Đấu La: Nhìn Ta Nhật Ký , Các Nàng Điên Cuồng Bật Hack

Chương 321: Mật thất 3.0

Chương 321: Mật thất 3.0
Bốn người Cổ Nguyệt Na nghe vậy, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Nguyên lai đây chính là Thiên Nhận Tuyết sao?
Quả nhiên rất xinh đẹp.
Xem nhật ký của các nàng, luôn có cảm giác Thiên Nhận Tuyết là một người có chút thần bí, suy cho cùng Thiên Nhận Tuyết từ khi xuất hiện đến giờ, chưa từng được nhật ký nhắc đến.
Thêm vào đó Thiên Nhận Tuyết cũng nhận Tô Trần là người có vị trí cao nhất.
Bây giờ các nàng đã hiểu ra.
Thì ra Ba Tắc Tây đến Thiên Đấu là khi dễ Thiên Nhận Tuyết, cho nên Tô Trần bọn họ mới nhanh như vậy đã đuổi đến Thiên Đấu thành, còn muốn nóng lòng đi Hải Thần đảo tìm Ba Tắc Tây báo thù.
A Ngân nhìn mái tóc vàng óng xinh đẹp của Thiên Nhận Tuyết, lại lén nhìn mái tóc trắng tuyệt đẹp của Cổ Nguyệt Na, trong lòng thầm so sánh.
Tiểu thiên sứ tóc vàng? VS Nữ vương Ngân Long tóc trắng? Ai trong số họ đỉnh hơn?
Cổ Nguyệt Na không hỏi gì thêm về chuyện của Thiên Nhận Tuyết, mà nâng ly từ xa kính rượu Bỉ Bỉ Đông: "Ngươi là giáo hoàng của Vũ Hồn điện, chúng ta mới đến xã hội loài người, sau này còn mong được chiếu cố nhiều hơn."
"Tỷ tỷ ta kính người một chén!"
Hả?
Bỉ Bỉ Đông vốn còn định cạn ly với nàng, vừa nghe câu này liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Tỷ tỷ?
Người phụ nữ này còn chưa vào cửa, đã bắt đầu muốn nhấn mạnh địa vị của mình rồi sao?
Mặc dù tuổi của nàng ta là lớn thật!
Bỉ Bỉ Đông uống rượu xong, cười đáp: "Cổ thủ lĩnh còn trẻ trung xinh đẹp, không như ta đã tàn phai nhan sắc, nếu chúng ta ngồi cùng nhau, mọi người đều sẽ cho rằng ngươi mới là em gái."
Nội tâm Cổ Nguyệt Na có chút biến động, Bỉ Bỉ Đông này quả nhiên không đơn giản, mình chỉ vừa mới thăm dò, mà nàng ta đã ngay lập tức phản công lại.
Tô Trần cười nói mọi người ăn cơm.
Thiên Nhận Tuyết cầm đũa lên, ngược lại không chú ý đến sự tranh đấu giữa Bỉ Bỉ Đông và Cổ Nguyệt Na, trong đầu toàn nghĩ đến lời Bỉ Bỉ Đông dặn dò chiều nay.
Nhưng mà.
Một khi đã thành công rồi, thì sau này gia đình này…quan hệ giữa mọi người?
Thiên Nhận Tuyết nghĩ mà thấy rối bời!
Sớm biết như hôm nay, trước đây mình nên nghe theo Na Na sớm ra tay, mà Na Na khi đó còn hứa, sẽ để mình làm chị cả trong nhà.
Làm chị cả của mẫu thân Bỉ Bỉ Đông sao?
Thiên Nhận Tuyết nghĩ nghĩ, đầu óc càng loạn hơn.
Quá kích thích.
Hồ Liệt Na gắp cho Thiên Nhận Tuyết một miếng thịt chiên giòn, nhẹ giọng hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Thiên Nhận Tuyết vội vàng trả lời: "Không, không có gì."
Nói rồi, nàng liếc nhìn Tô Trần một cái rồi có chút xấu hổ cúi đầu.
Tô Trần nhận ra vẻ mặt của Thiên Nhận Tuyết, trong lòng có chút nghi hoặc, không hiểu tiểu thiên sứ này đang nghĩ vớ vẩn cái gì?
Tô Trần huých huých Bỉ Bỉ Đông, ra hiệu đổi chỗ với nàng, rồi ngồi xuống bên cạnh Thiên Nhận Tuyết.
Thiên Nhận Tuyết càng cúi gằm mặt xuống, trên mặt không khỏi lộ ra vài tia ửng đỏ. Nàng càng nghĩ đến chuyện sắp làm, mặt lại càng đỏ hơn.
Tô Trần ngơ ngác, tiểu thiên sứ này bị sao thế? Mình chỉ vừa ngồi xuống bên cạnh nàng thôi mà, mặt nàng đã đỏ như vậy.
Hồ Liệt Na, Ninh Vinh Vinh và những người khác thấy cảnh này, trong đầu cũng đầy những dấu chấm hỏi, Thiên Nhận Tuyết bây giờ trở nên thẹn thùng rồi ư?
Chắc chắn là nàng lại nghĩ ra chuyện gì đó xấu xa!
Tô Trần gắp cho Thiên Nhận Tuyết một miếng rau xanh, nhẹ giọng nói: "Ngày mai chúng ta sẽ đi Hải Thần đảo, bắt Ba Tắc Tây về cho ngươi, để lại Na Na, Vinh Vinh và Nhạn Tử ở lại Thiên Đấu thành bồi ngươi được không?"
"Ừm!"
Thiên Nhận Tuyết chỉ khẽ đáp lại, không dám nhìn mặt Tô Trần.
Tô Trần nhìn Hồ Liệt Na, mở miệng nói: "Na Na, vậy sau đó ngươi cùng Vinh Vinh và Nhạn Tử sẽ ở lại Thiên Đấu."
Hồ Liệt Na ba người khẽ gật đầu.
Trong lòng Bỉ Bỉ Đông có chút lo lắng, không biết tình hình của Tiểu Tuyết như này, liệu có hoàn thành được hành động mật thất không.
Xem ra cần phải cho nàng thêm chút trợ giúp.
Bỉ Bỉ Đông nghĩ đến đây, liền rót đầy rượu cho Tô Trần.
Tô Trần:???
Bỉ Bỉ Đông cười nói: "Tiểu Trần, vừa nãy con còn nói chiêu đãi Cổ thủ lĩnh và bốn người bọn họ, sao giờ lại không uống với từng người một chén đi."
Tô Trần nghe Bỉ Bỉ Đông nói, trong lòng tuy rất khó hiểu, nhưng vẫn cướp lấy ly chuẩn bị cùng bốn người Cổ Nguyệt Na uống rượu.
Bỉ Bỉ Đông nghĩ kỹ lại, chỉ như vậy vẫn chưa đủ, Tô Trần say rồi thì Tiểu Tuyết còn có thể hạ quyết tâm làm gì được?
Bỉ Bỉ Đông lại rót đầy rượu cho Thiên Nhận Tuyết.
"Tiểu Tuyết, khách đến nhà, mà nơi này lại là địa bàn của con, con cùng Tiểu Trần cùng mọi người uống vài chén đi!"
"Dạ!"
Thiên Nhận Tuyết lo lắng bất an, bưng ly rượu lên cùng với Tô Trần, tiếp Cổ Nguyệt Na và mọi người uống rượu.
Ninh Vinh Vinh và mấy người nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vài phần cổ quái.
Có chuyện rồi!
Cổ Nguyệt Na bốn người ngược lại không nghĩ nhiều, uống vài chén rượu thì có gì chứ? Không hề làm chậm trễ việc buổi tối bọn họ phái A Ngân hạ gục Tô Trần.
Một bữa tối.
Mọi người đều uống không ít rượu.
Thiên Nhận Tuyết thì cứ mãi lo lắng, Tô Trần cũng bực mình, Bỉ Bỉ Đông có ý vô tình rót rượu cho hắn và Thiên Nhận Tuyết, là muốn làm gì chứ?
Lúc này.
Bỉ Bỉ Đông huých nhẹ Tô Trần nói: "Tiểu Tuyết có lẽ tâm tình không tốt lắm, con ở lại nói chuyện với nó một chút đi!"
Tô Trần nghe vậy liền đặt ly rượu xuống, nhìn Thiên Nhận Tuyết nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."
Thiên Nhận Tuyết đứng dậy nhìn Bỉ Bỉ Đông, rồi đi theo Tô Trần ra ngoài.
Trong đêm tối.
Tô Trần và nàng một trước một sau đi trong hậu viện, đến chỗ lương đình.
Tô Trần quay đầu nhìn Thiên Nhận Tuyết, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thiên sứ ửng đỏ khiến người không nhịn được muốn cắn một cái.
Tô Trần hỏi: "Tiểu thiên sứ đang suy nghĩ gì vậy?"
"Ban ngày chúng ta đến Thất Bảo Lưu Ly Tông rất vui vẻ, chẳng lẽ là vì ngày mai chúng ta phải rời đi, nên lo lắng cho sự an toàn của chúng ta?"
Thiên Nhận Tuyết nghe Tô Trần nói, ngẩng đầu nhìn Tô Trần, ánh mắt có chút mê ly, lại pha lẫn nhiều loại cảm xúc phức tạp.
"Có lẽ vậy, có lẽ là vì quyết định rời Thiên Đấu thành, nên trong lòng con hơi rối rắm thôi!"
Tô Trần đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của Thiên Nhận Tuyết, rất non rất mềm mại. Điều này khiến cả đôi tai nhỏ của tiểu thiên sứ cũng đỏ ửng lên.
"Trong thời gian chúng ta đi Hải Thần đảo, con cứ ở lại Thiên Đấu giải quyết mọi chuyện cho xong, đợi khi chúng ta trở về, sẽ cùng nhau về nhà."
Thiên Nhận Tuyết khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm: "Nơi này chứa đựng rất nhiều ký ức của con, những ký ức không thể nào quên được."
"Rất đau khổ, rất nhức nhối."
Tô Trần nhẹ nhàng kéo Thiên Nhận Tuyết vào trong lòng, mở miệng an ủi: "Ta đều hiểu được!"
"Chuyện đã qua hãy để cho nó trở thành quá khứ đi! Từ nay về sau, chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, mỗi ngày có thể sống thật vui vẻ vô ưu vô lự."
Thiên Nhận Tuyết rúc vào lòng Tô Trần, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng đôi mắt xinh đẹp.
Giờ khắc này.
Tô Trần cúi đầu nhìn Thiên Nhận Tuyết, không kìm được nuốt khan một cái, quá đẹp! Tiểu thiên sứ đúng là một sự khảo nghiệm thật sự khó mà vượt qua.
Nhưng mà.
Giáo hoàng tỷ tỷ?
Thiên Nhận Tuyết cũng rất căng thẳng, ngực "Thình thịch thình thịch" tim đập nhanh.
Nàng do dự một chút, kéo lấy tay Tô Trần, nói: "Ta, ta dẫn ngươi đi một chỗ nhé!"
Tô Trần bị bàn tay nhỏ bé của Thiên Nhận Tuyết kéo, cứ thế đi đến một căn phòng.
Ngay lúc Tô Trần muốn hỏi gì đó, Thiên Nhận Tuyết bỗng nhiên mở một cơ quan trong phòng.
Hô ù ù.
Một lối đi mật thất xuất hiện trước mặt.
Thiên Nhận Tuyết không giải thích, trực tiếp kéo Tô Trần đi xuống.
"Mật, mật thất?"
Ta lạy!
Sao ở chỗ này lại có mật thất chứ?
Phiên bản 3.0?
Bạn cần đăng nhập để bình luận