Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 118: Cái gì gọi là kiếm đạo đỉnh phong (1) (length: 10511)

"Ta có thể cho ngươi mượn vỏ kiếm, ngươi dạy ta Kim Đan pháp."
Cố Ôn lộ ra kế hoạch, như vậy cũng không tính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Pháp thành tiên và vỏ kiếm tiên, nếu so sánh thì cái sau có giá trị hơn một chút.
"..." Xích Vũ Tử lại lần nữa rơi vào trầm mặc, việc này có chút vượt khỏi kế hoạch của nàng.
Vốn dĩ Xích Vũ Tử không hề biết gì về chuyện tiên kiếm, gần như tất cả tông môn cũng không ai dự liệu được biến cố ở núi Thiên Tuyền.
Mà kế hoạch của nàng là đánh một trận với Tiêu Vân Dật, đánh thức Chiết Kiếm Sơn để được thưởng một kiện đạo binh, nếu có thể đánh bất tỉnh thì có thể tới một chuyến Kiếm Trì. Kết thúc chuyện này tiếp tục đến tông môn nhận vài phần Xử Cơ, dùng nó từ từ thai nghén đạo thể.
Nhưng những cơ duyên này thực tế là không đủ để luyện thành đạo thể bất diệt, ước tính một nửa cũng không đạt.
Tiên kiếm có thể khiến nàng một bước lên trời, chỉ là vỏ kiếm thôi cũng đủ bảo toàn mạng của nàng, nhưng giờ đây thứ này không phải của mình.
Kim Đan pháp không phải vấn đề, vấn đề là Xích Vũ Tử có lẽ phải một mực đi theo Cố Ôn, triệt để cuốn vào trong kiếp số tranh đoạt Bất Tử Dược.
Ước chừng qua một nén nhang, Xích Vũ Tử vẫn giữ im lặng, còn Cố Ôn không hề gấp gáp, ngồi xổm xuống bên cạnh đối phương rồi thò chân vào Kiếm Trì.
Vô vàn kiếm khí ùa đến, nếu không có đủ tu vi Kiếm Đạo, trong nháy mắt sẽ hóa thành hư vô.
Mệnh cách có chút chấn động, đế tướng bắt đầu từ từ gia tăng.
【đế tướng một năm】 Tê!
Chỉ là nhúng chân thôi đã có thể có được đế tướng?
Lực chú ý của Cố Ôn thoáng chốc chuyển dời sang đế tướng, trước kia hắn thấy đế tướng chẳng bằng một cọng lông của Thiên Tủy, giờ đây đế tướng đã ngang hàng với Thiên Tủy.
Thiên Tủy ở chỗ ngộ, đế tướng ở chỗ ý.
Đế tướng có thể thai nghén pháp tướng và thần thông, mà hai thứ này là đồ để chân quân và thiên tôn cấp độ so tài. Cố Ôn thông qua Kim Quang Chú của Xích Vũ Tử cũng thấy được uy lực của thần thông, đúng là uy lực thông thiên triệt địa.
Vậy mà có thể cưỡng ép ném bay vỏ kiếm tiên, khiến nó loại bỏ năm mươi bậc thang của Kiếm Đạo Chân Giải.
Nếu nói pháp tướng giúp tu sĩ nắm giữ năng lực lấp biển dời non, thì thần thông giúp tu sĩ nắm giữ sức mạnh nghịch thiên.
Hơn nữa, Cố Ôn muốn tìm tiên kiếm thật sự cũng cần dựa vào đế tướng.
Cố Ôn nhìn cái ao nước lớn như vậy, mắt đều bốc lửa cả lên, nếu không phải Xích Vũ Tử ở bên cạnh ngâm thì hắn đã vùi đầu xuống uống rồi.
Lúc này, Xích Vũ Tử đang trầm mặc hồi lâu bỗng lên tiếng:
"Ta xác nhận lại lần nữa, ta dạy ngươi Kim Đan pháp, ngươi cho ta mượn vỏ kiếm?"
Cố Ôn gật đầu, mặt chân thành nói: "Không sai, nếu ngươi sợ hãi cuốn vào tranh đoạt Bất Tử Dược, có thể tuyên bố với bên ngoài rằng ngươi không liên quan gì đến ta."
"Ngươi mà thật bị đánh chết, ta nhất định sẽ giúp ngươi, đừng có bày trò những lời rỗng tuếch, vô bổ với cô nương này." Xích Vũ Tử trợn trắng mắt, đưa tay ra nắm quyền, nói thẳng: "Sau này xin chiếu cố nhiều hơn."
"Xin nhiều chiếu cố."
Ầm.
Hai nắm đấm khẽ chạm vào nhau rồi tách ra.
Kim Đan pháp có được, đồng thời có thêm một Lục Lục Đạo Cơ, một đồng đội chiến lực vô song.
"Vỏ kiếm cứ cho ngươi nghiên cứu trước, ta đi xem những người khác thế nào."
Cố Ôn quá tùy tiện ném vỏ kiếm cho Xích Vũ Tử, người sau rõ ràng sững sờ một chút, nói: "Ta còn chưa dạy ngươi Kim Đan pháp, ngươi đã đưa đồ cho ta rồi? Ngươi không sợ lát nữa ta thừa dịp ngươi không để ý mà lén bỏ chạy sao?"
Hơn nữa còn tùy tiện như vậy, Xích Vũ Tử từng thấy người mượn đọc di vật đạo vận của một tiền bối Ngự Kiếm Môn, các trưởng bối trong môn đều theo sát từng tấc.
Giống như Cố Ôn, trực tiếp ném cho mình như vậy rồi còn muốn đi là lần đầu nàng thấy.
Cố Ôn mỉm cười nói: "Quân tử lấy lễ đãi người, tiểu nhân dùng hình phạt chế."
Đối đãi với người khác nhau thì dùng phương thức khác nhau, những người ở đây tuy có bệnh nặng, nhưng tác phong làm việc không có ý đồ xấu.
Ngay cả những người ở Quân Diễn ma môn, cũng được cho là không thích giết người. Trong đó thật giả khó biết, nhưng có thể thốt ra thì chứng tỏ có điều e dè khi hành sự.
Xích Vũ Tử thuộc loại người nặng tình nghĩa, hơn nữa còn nhiều lần khuyên mình đừng nhúng tay vào tranh đấu có thể thấy được. Bọn họ chỉ mới là bạn nhậu mà có thể đối xử tốt với nhau như vậy, Cố Ôn tự nhiên muốn giao hảo hơn.
Giờ đây vỏ kiếm nhận chủ thì nàng cũng mang đi không được, chi bằng lấy ra để được thêm chút hảo cảm.
Cũng như lời nàng nói, mình mà sắp bị đánh chết chắc chắn nàng sẽ ra tay. Tình nghĩa như vậy thêm chút nữa, chẳng phải có thể cùng nhau vai sóng vai đi cướp của người giàu chia cho người nghèo rồi sao?
Đây chính là một tấm lá chắn Kim Cương Bất Hoại hạng nhất, không ai có thể thích hợp dùng để thu hút hỏa lực hơn người này.
"Hừ!"
Xích Vũ Tử quay mặt đi chỗ khác, lẩm bẩm: "Lát nữa cô nương ta hồi phục chút liền chạy."
Xem ra vẫn còn rất mạnh miệng.
Cố Ôn xoay người rời đi, ánh mắt đầu tiên hạ xuống người Ngọc Kiếm Phật, tiểu ni cô đang ngồi xổm ở một góc vắng vẻ, đôi mắt trong veo như lưu ly thấy tận đáy.
Hình như nàng cảm nhận được ánh mắt, cũng quay đầu nhìn Cố Ôn.
Hai người đối diện, chỉ yên tĩnh nhìn nhau.
"Đại sư, ngươi có gì muốn nói không?"
Ngọc Kiếm Phật lắc đầu, có thể đáp lời đã là một loại để tâm lớn.
Cố Ôn có chút kinh ngạc, nói: "Ngươi có thể nhìn thấy ta?"
"Tiểu tăng sao lại không thể thấy ngươi?"
"Vì sao có thể thấy ta?"
"Tiểu tăng sao lại không thể thấy ngươi?"
Lời y hệt, càng hỏi càng thêm nghi vấn, Cố Ôn biết nếu tiếp tục hỏi cũng chẳng có kết quả, tiểu ni cô này là một người đứng đầu không bình thường trong đám người này.
Đám đại ma bên trong Quân Diễn tốt xấu gì đều có thể dùng lẽ thường để lý giải, còn có thể đánh giết hắn, còn Ngọc Kiếm Phật hư hư thực thực lại liên quan đến sự tranh đấu của hai tồn tại siêu thoát là phật và ma.
Tốt nhất vẫn nên đừng dính líu tới cho thỏa đáng.
Cố Ôn quay đầu rời đi, ở xa Tiêu Vân Dật đã trói được Quân Diễn, dùng kiếm khí hóa thành dây thừng, giam cầm mà không làm tổn thương người.
Đây là một trong những cách dùng Ma Kiếm, cũng thể hiện kiếm đạo đạt tới mức rất cao. Rõ ràng hắn đã hiểu rõ ba kiếm phật, đạo và ma, chỉ là cách Kiếm Đạo Chân Giải vẫn còn kém nửa bước.
"Tiêu đạo hữu, hắn khi nào thì tỉnh lại?"
Cố Ôn đã tự động bỏ qua chuyện vì sao phải trói Quân Diễn lại.
"Nhanh thì mấy canh giờ, chậm thì mấy ngày, bởi vì mỗi lần rơi vào hôn mê đều mang ý nghĩa Quân Diễn tiến vào trạng thái hư nhược, sẽ có nhiều Lão Ma hơn nhân cơ hội đoạt xác."
"Như vậy chẳng phải là quá nguy hiểm sao?"
"Cũng còn tốt, Quân Diễn chỉ dễ bị đoạt xác khi vận dụng Thiên Ma pháp, những trường hợp khác hầu như chưa từng có chuyện bị đoạt xác."
Nghe vậy, Cố Ôn tỏ ra hơi kinh ngạc.
Điều này có nghĩa là dưới tình huống bình thường, những lão ma kia không có bất kỳ cách nào làm gì được Quân Diễn, thần hồn và ý chí của hắn mạnh mẽ đủ để áp đảo tất cả ma đầu.
Như mấy hư ảnh vừa rồi xuất hiện, cơ bản đều là lão quái Đại Thừa kỳ. Cho dù Quân Diễn có lợi thế sân nhà, nhưng muốn rèn sắt thì cần bản thân phải cứng cáp.
"Tiêu đạo hữu, sau khi lui về ngươi có tính toán gì không?" Cố Ôn nhìn sang Tiêu Vân Dật.
Hắn được xem là người bình thường duy nhất có thể xuất viện vào lúc này, hơn nữa thực lực cường đại, vừa hay để cho mình lên lớp.
Những thiên kiêu này tác dụng không chỉ để làm trợ thủ, mà còn có thể dạy bảo mình giống như trước đây, từ đó giảm bớt lượng Thiên Tủy cần thiết.
Tiêu Vân Dật như nhìn ra ý tưởng của Cố Ôn, lắc đầu nói: "Ta có lẽ không thể cùng ngươi đồng hành, núi Thiên Tuyền vẫn còn cần ta giải quyết tốt hậu quả, tạo dựng chút nền tảng cần thiết cho hậu nhân sau này đến thành tiên địa."
"Làm xong những chuyện này thì sao?"
"Ta sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó lại cùng ngươi so kiếm."
Tiêu Vân Dật nói năng ít ỏi, hầu như không cần Cố Ôn đưa ra bất cứ lợi ích gì.
Bởi vì giờ đây người giỏi nhất kiếm đạo là Cố Ôn, chỉ có hắn mới có thể làm kiếm của mình tiến bộ.
Biết được không có cách nào kéo hắn vào đội hình thu hút hỏa lực, Cố Ôn có chút thất vọng, nhưng cũng không phải là không cần Tiêu Vân Dật, luận về tác dụng thì Xích Vũ Tử có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Cố Ôn chẳng mấy chốc sẽ ngưng tụ Kim Đan, đến lúc đó có Tửu Mông Tử chỉ điểm có thể đỡ phải đi quá nhiều đường vòng.
Ngay khi Cố Ôn định rời đi, hắn bỗng chú ý thấy cánh tay của Tiêu Vân Dật như không khép lại hoàn toàn, nhìn qua cánh tay phải bất lực rủ xuống.
Thể phách của tu sĩ mạnh mẽ, chỉ cần không bị chặt đầu, tim vỡ nát, lục phủ ngũ tạng nát hết các kiểu, cơ bản đều có thể bảo toàn được một hơi thở.
Như kiểu Kim Cương Bất Hoại của Xích Vũ Tử, trừ đầu ra thì không có bất cứ vết thương chí mạng nào.
Tiêu Vân Dật chắc không đến mức không nối lại được cánh tay.
Cố Ôn quan tâm hỏi: "Đạo hữu dùng thủ đoạn liệu có phải xảy ra vấn đề gì?"
"Có sao?" Sắc mặt Tiêu Vân Dật như thường nói: "Hiện tại ta rất tốt, phi thường tốt."
Ba!
Cánh tay rớt xuống đất, không khí trong nháy mắt trở nên trầm mặc, hai người nhìn nhau.
Hồi lâu sau, Tiêu Vân Dật cúi xuống nhặt cánh tay gắn lại, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ nói: "Quả thật đã gặp chút vấn đề, uy của tiên kiếm có thể chém đứt vạn vật, khí tức còn lưu lại sẽ khiến cho cánh tay không thể gắn lại."
"Ngươi sao không nói sớm?"
Cố Ôn nhìn bộ dạng của đối phương như không phải vấn đề lớn gì, nhưng cứ để cánh tay rời lâu hỏng hết thì làm sao?
Bọn họ cũng không phải kẻ thù, Cố Ôn cũng không muốn vì chuyện của mình mà khiến Tiêu Vân Dật trở thành hiệp sĩ một tay.
Hắn vội vàng tiến lên nói: "Để ta xem thử có thể xóa được khí tức còn sót lại hay không..."
Ba!
Tiêu Vân Dật hất tay của Cố Ôn vừa đưa ra, hơi lùi lại nửa bước, điềm nhiên nói: "Cố huynh đừng lo, hiện tại trạng thái của ta đều tốt cả, chưa bao giờ thoải mái như vậy."
"..."
Cố Ôn trầm mặc hồi lâu, hắn cảm giác có chút khó thở.
Trong lúc nhất thời, việc ta muốn lôi kéo tất cả mọi người lên thuyền đã nảy sinh nghi ngờ, đồng thời ta càng phát hiện ra cái tên Tửu Mông Tử Xích Vũ Tử này quả thực quá tốt rồi.
Ít nhất thì Xích Vũ Tử chỉ kêu đau, cầu ta cho hắn uống rượu.
"Cánh tay của ngươi sẽ hoại tử."
"Ta sẽ dùng pháp lực dưỡng lại, tùy thời đều có thể gắn trở về."
"Thật?"
"Thật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận