Đạo Dữ Thiên Tề

Chương 128: Kiến Mộc phong thánh (1)

Chương 128: Kiến Mộc phong thánh (1)
Ngắn thì ba năm, lâu thì mười năm.
Tình huống tốt nhất là mười năm, mười năm này thời gian còn không đủ để ta xoay sở đủ vốn liếng có thể đối kháng tiểu thánh.
Cố Ôn nhìn vào trong khí hải, tiểu đạo gia cũng mới sáu mươi năm lĩnh hội đại đạo, tính trung bình mỗi năm được một đường pháp tắc.
Nếu không có Tam Thanh Đạo Tông rất nhiều đại năng cùng sư phụ truyền pháp giảng giải, tốc độ này e là phải kéo dài gấp mười mấy thậm chí hơn trăm lần.
Bất quá đã có sư phụ đám người kiềm chế, độ khó cũng giảm đi quá nhiều rồi…
"Ngươi lại đang suy nghĩ lung tung."
Lý Vân Thường nện một cái vào đầu Cố Ôn, lập tức lại nhẹ nhàng nắm chặt tai, cắt ngang dòng suy tư của hắn.
"Ngươi đó, chính là luôn muốn thập toàn thập mỹ, mọi chuyện đều cân nhắc xong mới làm, có thể trên đời này làm gì có nhiều thời điểm cho ngươi cân nhắc xong mới làm? Cơ hội thường thường chỉ có một lần."
Nàng cảm thấy đồ đệ này có rất nhiều ưu điểm, khuyết điểm duy nhất là quá cẩn thận.
Nếu như xem như địch nhân sẽ là một sự tồn tại khiến người đau đầu kiêng kị, tương tự như Kiến Mộc.
Lý Vân Thường đại khái có thể hiểu năm đó Kiến Mộc vì sao thà thả chính mình ra đây, cũng phải cầm tù Cố Ôn. Đấu với mình là có trình tự quy tắc, không gì khác ngoài việc lấy nhân tộc làm quân bài, tiến hành tiêu hao vĩnh viễn.
Có điều đối với Cố Ôn thì không thể dùng loại đấu pháp này, bởi vì hắn quá thận trọng và quả quyết.
Nghịch đồ này chỉ cần sơ qua phát giác không thích hợp, phản ứng đầu tiên là trốn đi lấy tĩnh chế động. Một khi phát giác cơ hội, lại không chút do dự lập tức xuất kích.
Tỷ như viễn độ Thái Hư nhất pháp, vừa là trốn tránh, cũng là vứt bỏ tất cả một cách quả quyết.
Cố Ôn lắc đầu nói: "Chiến thuật phải gan lớn, chiến lược phải thận trọng. Ta muốn cho Úc Hoa phục sinh, nhưng ta không muốn vì vậy mà có thương vong không cần thiết."
"Xem ra những lo lắng trước đây của vi sư đều là buồn lo vô cớ rồi?"
"Sư phụ lo lắng là bình thường, năng lực càng lớn, sức phá hoại cũng càng lớn."
"Ngươi có thể giả ngốc một chút, bộ dạng này ta càng vui vẻ hơn."
"Nếu sư phụ giả ngốc một chút, đệ tử cũng thoải mái hơn một chút."
Lý Vân Thường cười cười, thả Cố Ôn ra, quay lại chuyện chính nói: "Úc Hoa phục sinh chỉ là thứ nhất, chuyện này cần chính ngươi đi cứu, còn vi sư có một chuyện quan trọng hơn."
Chuyện quan trọng hơn?
Cố Ôn vốn tư chất thông tuệ, chỉ thoáng chốc đã có suy đoán.
Sư phụ muốn đối phó với Kiến Mộc.
Kiến Mộc bị Địa Thánh nhận làm cẩu, nhưng cũng chưa chết, không đáng gờm còn dám đối nhân tộc hạ độc thủ. Cho dù khả năng này rất ít, nhưng cừu oán giữa Kiến Mộc và bọn họ vẫn còn đó.
Sư phụ xưa nay không phải là người giỏi nhẫn nhịn, vốn luôn lấy thẳng báo oán, cơ hội như vậy tự nhiên là muốn báo thù.
"Sư phụ muốn thừa cơ đối phó Kiến Mộc?"
"Vi sư muốn vì nhân tộc quét đi trở ngại lớn nhất." Lý Vân Thường giọng nói kiên quyết, "Ta không có năng lực mang đến Đại Đồng cho tộc ta, nhưng ít nhất không muốn để lại quá nhiều vấn đề cho con cháu."
Nàng dừng một chút, trên khuôn mặt tú lệ thêm mấy phần áy náy, nói: "Cho nên vi sư có thể không có cách giúp ngươi quá nhiều, đến lúc đó ngươi có thể vẫn phải đối diện với Địa Thánh."
Cố Ôn lắc đầu nói: "Không sao, đây vốn là việc ta phải làm."
Thiên hạ này chỉ có hắn, có năng lực và quyết tâm đi cứu nàng.
Ông!
Một tiếng kiếm reo truyền đến, Tiên kiếm phá không mà tới.
"Hơn nữa đệ tử cũng không đơn độc một mình."
Cố Ôn nắm kiếm vào tay, người và kiếm khí hòa làm một.
Tuy nói hắn không có khả năng trở thành kiếm chủ, nhưng mười mấy năm rèn luyện cũng không kém kiếm chủ bao nhiêu.
Đêm đó, Cố Ôn ở lại phòng nhỏ, đồng thời mở một đường thông tới Tiểu Thiên Địa cho Hồ Tiên Lý Diệu.
Để đối phương ném những ngọn linh sơn không biết từ đâu tới vào, dùng để bố trí Tiểu Thiên Địa, phòng ngừa về sau một đám người phải ngồi chồm hổm trong đất hoang.
Trong thời gian ngắn ngủi mấy canh giờ, một mảnh thiên địa hoang vu đột ngột xuất hiện những ngọn Thanh Sơn, bên trên có đủ loại linh thú hoảng sợ chạy tứ tán.
Ngay giữa vòm trời đàn mèo cũng bị dọa đến chạy ra, một con chui vào trong tóc Cố Ôn.
Cố Ôn tính toán một lượt, tổng cộng bảy mươi ba tòa linh sơn, một trăm ba mươi mạch linh, bốn trăm ba mươi mắt linh tuyền, một ngàn ba trăm loại linh thú, tám vạn tám ngàn loại linh thực.
Hắn cảm khái: "Hồ Tiên thật sự giàu có."
Một tông môn nhất lưu trung bình cũng chỉ có ba mươi mạch linh, vốn liếng của Hồ Tiên này còn nhiều hơn bốn tông môn nhất lưu.
"Nàng làm Yêu Tổ mấy ngàn năm, lại ở chỗ ta chờ tám trăm năm, trước sau không biết tích góp bao nhiêu vốn liếng, sao có thể không giàu được?"
Lý Vân Thường châm chọc nói: "Hồ Mị Tử này mang thuộc tính chó, thích nhất giấu đồ vật, có lẽ đây mới chỉ là một nửa gia sản của hắn."
"Ta nghe hết đó nha."
Trong Tiểu Thiên Địa truyền ra tiếng nói mang theo bất mãn của Hồ Tiên.
"Nếu ta không bỏ chút vốn, hai người các ngươi với tài sản nghèo rớt mùng tơi, cùng lắm cũng chỉ có thể mang đi một Tiểu Linh Mạch, chẳng lẽ ta phải đi theo các ngươi chịu khổ sao?"
Có đạo lý.
Cố Ôn sờ lên cái túi tiền còn lại chẳng bao nhiêu.
Hắn hoàn toàn không có tiền để mua nhiều Linh Phong như vậy, bắt buộc đi cướp thì khẳng định không được, mượn cũng không ra.
Nhân tình khó trả, huống chi muốn gom đủ nhiều linh sơn như vậy, số nhân tình thiếu quá nhiều.
Còn sư phụ mình, vậy càng khỏi cần nghĩ tới.
Sáng sớm hôm sau, Hồ Tiên Lý Diệu mới vét sạch gia sản của mình, toàn bộ chuyển vào Tiểu Thiên Địa.
Lý Diệu ló nửa người từ lối vào Tiểu Thiên Địa, nói: "Sau khi thiếp thân vào bên trong sẽ tu kiến Tiên Phủ, các ngươi đến lúc đó cứ chạy thẳng đi là được. Còn về Địa Phủ, thiếp thân không giỏi đấu pháp, đi chỉ thêm phiền."
Lý Vân Thường không nhịn được cười nói: "Sao? Sợ chúng ta bỏ ngươi lại à?"
"Thiếp thân sợ đến lúc đó đánh nhau, bị thánh nhân một bàn tay đập chết."
Nói xong, Hồ Tiên Lý Diệu lại quay vào Tiểu Thiên Địa, rất nhanh bên trong truyền ra những tiếng nổ giống như đang thi công.
Lý Vân Thường quay sang Cố Ôn phân phó: "Bây giờ ngươi có thể mang những người muốn đi cất vào Tiểu Thiên Địa, tránh đến lúc đó xảy ra ngoài ý muốn không kịp mang đi."
Cố Ôn nói: "Ta sẽ sắp xếp, còn một việc nữa, ta muốn sắp xếp cho một số phàm nhân cùng vào. Phàm thế thay đổi nhất định đổ máu, mười năm này những người đã hi sinh vì thay đổi, ta sẽ gửi cho mỗi người một phong thư, mang họ cùng rời đi."
"Ức vạn người Đại Đồng ta không làm được, nhưng mười vạn người, thậm chí mấy chục vạn người thì vẫn có thể."
Trong ngoài tông môn đều gọi mình là nhân ái tôn, dù so với Vân Miểu coi trọng vô vi mà trị vẫn nhân từ hơn. Từ trước tới nay, toàn bộ sức sản xuất đều bắt nguồn từ tu sĩ, muốn làm thành bất cứ việc gì cũng không tránh được việc động đến lợi ích của một số người.
Cố Ôn chỉ động đến phàm nhân, chỉ động đến những cái gọi là danh gia vọng tộc. Công nghiệp hóa phá hủy tiểu nông kinh tế, đạp đổ những thủ đoạn sinh tồn của địa chủ thân sĩ, cũng phá bỏ sự độc quyền quyền lực của bọn họ.
Đã có rất nhiều cuộc phản công, dân loạn, thậm chí khởi nghĩa, nhưng trong thế giới có siêu phàm lực lượng này, những cuộc phản kháng đó đều quá nhỏ bé.
Sư phụ mình làm loạn tám trăm năm, cũng không thấy các tông môn trong thiên hạ làm gì được nàng?
Nhưng không thể phủ nhận, đã có quá nhiều phàm nhân chết, những người ủng hộ sự thay đổi của Cố Ôn ngày càng nhiều. Những người chủ nghĩa lý tưởng không phân triều đại, quan thanh liêm lúc nào cũng có, chỉ là phần lớn không sống được lâu.
Những người này đã chết vì lý tưởng, cũng nên được bù đắp một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận