Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 225: Một tia tơ vàng tụ biển tới (2) (length: 8287)

Ầm ù ù!
Toàn bộ thân tàu bắt đầu lắc lư, như có gì đó đụng vào tiên chu.
Tạ Vũ Nam nói: "Chúng ta lên trước sàn tàu, đợi một hồi tiên chu không chịu nổi cũng tốt trốn chạy."
Ba người đi ra hạch tâm khoang, bên ngoài phát giác không thích hợp tu sĩ trên thuyền cũng chạy đến. Tạ Vũ Nam cùng trò chuyện, kể rõ đầu đuôi, lúc nàng nhìn thấy vị kia tên là Hồng Trần đạo nhân đã yên lặng rời đi.
Cố Ôn đi qua hành lang dài, bên phải bên ngoài thuyền ánh lửa chiếu sáng rực rỡ, sau một khắc ánh lửa nhất chuyển hóa thành kim quang, chiếu rọi vào đôi mắt thê lương của hắn.
Kim sắc lưu quang hiện lên trên từng ô cửa sổ thủy tinh tròn ngoài trời, ánh mắt mọi người không khỏi chuyển sang bên ngoài, Tạ Vũ Nam cũng không còn đi xem đạo nhân có chút cổ quái kia.
Một sợi tơ vàng bay qua giữa đám hạm thuyền tiên chu đang rối loạn, đặc biệt dễ thấy trong ánh lửa và hỗn loạn.
Ban đầu là tiên chu nổ tung, hai bóng người đang giao chiến trên không trung, đều là tu vi Nguyên Anh kỳ, đấu pháp khiến cho khu vực mười dặm xung quanh toàn là mảnh vỡ tiên chu.
"Bọn chuột nhắt các ngươi núp đầu lộ đuôi, dám gây sự lúc Văn Tôn bế quan!"
"Thắng làm vua thua làm giặc, chúng ta không địch lại Kình Thương, tự nhiên muốn dùng chút thủ đoạn? Hôm nay chỉ là pháo hoa khai mạc cho đại hội Thiên Tuyền, tiếp cho tốt đây Thái Nhất thành!"
Vị tu sĩ Nguyên Anh toàn thân quấn tử khí dang hai cánh tay, đám tiên chu hỗn loạn phía trước bỗng nhiên dừng lại.
Một sợi tơ vàng treo lơ lửng tới hàng vạn tiên chu, hắn nhìn thấy một tia kim quang, ngay tức thì tên tà tu Nguyên Anh đã bị xuyên thủng mi tâm.
Các nhóm tà tu đang đấu pháp với tu sĩ Thái Nhất thành đều ngạc nhiên, giống như không ai cho bọn chúng thời gian phản ứng, kim quang không sai một ly xuyên qua mi tâm bọn chúng.
Nguyên Anh kỳ, Kim Đan kỳ, Cảm Ứng kỳ, Trúc Cơ kỳ. Tất cả tu vi đều giống như đồ bỏ, kim quang cướp đoạt mạng sống của bọn chúng chỉ trong một hơi, bọn chúng chỉ biết lần lượt bị xuyên qua theo một thứ tự nào đó.
Trong tám giây sau đó, kim quang xuyên qua hết thảy tiên chu, tiêu diệt hết thảy tà tu.
Cho đến lúc này, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, những người thất kinh vẫn còn đang hú hét, mà tiên chu nổ tung cùng mất kiểm soát đã không thể động đậy.
Hơi thở thứ nhất kim quang xuất hiện, nhỏ bé như sợi tóc không ai có thể phát hiện.
Hơi thở thứ hai kim quang xuất hiện, nó xuyên thủng ba chiếc tiên chu ngàn trượng, phòng ngự trận pháp, nó nhỏ bé khó nhận vẫn không ai hay.
Hơi thở thứ ba kim quang xuất hiện, nó đã băng qua không gian dài trăm dặm, ngàn chiếc tiên chu, vạn chiếc phi toa, đều nằm trong sự bao phủ của kim quang.
Cố Ôn về đến boong tàu, hắn đứng ở ranh giới, trên ngón trỏ một sợi tơ vàng quấn quanh ba vòng, khẽ nhấc đã treo lơ lửng hàng vạn tiên chu.
Vừa vặn là pháp lực Luyện Khí kỳ, vừa vặn là một tấc đầu ngón tay, đã có thể chống đỡ không gian ba trăm dặm.
"Lão Quân, ngươi dùng Ma Kiếm xác thực rất là khéo léo."
Khóe miệng Cố Ôn mỉm cười, nhớ lại những lời người xưa đã truyền dạy.
Kiếm ý như tơ, treo Càn Khôn, buông xuống Nhật Nguyệt.
Nghe thì khoa trương, năm xưa Quân Diễn cũng chỉ là hình dung, bây giờ lại bị Cố Ôn thực hiện được.
——Sau một nén nhang, tơ vàng biến mất, những tiên chu bất động bắt đầu nhúc nhích.
Càng nhiều ngự sĩ Thái Nhất thành đã chạy đến, trong đó còn có một vị đại năng Đại Thừa kỳ, mặc dù tràng diện rối loạn, nhưng ít ra vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Lại qua một canh giờ, mắt thấy tiên chu bắt đầu từ từ di chuyển, nhưng tốc độ còn chậm hơn trước.
Một vị chấp sự tông môn trên thuyền trấn an hành khách, giải thích khi nào có thể đến được bên trong Thái Nhất thành.
"Thái Nhất thành muốn kiểm tra tất cả nhân viên cùng tiên chu, loại bỏ tà tu còn sót lại, hiện tại không thể xuống thuyền. Các vị hãy hợp tác, tuyệt đối không được tự ý rời đi, nếu không có thể bị ngự sĩ Thái Nhất thành coi là tà tu mà bắt giữ."
"Hôm nay bị người làm hại, đại nạn không chết tất có hậu phúc. Hiện tại phòng ăn đã chuẩn bị bữa tối miễn phí cho các vị, có rượu có thịt, mọi người cứ thoải mái đến ăn, Thái Nhất thành sẽ chi trả."
Phòng ăn, tức là nhà ăn trên tiên chu.
Bởi vì thể tích của nó gấp mười lần hàng không mẫu hạm ở kiếp trước, nên các phòng và cơ sở vật chất rất rộng rãi, nhìn khắp nơi thấy hàng trăm bàn dài bày đầy thức ăn.
Một số tu sĩ ăn chay, hoặc đang tu hành ở giai đoạn nào đó, chỉ uống một chút linh tửu.
Cố Ôn lại không có những băn khoăn này, hắn bắt đầu ăn như hổ đói, một tiếng há miệng là món ăn tựa như heo sữa quay, đối lập với đồ ăn ở kiếp trước.
Tư thái cuồng dã như vậy rất thu hút sự chú ý của người khác.
"Hồng Trần đạo hữu, ta có thể ngồi đây không?"
Tạ Vũ Nam đi tới, sau lưng một đám đệ tử Chiết Kiếm Sơn phát ra tiếng 'A' quái dị, ngay sau đó một nam tử mặc áo hoàng kim quăng tới ánh mắt u ám.
Những tình tiết tương tự đã diễn ra vô số lần tại những địa điểm khác nhau, con người khác nhau, thời điểm khác nhau. Chữ tình, đã, đang, và sẽ tồn tại.
Nếu như Cố Ôn trẻ hơn tám trăm năm mươi tuổi, lúc hắn hai mươi mấy tuổi biết rất kích động, sẽ sinh ra vui vẻ, sẽ có ý nghĩ như "Fantasy Beast".
Còn chưa nói được mấy câu, có lẽ đã bắt đầu sắp xếp uống vài chén rượu giao bôi.
Tuổi trẻ ngưỡng mộ cái đẹp, đây là bản tính.
Sau này Cố Ôn biết quay về thực tế, cân nhắc thân phận và địa vị của mình, dần thu liễm suy nghĩ trong lòng. Ngược lại giống như tiểu bối Lưu Vân Tông kia, có vẻ với Cố Ôn là rất bạo gan, rất liều lĩnh.
Nếu như không có sự sắc bén và kiêu ngạo như vậy, có lẽ tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.
Cố Ôn trong lòng như vậy xác định, bởi vì hắn đã sớm trải qua.
"Mời ngồi."
Tạ Vũ Nam ngồi xuống đối diện Cố Ôn, ôn nhu vuốt váy, mặt mày thon dài mang theo chút sắc sảo, bàn tay không giống các cô gái bình thường tinh tế tỉ mỉ, mà đầy những vết sẹo và vết chai.
Nàng thăm dò truyền âm: "Ta nên xưng hô tiền bối, hay đạo hữu?"
"Đều được."
Cố Ôn hé miệng cười, một lần nữa đánh giá cố nhân chân truyền mang Tiên Thiên kiếm cốt này.
Về lý thuyết mà nói đối phương không thể phát hiện bất cứ dấu vết gì, cho dù từ đầu đến cuối đều dán mắt vào người hắn cũng không thể. Người khổng lồ chìa ra một đầu ngón tay, Phù Du chỉ có thể thấy da thịt ở giữa giống như đường vân trên ngón tay, mà không thể thấy được toàn cảnh.
Ngược lại, nếu như nàng có thể phát hiện thì cũng có chút kỳ lạ.
Tiêu Vân Dật có truyền nhân thiên phú rất tốt, Tiên Thiên kiếm cốt nên là thể chất được pháp tắc Thiên Địa chiếu xuống hình thành khi Tiên Kiếm thành đạo. Nhưng vẫn chưa đến tu vi Kim Đan đỉnh phong, mà đã muốn dò xét tiểu thánh thân của hắn.
"Kim quang thần thông hôm nay có phải do tiền bối làm ra?"
"Sao ngươi nhìn ra được?"
Cố Ôn không phủ nhận, hai mắt Tạ Vũ Nam sáng lên, trả lời: "Vãn bối đoán, những người khác đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mà chỉ có ngài là rất bình tĩnh."
"Ngươi rất thông tuệ, cũng rất cẩn thận, so với sư phụ ngươi thông minh hơn nhiều."
Cố Ôn khen một câu, như vậy khiến Tạ Vũ Nam càng thêm vững tin.
Nam tử trước mặt dung mạo đoan chính không có gì lạ này, chính là đại năng Tam Thanh Đạo Tông phái đến liên hệ với mình.
Gần đây tà tu nhân tộc liên tiếp nổi lên khắp nơi, các đại năng của tam giáo mệt mỏi bôn ba, nhiều lần để tà tu đào thoát. Các phái cho rằng bên trong mình có gian tế, tự điều tra thì chắc chắn không cách nào điều tra ra được.
Vì thế Tam Thanh Đạo Tông cùng Chiết Kiếm Sơn cấu kết phái người cải trang vi hành điều tra.
Nghe sư tôn nói, đại năng Tam Thanh Đạo Tông phái tới nhục thân thông thần, cơ hồ là vô địch cùng giai, thực lực giết người như dẫm chết kiến, cũng là hảo hữu của sư tôn.
Tổng hợp lại, chẳng phải người trước mặt Cố Ôn sao?
Mặc dù không biết vị tiền bối này tới từ bao giờ, nhưng thần thông quảng đại của người, nàng đã được chứng kiến.
"Ta là đặc phái viên của Chiết Kiếm Sơn, chuyên môn tới liên hệ với tiền bối, đây là lệnh bài của ta làm chứng."
Một ngân bài lớn cỡ bàn tay bay lên từ dưới gầm bàn, rơi xuống đùi Cố Ôn.
"Hả?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận