này...
Thực tế, phần thưởng của nhật ký phó bản cũng không khác gì mấy so với phần thưởng của Tô Trần, điểm khác biệt duy nhất là phần thưởng của Tô Trần là của một người, còn phần thưởng của nhật ký phó bản thì nhiều người cùng hưởng.
Bỉ Bỉ Đông gần đây trong lòng khao khát tột độ đối với thuốc nổ.
Cho nên, hôm nay ở phần thưởng thứ hai, nàng nhận được hai lần "Thiên địa pháo nổ", và bên trong hai lần "thiên địa pháo nổ" này, bên trên có bạch dược và bên dưới là thuốc súng.
Không còn cách nào khác.
Hoàn toàn không có cách nào.
Nhật ký phó bản chỉ có thể nói, trao cho ngươi cơ hội mà ngươi vẫn không làm gì được!
Đêm khuya.
Bỉ Bỉ Đông đổi phòng, nhưng nàng nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong lòng vô cùng bất an.
Càng nghĩ càng giận!
Nói là tiếng pháo vừa nổ thì vàng bạc đầy nhà... Ngươi cái gì cũng không thưởng cho ta, lại còn đốt cháy tẩm cung của ta, làm ta lỗ mất một vạn lượng?
Là ý gì đây?
Lão nương không làm gì hết, các ngươi hợp sức lại chơi xỏ ta có ý nghĩa sao?
Rạng sáng.
Bỉ Bỉ Đông đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
"Không!"
"Không đúng!"
Bỉ Bỉ Đông sau khi tỉnh táo hơn, mơ hồ nghĩ đến điều gì đó.
Tô Trần ngay cả nhật ký phó bản chưa chắc đã biết rõ, làm sao có thể bày trò chơi xỏ người khác?
Nhật ký phó bản ngay cả tà niệm của La Sát Thần còn có thể giúp nàng tịnh hóa, càng không có chuyện rảnh rỗi đi trêu chọc người.
Nếu tất cả không có vấn đề, thì là vấn đề của mình.
Phần thưởng là phần thưởng.
Hai tiếng pháo kép thiên địa chính là phần thưởng.
Là do mình không hiểu?
Là do mình chưa hiểu rõ công dụng?
Bỉ Bỉ Đông ngồi dậy, bắt đầu chỉnh lý lại tất cả những gì trong đầu, trước hết là hai tiếng pháo kép thiên địa kia rất kỳ dị, không có bất kỳ hồn lực nào mà vẫn có thể bạo tạc...
Bạo tạc?
Nếu đem pháo kép bắn về phía một người bình thường?
Nếu làm pháo kép to hơn, bắn về phía một hồn sư?
Lúc này chẳng phải là ám khí sao?
Không. Vẫn không đúng.
Với sự cường đại của nhật ký phó bản, không thể nào thưởng cho những thứ cấp thấp như ám khí được, lẽ nào đây chính là súng thuốc nổ mà Tô Trần nói?
"Ừm!?"
Bỉ Bỉ Đông trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, hối hận đến mức ruột gan xanh mét.
Lần này nàng đã hiểu rõ ràng.
Bên ngoài hai tiếng pháo kép thiên địa là một lớp giấy, nếu bên trên là một lớp kim loại đặc biệt, thì với uy lực nổ vừa rồi, cự ly gần là đủ xuyên thủng thân thể người.
"Đáng chết!"
"Sao trước đây ta không nghĩ tới!"
Phần thưởng này quả thật quá phong phú.
Có thể là!
Ta không có nắm chắc a!
Thật sự là hết cách, Tô Trần trước đó chỉ nói trong nhật ký về thuốc nổ, ám khí, súng, lựu đạn, không miêu tả hình dáng gì, càng không miêu tả tác dụng ra sao.
Bỉ Bỉ Đông là người ở thế giới này, không thể vừa nghe liền liên tưởng đến những điều đó được.
Trong tình huống này, Bỉ Bỉ Đông chỉ có thể liên tưởng đến pháo kép là cái gì sau khi thấy nổ, nhưng lúc đó đã muộn rồi.
Bỉ Bỉ Đông rất hối hận, nhưng mà! Trong lòng nàng lại vô cùng kích động.
Hai tiếng pháo thiên địa!
Nếu thay bằng vũ khí để trang bị cho quân đội, vậy thì quá khủng bố rồi?
Bỉ Bỉ Đông thậm chí có thể tưởng tượng ra, mình dẫn theo một đội quân, phất tay một cái! Vô số "Thiên địa pháo nổ" với uy lực to lớn bắn ra, kẻ địch bị hỏa lực bao trùm oanh tạc, trong chớp mắt tan thành tro bụi.
Cái gì Thiên Đấu Đế Quốc?
Cái gì Tinh La Đế Quốc?
Thời đại đã thay đổi.
Vũ Hồn Đế Quốc đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng.
Bỉ Bỉ Đông trong lòng càng nghĩ càng kích động - có được Tô Trần chính là có được thiên hạ.
"Tô Trần!"
"Ta nhất định phải có được ngươi!"
Hôm sau.
Tô Trần sáng sớm đã dậy đi giúp Chu Trúc Thanh bắt hồn thú.
Về chuyện Bỉ Bỉ Đông gặp phải, hắn hoàn toàn không hề hay biết.
Nếu như hắn biết, chắc chắn sẽ an ủi Bỉ Bỉ Đông, đừng buồn đừng khó chịu đừng hối hận, ít nhất ngươi cũng là người đầu tiên nổ pháo ở đại lục Đấu La, ngươi chẳng phải cũng nghe thấy tiếng nổ và bị hoa mắt sao?
[Hôm nay lại là một ngày tràn đầy năng lượng!] [Ừm... Chu Trúc Thanh còn thiếu hai con hồn thú trên sáu vạn năm, hôm nay độ khó công việc không nhỏ, mau chóng xong việc dẫn theo Hồ Liệt Na, Diệp Linh Linh, Độc Cô Nhạn, Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ, Hỏa Vũ các nàng trở về hưởng thụ cuộc sống!] [Để ta xem hôm nay nội dung nhật ký là gì, cần ghi điểm gì?] [Ai?] [Thủy Băng Nhi?] Tô Trần vừa nhìn thấy chủ đề nhật ký hôm nay, ngay lập tức nghĩ đến "Thiên Thủy nữ đoàn" - một tổ hợp bảy mỹ nữ xinh đẹp, dung mạo yêu kiều lại ngọt ngào, có thể hát có thể nhảy còn có thể đánh.
Ai mà chẳng muốn xem cơ chứ?
Cùng lúc đó.
Những người phụ nữ khác khi thấy nội dung nhật ký đều ngơ ngác.
Tô Trần viết cái gì vậy?
Chu Trúc Thanh còn cần đến hai con hồn thú trên sáu vạn năm?
Chuyện gì vậy!
Chu Trúc Thanh chẳng phải chỉ là một nha đầu sao?
Theo lẽ thường thì nàng sau khi được Tô Trần tặng tiên thảo, nhận được phần thưởng tăng hồn lực đến cấp 30, đẳng cấp này cũng chỉ không hơn Diệp Linh Linh và Độc Cô Nhạn là mấy thôi mà?
Vậy giờ nàng đạt đến cấp bậc nào rồi?
Mà lại còn cần hai hồn hoàn trên sáu vạn năm nữa?
Bên này.
Độc Cô Nhạn nhìn Chu Trúc Thanh và nói: "Trúc Thanh, hồn hoàn thứ ba của ngươi là một vạn năm, thứ tư và thứ năm lần lượt là hơn hai vạn năm và hơn bốn vạn năm, thứ sáu và thứ bảy đều là trên sáu vạn năm, thực lực này trừ Na Na tỷ ra thì ngươi là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi."
Mấy người bên cạnh cũng một mặt ngưỡng mộ nhìn Chu Trúc Thanh, đặc biệt là Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ, Hỏa Vũ, bọn họ hận mình hồi nhỏ không thích ăn quả đu đủ, bây giờ không đủ lớn, hối hận không kịp!
Chu Trúc Thanh có chút xấu hổ cúi đầu, trong lòng cũng vô cùng vui sướng... Chờ về Vũ Hồn thành, nàng nhất định phải báo đáp Tô Trần thật nhiều.
Lúc này Ninh Vinh Vinh tiến đến bên cạnh Hồ Liệt Na, dịu dàng hỏi: "Na Na tỷ, xem như là Thất Bảo Lưu Ly Tông nhờ tỷ, tỷ có thể giúp muội một chút nha?"
Hồ Liệt Na vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?"
Ninh Vinh Vinh vòng tay qua cánh tay Hồ Liệt Na, dùng giọng điệu nũng nịu nói: "Giúp muội tiến hóa võ hồn, giúp muội có được hồn lực cấp 30."
"Được không vậy Na Na tỷ?"
Ách.
Hồ Liệt Na có chút khó xử nhìn Ninh Vinh Vinh và nói: "Chuyện này ta cũng không có cách gì, nhiều nhất là ta sẽ giúp ngươi nói tốt trước mặt Tô Trần."
"Vậy là đủ rồi."
"Cảm ơn tỷ Na Na!"
Ninh Vinh Vinh thỏa mãn, ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Linh Linh, Độc Cô Nhạn, Chu Trúc Thanh: "Tỷ Linh Linh, tỷ Nhạn và Trúc Thanh, các tỷ cũng giúp muội nói tốt được không?"
Ba người Diệp Linh Linh đồng thời gật đầu.
Ninh Vinh Vinh mặt mày vui vẻ nói: "Cảm ơn các tỷ!"
"Chờ chúng ta về đến Vũ Hồn Thành, muội nhất định mỗi ngày mời các tỷ đi ăn tiệc."
Hỏa Vũ một mặt cạn lời nhìn Ninh Vinh Vinh, nàng cũng muốn! Chỉ là tính cách nàng không đủ táo bạo.
[Muốn viết về Thủy Băng Nhi thì ta không thể không nhắc đến học viện Thiên Thủy, nơi mà vô số đàn ông mơ ước đến.] [Nếu cho ta một cơ hội ghi danh vào học viện, ta nhất định không chút do dự mà ghi danh học viện Thiên Thủy.] [Nhắc đến học viện Thiên Thủy, ta càng không thể không nói đến chiến đội học viện Thiên Thủy hiện tại - Thiên Thủy nữ đoàn – Thủy Băng Nhi, Tuyết Vũ, Thu Nhược Thủy, Thủy Nguyệt Nhi, Vu Hải Nhu, Cố Thanh Ba, Thẩm Lưu Ngọc, bọn họ không những xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, khí chất tốt mà còn có thể nhảy, hát và còn có thể đánh.] [Mỗi khi có trận đấu mà Thiên Thủy nữ đoàn tham gia, thì trận đấu đó thắng thua đã không còn ý nghĩa, vì tất cả các nam nhân trên sàn đấu đều có một quán quân trong lòng.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận