Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 82: Muốn chứng kiếm đạo pháp tướng! (length: 10252)

Hà Hoan cùng Mộ Dung Tố Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý đối phương, đây là muốn ra tay với những tông môn kia.
"Hồng Trần huynh tỉnh táo, chúng ta chỉ là đi cướp đoạt, không phải đi liều mạng. Chưa nói đến những thứ khác, hộ pháp tông môn phía sau chúng ta cũng sẽ không đồng ý làm như vậy."
Hai người bọn họ đều có hộ pháp, chỉ là yêu cầu đối với truyền nhân đại tông môn cao hơn một chút, không có tình huống đặc biệt thì bình thường sẽ không bảo hộ kề cận, như vậy có thể giúp truyền nhân rèn luyện tốt hơn.
Nếu luyện chết rồi thì chỉ có thể nói vận may không đủ, hoặc là thực lực chưa tới, tông môn sẽ lại đẩy ra một người khác, truyền nhân có thể có mười người hậu tuyển.
Mất đi một truyền nhân tổn thất rất lớn, nhưng bồi dưỡng một kẻ vô dụng chấp chưởng tông môn không phải là tổn thất, mà có thể dẫn đến diệt vong. Đáng sợ hơn là dưới hình thức bảo vệ quá mức, sẽ có thói quen không ngừng bồi dưỡng kẻ vô dụng, nhất định sẽ có một thế hệ kém cỏi đến cực hạn.
Phàm là tông môn lớn vạn năm, sự kế thừa lạnh lùng như sắt. Phàm là nơi coi trọng quan hệ huyết mạch để kế thừa, đều là tiểu môn phái chưa tới ngàn năm.
"Hơn nữa bọn họ cũng không biết cụ thể ai là kẻ cướp, chúng ta không hề để lại bất kỳ dấu vết nào."
Cố Ôn cũng không mất lý trí, lắc đầu nói: "Ta cũng không định lỗ mãng đi cướp, việc này sẽ bàn bạc kỹ hơn, nếu không có cơ hội ta sẽ từ bỏ, chỉ là có thể cần Hà huynh đi hỏi thăm một chút."
"Ngươi có chừng mực là tốt."
Hà Hoan thở dài một hơi, sau đó nói: "Chuyện này trách ta, nhìn thấy hơn ngàn cân linh dược có chút không ngồi yên được, không cân nhắc đến việc những gia tộc kia sẽ gài bẫy chúng ta."
Cố Ôn lại hỏi: "Còn có một chuyện, liên quan đến chuyện ở Thiên Tuyền núi, Hà huynh có biết chút gì không?"
Hắn nhớ kỹ tông môn đối phương hẳn là chuyên buôn bán tình báo, trước kia cũng là do hắn điều tra ra chuyện của Triệu gia và mình.
Vừa hỏi đến đề tài này, bầu không khí lập tức thay đổi, Hà Hoan thu lại nụ cười, không trả lời nhanh nhảu như bình thường mà hỏi ngược lại: "Hồng Trần huynh có tin ta không?"
Ánh mắt Cố Ôn khẽ biến, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút thì đã hiểu ý đối phương.
Mọi người đều biết hắn đang tìm Bất Tử Dược, một cơ duyên đủ để thành tiên, chỉ cần là tu sĩ thì nhất định sẽ dò hỏi. Hà Hoan và Âm Dương Nhị Khí Tông của hắn cũng không ngoại lệ, làm sao đảm bảo những gì hắn nói đều là sự thật?
Tất cả mọi người là địch, đều khao khát Trường Sinh.
Nhưng đã đối phương nói ra thì ít nhiều gì cũng có thể tin một chút.
Hắn đáp: "Ta sẽ chọn lọc mà nghe."
Hà Hoan lộ ra nụ cười nói: "Vậy đa tạ Hồng Trần huynh tin tưởng, lý do của ta kỳ thật rất đơn giản, ta không cho rằng mình có thể lấy được Bất Tử Dược. Mà hiện tại ta lại đang có mối quan hệ với một vị chưởng giáo đạo môn tương lai, không cần thiết bỏ gần tìm xa, lý do này đủ chưa?"
Nói mình không hề động lòng là không thể nào, như vậy ngược lại sẽ khiến người khác nghi kỵ.
Tu hành chính là vì thành tiên, từ xưa đến nay không biết bao nhiêu người dốc cả đời vì nó, số người vì nó mà điên dại cũng không ít.
Cơ hội thành tiên đặt trước mắt thì không ai có thể ngăn cản, nhưng nếu không ở trước mắt, hoặc là không có bản lĩnh đi giành lấy thì một số người lý trí đều biết kiềm chế lại bản thân.
Cố Ôn gật đầu nói: "Đủ rồi."
Hà Hoan nhìn thoáng qua Mộ Dung Tố Nguyệt, người sau cũng lên tiếng bày tỏ thái độ: "Càn Long sơn trang vốn không cầu trường sinh cửu thị, mà thế hệ chúng ta chỉ còn một vị chân quân, dính vào chuyện này không khác gì tự diệt truyền thừa. Ta sẽ không vì một phần ngàn vạn cơ hội mà chôn vùi sự kế thừa của tông môn."
Cố Ôn lại gật đầu, lúc này Hà Hoan mới mở miệng nói: "Bởi vì chuyện đạo quân hoàng đế, hiện nay thiên hạ đều biết nơi Bất Tử Dược có khả năng tồn tại, và cũng biết chỉ có Thiên Nữ đạo môn mới có thể đưa nó ra."
"Chuyện liên quan đến Thiên Tuyền núi, tông môn ta đã sớm điều tra rõ ràng, lúc trước ta không chủ động nhắc tới là sợ khiến Hồng Trần huynh nghi kỵ. Đầu tiên là nó đã đóng lại, nhưng đây là quy tắc thường lệ của Tẩy Kiếm Trì mấy ngàn năm nay, mỗi khi có chuyện thành tiên mở ra liền sẽ hình thành một đạo binh."
Cố Ôn hỏi: "Có thể xông vào không?"
"Không được, kiếm trận Kiếm Trì tự nhiên hình thành, lại có kiếm ý của vô số cường giả kiếm đạo lưu lại, cường công khó không thua gì đi sát long mạch của đạo quân hoàng đế, đây là thiên thời địa lợi tại người."
Hà Hoan sơ qua miêu tả, Cố Ôn lập tức hiểu.
"Vậy phải phá bằng cách nào?"
"Đường lên Thiên Tuyền Sơn có vạn đạo kiếm, tổng cộng có một vạn bước, một bước một kiếm, chiến thắng vạn kiếm là có thể lên đỉnh, nhưng chỉ có một người có thể đi vào."
Hà Hoan đánh giá Cố Ôn, nhớ lại hình ảnh người trước mặt lao thẳng xông tới khi đánh tội phạm mà nói: "Hồng Trần huynh hẳn là không luyện kiếm?"
"Ta biết Ngọc Thanh kiếm quyết." Cố Ôn ngưng tụ một sợi kiếm khí trong tay, Ngọc Thanh kiếm quyết tổng cộng có chín tầng, bây giờ hắn mới ở tầng thứ hai.
Bởi vì Tâm Kiếm của hắn cần liên tục nuôi dưỡng, Cố Ôn hiện tại chỉ dùng nó để phòng ngự công kích vào thần hồn, không thể dùng để giết địch ngang cấp chứ đừng nói vượt cấp.
"Chỉ như vậy dự tính thì không được, ít nhất cần nửa bộ pháp đi cùng thì mới có cơ hội. Hơn nữa một lần chỉ có một người được lên, ngươi còn phải tranh với Tiêu Vân Dật, chi bằng trực tiếp đi tìm hắn giúp đỡ đi."
Hà Hoan đề nghị: "Chỉ cần bán cái đại nhân tình, chắc là có thể thuyết phục hắn, dù gì thì mời Thiên Nữ của ngươi đến lấy lòng."
Cố Ôn có chút trầm tư, không trả lời, hiện tại nếu muốn không có tổn thất để leo lên Thiên Tuyền núi thì đúng là chỉ có thể đi cầu Chiết Kiếm Sơn.
Nhưng Chiết Kiếm Sơn sẽ giúp bọn hắn sao? Chẳng lẽ bọn họ không muốn Bất Tử Dược?
Nửa đêm, tiếng chiêng phu canh truyền đến.
Ba người chào tạm biệt, mang chiến lợi phẩm của riêng mình rời đi, Cố Ôn từ thi thể tìm được một túi nhỏ đan dược, một cái chày sắt, một linh bảo có hình dạng gậy sắt.
Đem linh bảo bán cho Mộ Dung Tố Nguyệt, để đối phương giúp rèn thành một cây trường thương, còn cái gậy sắt có phẩm chất phàm kia coi như quà tặng.
...
Trở lại khách sạn, Cố Ôn rời khỏi phòng, đến trước cửa Úc Hoa gõ nhẹ.
"Vào đi."
Cố Ôn đẩy cửa bước vào, Úc Hoa ngồi xếp bằng trên giường tĩnh tọa, nàng nói: "Sau này không cần gõ cửa."
"Ta dường như có đầu mối về Bất Tử Dược và Thiên Tuyền núi, nửa tháng trước ở Lạc Thủy xuất hiện địa dũng linh dược, số lượng lên tới ngàn cân..."
Cố Ôn nói ngắn gọn lại đầu đuôi câu chuyện, Ngao Thang lập tức theo sát phía vách tiến tới, vì không gõ cửa nên bị Úc Hoa trách mắng một câu.
Một người một rồng nghe xong đều lộ vẻ suy tư, sau đó lại bị Cố Ôn đưa ra một vấn đề khác thu hút.
"Trước đây đạo hữu từng nói, phàm là nơi nào có Bất Tử Dược dừng lại đều sẽ hình thành bảo địa, có khả năng nào Bất Tử Dược ở ngay cạnh Tẩy Kiếm Trì nên dẫn đến gần đó có Địa Dược Châu xuất hiện không?"
Vẻ mặt Ngao Thang trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng, nói: "Kiếm Trì khó vào, nếu đúng là như thế thì sợ Chiết Kiếm Sơn ỷ vào địa lợi không cho chúng ta vào, nếu có cơ hội thì không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của Bất Tử Dược."
"Ta có thể phá, nhưng kết quả như thế nào thì không thể đảm bảo." Úc Hoa ngồi trên ghế, quay đầu nhìn về phía Cố Ôn đang đứng ở cạnh cửa sổ, đôi mắt lộ ra chút dò xét, nói: "Ngươi có thể leo lên Thiên Tuyền núi không?"
Còn chưa chờ Cố Ôn trả lời, Ngao Thang đã lên tiếng: "Hai tổ tông đều là luyện thương, chẳng lẽ hắn còn so được với Tiêu Vân Dật? Đừng có gây rối, chi bằng truyền tin kéo cả Đạo Tông vào cuộc, đánh cho trời long đất lở có khi còn có cơ hội."
Nhưng cơ hội này quá xa vời, bởi vì làm như thế Tam Thanh Đạo Tông sẽ mất đi lợi thế tiên cơ để có được Bất Tử Dược, và họ không thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng Bất Tử Dược ở bên trong.
"Tiểu tổ tông, hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là đi cầu Chiết Kiếm Sơn Tiêu Vân Dật, hai là trực tiếp khai chiến."
Úc Hoa không để ý đến Ngao Thang, xem như không nghe thấy những lời đó, nhìn Cố Ôn hỏi lại lần nữa: "Đăng Thiên Tuyền, tới vạn kiếm, vào Kiếm Trì, ngươi có làm được không?"
Nàng biết Cố Ôn đã từng luyện hóa linh bảo trong một canh giờ, như vậy là đủ để đứng thứ hai trong bảng luyện khí của Chiết Kiếm Sơn, chỉ đứng sau tổ sư Chiết Kiếm Sơn một trong những người đã thành tiên.
Cố Ôn nhìn thẳng vào đôi mắt sáng đó, sâu thẳm mà trống rỗng, bỗng nhiên hắn như quay lại mấy tháng trước, lúc nào nàng cũng ôm ấp một chút chờ mong và tin tưởng vượt qua lẽ thường đối với hắn.
Ngoài dự đoán, hắn không hề từ chối, mà nói một cách dịu dàng: "Việc này cần kiếm đạo pháp tướng."
Ngao Thang ngây người, nó không hiểu vì sao Cố Ôn không từ chối, thứ hắn phải đối mặt là thiên kiêu số một Chiết Kiếm Sơn, đồng thời cũng là đệ nhất Binh gia.
Trên con đường kiếm đạo, đánh bại thiên kiêu số một Tiêu Vân Dật.
Nó càng không cách nào lý giải được sự kỳ vọng của Úc Hoa đối với Cố Ôn, cứ như thể nàng tin tưởng rằng hắn không gì không làm được, chẳng lẽ thật sự là thiên kiêu có một không hai sao?
Ngao Thang trở thành người ngoài cuộc, chen vào giữa ánh mắt của hai người, ánh trăng chiếu xuống vạt áo trắng và đen.
Đối diện một lúc lâu, Úc Hoa giãn mày cười nói: "Ta tin ngươi có thể làm được, nếu không ta sẽ san bằng Thiên Tuyền núi, chỉ là như thế có lẽ khó mà có kết quả tốt."
Lúc này trong lòng Cố Ôn cũng không có ý nghĩ tình cảm mờ ám nào, mà chỉ nghĩ đến một câu "Kẻ sĩ chết vì tri kỷ". Quan hệ giữa nàng và hắn chưa từng xuất phát từ sự mờ ám, càng không phải là do dung mạo, nàng che mặt không ai nhận ra, hắn chẳng coi đó là chuyện lạ, mọi căn nguyên đều chỉ vì tài hoa.
"Haizz."
Cố Ôn khẽ thở dài một tiếng, vừa cười vừa nói như bất đắc dĩ: "Nếu nàng tin ta, ta tự nhiên có thể làm được, bất quá chỉ cần kiếm đạo pháp tướng, vạn kiếm tề minh mà thôi."
Một ý niệm đến, Thiên Tủy động.
Chỉ trong một hơi thở, Ngọc Thanh kiếm quyết liên tục phá hai quan, đạt tới tầng thứ tư.
Uy lực của Tâm Kiếm vô thanh vô tức, hai người cũng không hề hay biết, chỉ chờ khi Cố Ôn quay lưng về phía ánh trăng, một vệt trắng như tuyết lóe lên trong mắt, như kiếm quang khuấy động mười vạn dặm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận